Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 49: Anh là chính chủ

Editor: tiểu mao

Chủ nhật