Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 54: Lướt qua vai nhau

Editor: tiểu mao

Kỷ An Ninh ngồi cạnh Văn Dụ.

Trần Hạo cũng chào hỏi Bạch Lộ, chỗ bên cạnh

hắn

cũng được giữ lại.

Bởi vì nhiều người nên từ đầu bọn

hắn

đã

tìm

một

bàn dài ghế tròn. Mạnh Hân Vũ cũng qua cùng, nam sinh bên cạnh dời chỗ ngồi, đưa ra

một

cái ghế tròn, để Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau. Bạch Lộ

thật

ra vẫn muốn

nói

thêm gì đó, chỉ là giờ

đang

ở trước mặt Trần Hạo,

không

muốn để

hắn

thấy mình quá mức bát quái nên đành thu liễm lại.

không

có Tôn Khải ở đây, mọi người đều coi thường



ta, Tôn Nhã Nhàn xấu hổ đứng ở đó,

trên

mặt lúc trắng lúc xanh.

Cuối cùng vẫn là Mạnh Hân Vũ mềm lòng, cho



ta

một

cái thang: “Cậu ăn cơm chưa?”

Tôn Nhã Nhàn lặp tức bắt lấy, dựa bậc thang leo xuống: “Chưa ăn, vậy tớ

đi

ăn cơm đây.” rồi vội vàng bỏ

đi.

Mạnh Hân Vũ và Bạch Lộ bội phục Kỷ An Ninh nhất ở

một

điểm, đó là chuyện liên quan đến Tôn Nhã Nhàn, sau khi



ngồi xuống vậy mà

một

câu cũng

không

đề cập,

một

câu cũng

không

hỏi.

Bạn trai của mình bị

một

nữ sinh xinh đẹp như Tôn Nhã Nhàn dây dưa, lòng phải rộng lớn tới mức nào mới có thể

không

thèm để ý tới.

Chẳng nhẽ giữa hai người

đã

thành lập tín nhiệm hoàn toàn à?

Lời đồn đại liên quan tới việc Văn Dụ giận dữ tới xung đột vì Tôn Nhã Nhàn truyền trong lớp Kỷ An Ninh hai ngày, vậy mà người trong cuộc chẳng thấy phản ứng gì. Sau đó

không

biết sao lại có tin mới,

nói

đánh người

không

phải Văn Dụ mà là

một

nam sinh khác cùng câu lạc bộ, Văn Dụ chỉ tiện tay hỗ trợ mà thôi.

Nam sinh kia

không

giống Văn Dụ, kiểu toàn thân bao phủ ánh sáng của nhân vật chính, do nhất thời làm chuyện xấu nên sợ hãi, mọi người cũng mất

đi

hứng thú.

Đồng thời, do Văn Dụ kiên trì bền bỉ, cuối cùng cũng theo đuổi được Kỷ An Ninh, tin tức này cũng được xác nhận.

Ngược lại, mọi người cũng

không

cảm thấy ngạc nhiên,

trên

thực tế, đa phần những người

đã

gặp qua Văn Dụ đều cảm thấy, Văn Dụ theo đuổi được Kỷ An Ninh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng thứ đáng nghiền ngẫm là, Kỷ An Ninh

đã



một

người bạn trai có tiền, nhưng vẫn chẳng thấy thay đổi gì. Mặc quần áo trang điểm vẫn như thường ngày,



còn tranh thủ tới nhà ăn làm việc ngoài giờ.

Mấy bạn học tới hay tới đây ăn sáng còn thường xuyên chào hỏi với

cô.

Ngược lại cái người vẻn vẹn là “Được theo đuổi”, chưa cùng người ta chính thức xác nhận quan hệ Tôn Nhã Nhàn kia

đã

đeo

trên

lưng cái túi xách mấy vạn.

Thay đổi này đúng là

không

thể

không

nói

là phiên thiên phủ dày đất.

Mọi người so sánh

sự

đối lập này, trong lòng đều có

một

cái cân.

Thứ năm tới quán cà phê, Thư Thần

nói

cho Kỷ An Ninh biết: “Hôm nay phải đóng cửa trước khoảng nửa tiếng, có

một

studio tới thuê chỗ chụp ảnh.”

Buổi tối khách cũng

không

nhiều, đóng cửa sớm nửa tiếng đối với Thư Thần cũng

không

tổn thất kinh tế gì, còn cầm được chút tiền thuê chỗ.

Kỷ An Ninh

không

nghĩ tới đυ.ng trúng người quen, người tới hóa ra là studio của Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh cũng bất ngờ khi gặp Kỷ An Ninh.

Đơn lần này bọn

hắn

nhận là

một

nhà chuyên làm trang phục manga anime. Trong tỉnh này cũng có mấy quán cà phê nổi danh về chủ đề manga anime, quán Thư Thần

thật

ra cũng rất nổi tiếng.

hắn

nhìn Kỷ An Ninh, kinh ngạc

nói: “Em làm ở đây?”

Kỷ An Ninh lúc này mới hoảng hốt nhớ lại, kiếp trước quán Thư Thần thỉnh thoảng có cho mấy studio thuê chỗ chụp ảnh.



từng nhìn thoáng qua, thấy mấy trang phục kỳ lạ kia chắc đều thuộc về mấy đồ bên 2D, nên cũng

không

để ý nhiều.

Có thể tan làm sớm đúng là làm người ta thấy vui vẻ thế là



đeo túi lên, vội vàng

đi

qua mấy người này.

Dựa theo hồi tưởng mà

nói

thì

có lẽ kiếp trước



đã

từng gặp Đỗ Thanh.

Chỉ là



chưa từng để ý, mà Đỗ Thanh là tên quỷ súc với nghề nghiệp, vừa tiến vào trạng thái làm việc liền

không

để ý tới xung quanh, quả thực là trạng thái trở mặt

không

quen biết,

không

cần nghĩ cũng biết

hắn

căn bản

không

lưu ý tới

một



gái

vội vàng gặp thoáng qua.

Vừa nghĩ như vậy, Kỷ An Ninh liền cảm thấy duyên phận đúng là rất kỳ diệu.

Vì đơn việc này hạn chế về sân bãi nên phải nhanh chóng chụp xong. Đỗ Thanh phải khẩn trương nên cũng

không

rảnh tán dóc với Kỷ An Ninh, vừa chào

một

câu liền tiến vào làm làm việc.

Kỷ An Ninh

đang

đeo túi và Thư Thần đều thấy rất ngạc nhiên: “Em quen với thợ chụp ảnh kia à?”

Kỷ An Ninh

nói

cho

anh

ta biết: “Trước đó em có chụp hai đơn, thợ chụp ảnh đều là người này.”

Thư Thần còn cười

nói

một

câu: “Đúng là khéo

thật.”

không

phải khéo mà là kỳ diệu.

Ngẫu nhiên Kỷ An Ninh mới mở 3G, nhiều khi cũng

không

nhìn wechat.

Tối thứ sáu



tới quán cà phê hóng wifi mới thấy hơn

một

giờ đêm hôm qua, Đỗ Thanh nhắn tin cho

cô.

hắn

chia sẻ cho



một

liên kết, mở ra xem, hóa ra là của cửa hàng



chụp ảnh lần đầu kia, hình của



đã

được đăng lên.

Đây là lần đầu tiền Kỷ An Ninh nhìn hình của mình như vậy, cảm giác hết sức mới mẻ,

không

nhịn được liền gửi liên kết cho Văn Dụ. Văn Dụ nhanh chóng nhắn lại

một

sticker* hai mắt

hiện

lên hai hình trái tim.

*trong convert là biểu tình bao nhưng mình đổi lại thành nhãn dán/sticker cho gần tiếng Việt hơn.

Kỷ An Ninh

không

nhịn được cười.

Lúc làm việc, tiếng chuông lục lạc ở cửa đinh

đang

rung động. Kỷ An Ninh kêu lên “Hoan nghênh quý khách”, vừa ngước mắt nhìn, người tiến vào là

một

người để tóc ngang cằm, tai trái đeo

một

cái bông tai

nhỏ,

một

thân phong phạm nghệ sĩ, đó chính là thợ chụp ảnh Đỗ Thanh.

“Hử?” Kỷ An Ninh hỏi, “Hôm nay vẫn chụp ảnh tiếp ạ?”

Đỗ Thanh im lặng: “anh

không

được phép nghỉ ngơi à?”

Kỷ An Ninh bật cười, tìm bàn cho

hắn

ngồi.

Thư Thần cũng nhận ra Đỗ Thanh là thợ chụp ảnh đêm qua,

đi

qua chào hỏi hàn huyên vài câu.

Lúc đầu nhìn nội dung mà thợ chụp ảnh này chụp hôm qua còn tưởng đồng đạo với nhau, nào ngờ hàn huyên

một

lát liền phát

hiện

có vách tường

thật

dày ngăn cách hai thế giới, Thư Thần đành lặng lẽ lui về quầy bar. Chẳng qua thấy Đỗ Thanh chỉ gọi cơm hấp với đồ uống liền tặng

hắn

một

phần bánh ngọt.

Nhưng Thư Thần nhanh chóng chú ý tới, soái ca chụp ảnh tóc dài kia, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Kỷ An Ninh.

Thư Thần yên lặng quan sát

một

lúc, phát

hiện

Đỗ Thanh vẫn luôn muốn

nói

chuyện với Kỷ An Ninh. Nhưng thứ sáu, Kỷ An Ninh có chút bận rộn,

hắn

vẫn

không

tìm được cơ hội. Sau đó Thư Thần thấy

hắn

đưa tay vẫy Kỷ An Ninh qua, bảo Kỷ An Ninh cầm thực đơn tới cho

hắn.

Thư Thần: “...”

Quả nhiên, Đỗ Thanh mượn việc xem thực đơn để

nói

chuyện với Kỷ An Ninh mấy câu, sau đó gọi thêm phần ăn

nhẹ.

Thư Thần lúc này mười phần khẳng định, mục tiêu hôm nay của tên lông dài này

không

phải tới để uống cà phê, mà mục tiêu của

hắn

là Kỷ An Ninh.

Thư Thần nhìn

thì

ôn hòa vô hại, nhưng vẫn rất có ý thức với lĩnh vực của mình.

Đúng là lúc đầu

anh

ta có suy nghĩ theo đuổi Kỷ An Ninh, sau này mặc dù bị Văn Dụ dập tắt nhưng trong ý thức Thư Thần, chỉ cần Kỷ An Ninh vẫn còn làm ở đây, cũng

không

chỉ mỗi Kỷ An Ninh mà mấy



gái

khác cũng vậy, chỉ cần ở trong quán của

anh

ta,

anh

ta đều phải có trách nhiệm với bọn họ.

Ví dụ như lần đυ.ng phải hai tên biếи ŧɦái kia, Thư Thần chắc chắn

không

chút do dự bảo vệ mấy



gái

trong quán.

hiện

tại, trong nhận thức của Thư Thần, Văn Dụ cũng theo Kỷ An Ninh tiến vào “lĩnh vực” của

anh

ta. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Cái này đương nhiên có liên quan đến nguyên nhân Văn Dụ

đã

được Kỷ An Ninh thừa nhận là bạn trai trước mặt

anh

ta, nhiều hơn... Là vì Văn Dụ và Thư Thần có tình nghĩa chia sẻ tài nguyên với nhau. Thư Thần chia sẻ cho Văn Dụ mấy tài nguyên kia, được Văn Dụ mạnh mẽ khen ngợi.

Đối với mấy người như Thư Thần, mấy người bình thường ở thế giới

thật

không

thể nào hiểu được cái

sự

trúng độc sâu nặng của mấy người trong thế giới giả tưởng kia, ngẫu nhiên mới gặp được

một

người ở thế giới thực có cùng sở thích với mình,

anh

ta đương nhiên xem là trân bảo.

So với tên lông dài có vách tường dày ngăn cách hai thế giới kia, Văn Dụ chủ động muốn xin ít tài nguyên kia đương nhiên được

anh

ta xem như ‘người

một

nhà’.

Thế là Thư Thần lặng lẽ lôi điện thoại di động ra nhắn cho Văn Dụ

một

tin.

Theo thời gian càng ngày càng muộn, khách trong cửa hàng cũng càng ngày càng ít.

Đỗ Thanh cuối cùng cũng có thể

nói

chuyện với Kỷ An Ninh.

“Em vẫn luôn làm ở đây à?”

Kỷ An Ninh

nói: “Đúng vậy, rất lâu rồi. Bên này rất ổn định.”



nói

rất lâu này đương nhiên là

nói

về thời gian kiếp trước nữa.

Đỗ Thanh hỏi tiền lương bên này, sau đó liền “Emmmmm....”

Kyt An Ninh hiểu ý của

hắn,



chỉ có thể cường điệu

một

lần nữa: “Bên này rất ổn định.”

Đỗ Thanh nhún vai, tỏ ý hiểu



sau đó hỏi

cô: “Có muốn cân nhắc ký hợp đồng với studio của

anh

không?”

Kỷ An Ninh dừng lại, trợn mắt nhìn.

Đỗ Thanh

nói: “Lần trước em tới xem rồi đấy, studio của bọn

anh

thì

không

lớn nhưng công việc rất ổn định. Nếu em ký hợp đồng với bọn

anh,

thì

chắc chắn phải chia phần trăm nhưng bọn

anh

có thể đảm bảo lượng đơn hàng của em. Em thử suy nghĩ

một

chút xem. Đúng rồi, mấy giờ em tan làm?”

Kỷ An Ninh thông báo thời gian, Đỗ Thanh nhìn đồng hồ: “không

lâu lắm, hay

anh

chờ em

một

lát. Chờ em tan làm chúng ta cùng...”

Chữ ‘bàn bạc’* bị tiếng chuông lục lạc ở cửa át

đi. Kỷ An Ninh theo thói quen đứng thẳng kêu: “Hoan nghênh quý khách!”

*gốc là chữ



có nghĩa là

nói

chuyện, bàn bạc nên để

một

chữ, còn ở Việt Nam

thì

đây là cụm từ.

Nhìn biểu

hiện

Kỷ An Ninh đột nhiên thay đổi, Đỗ Thanh cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Người tiến vào là Văn Dụ. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Gương mặt đẹp dễ khiến người ta ghi nhớ, huống hồ Đỗ Thanh còn là thợ chụp ảnh, ký ức về mặt người còn mạnh hơn người khác rất nhiều, lập tức nhận ra ngay, đây chính là người lần trước đối mặt, nhưng cách xa tám trượng cũng cảm thấy khí thế của người bạn trai Kỷ An Ninh

không

hợp với

hắn.

Kỷ An Ninh hơi kinh ngạc sao Văn Dụ lại tới đây. Hôm nay Lý Hách gọi cho Văn Dụ, gọi

anh

buổi tối tới tụ tập.



liền

nói

với Văn Dụ: “anh

đi

đi,

không

cần đưa em

đi

đâu,

đi

bốn trạm là tới rồi.”

Đường Quang Minh cách Hoa đại rất gần, thêm nữa vừa bước ra ngoài là gặp trạm xe buýt, cả

đi

cả về đều rất thuận lợi.

Văn Dụ

đã

đồng ý.

Sao bây giờ đột nhiên lại chạy tới đây?

Văn Dụ quét mắt qua liền thấy Kỷ An Ninh

đang

đứng

nói

chuyyện với người kia, đó

không

phải tên nhϊếp ảnh gia tóc rối kia à? Sao này chạy tới chỗ này?

A.

Văn Dụ tới quán cà phê đến riết thành quen,

không

cần kêu Kỷ An Ninh, nâng cằm chào hỏi với



một

câu, trực tiếp dựa vào quầy bar trò chuyện với Thư Thần.

Kỷ An Ninh quay đầu trở lại, áy náy

nói

với Đỗ Thanh: “Hôm nay

không

được, bạn trai em tới đón,

không

thì

hôm khác

đi?”

Hôm khác này làm Đỗ Thanh nhìn



nội tâm Kỷ An Ninh

đang

buông lỏng. Nghĩ tới



bé này

một

mình làm mấy phần việc, chắc chắn rất thiếu tiền.

Trong nội tâm

không

khỏi sinh ra vài phần kinh bỉ với Văn Dụ.

Có bạn

gái

xinh đẹp như vậy, thế mà lại làm



phải khổ cực như thế, dựa theo lẽ thường chỉ có thể

nói



ràng là tên bạn trai này tài lực

không

đủ.

Chỉ có khuôn mặt là dùng được.

nói

không

chừng tên này là kẻ ăn cơm mềm* của bạn

gái. (*ăn bám)

Đỗ Thanh

đã

từng gặp kiểu như thế. Có



bé kia ngày nào cũng nhận đơn, vất vả nuôi tên kia. Tên kia

thì

sao, ăn uống sung sướиɠ, tiêu tiền của



bé kia

không

biết sót, chỉ biết dựa vào mặt!

Studio của Đỗ Thanh là do

hắn

và bạn mình cùng hợp tác mở,

hắn

cũng là ông chủ, tính ra cũng coi như là tự lập nghiệp. Bưng cốc lên nhấp ngụm cà phê, nghiêng đầu liếc qua.

Kỷ An Ninh

đang

nói

chuyện với vị bạn trai ăn cơm mềm kia.

hắn

càng nhìn Văn Dụ càng cảm thấy Văn Dụ như

một

tên con trai ăn cơm mềm, càng nhìn càng thấy

không

vừa mắt.

Kỷ An Ninh

đi

qua hỏi: “Sao

anh

lại tới đây?”

Mắt Thư Thần lập tức nhìn lên trần nhà ngâm cứu.

Văn Dụ đương nhiên

không

thể bán đứng người bạn tốt Thư Thần này rồi,

anh

cười hì hì

nói: “Nhớ em chứ sao.”

Kỷ An Ninh

đã

luyện được kỹ năng tự động loại bỏ mấy câu

không

cần thiết của

anh,

không

nhìn tới mấy ‘lời

yêu

thương’ của

anh



nói: “anh

đợi em

một

lúc, sắp hết giờ làm rồi.”

Còn năm phút, trong quán chỉ còn ba bàn có khách, mỗi bàn

một

người, tính cả Đỗ Thanh

thì

tổng cộng là ba người.

Thư Thần

nói: “Hết việc rồi,

đi

thay quần áo

đi.”

Kỷ An Ninh

nói: “Còn năm phút nữa.”

Đúng lúc có khách kêu tính tiền, Kỷ An Ninh liền

đi

qua.

Thư Thần cảm khái với Văn Dụ: “An Ninh đúng là

một

người rất nghiêm túc.”

Văn Dụ dựa vào quầy bar, mỉm cười nhìn về Kỷ An Ninh, vui sướиɠ đồng ý: “Đúng vậy.”

Ánh mắt

anh

khẽ dời

đi, chuyển qua bóng lưng Đỗ Thần,

một

đầu tóc nữ tính, đừng

nói

tên này gay lọ đấy nhé.

Chậc.

“không

ngờ đuổi tới tận đây.” Văn Dụ hừ lạnh.

Thư Thần nghe thấy

ẩn

ý trong lời

nói

của

anh, thay Kỷ An Ninh làm

rõ: “không

phải Kỷ An Ninh gọi tới,

nói

ra

thì

đúng là khéo, hôm qua studio bọn họ tới đây thuê chỗ chụp ảnh. An Ninh nhìn thấy

anh

ta cũng cảm thấy ngạc nhiên.”

Hóa ra là thế, trong lòng Văn Dụ lập tức thấy thoải mái hơn.

“Cảm ơn, huynh đệ!”

anh

nói

cảm ơn.

Thư Thần bình tĩnh giơ tay hình OK.

Người ta thường

nói

giữa tình hữu nghị của nam nhân có bốn trụ sắt lớn.

Cùng nhau trèo tường, cùng nhau vượt qua gươm đao, cùng nhau chơi kỹ nữ, cùng nhau chia sẻ hoạn nạn.

Nhưng dù sao bây giờ cũng là thời đại mạng xã hội nên phải tăng thêm

một

câu: cùng chia sẻ tài nguyên.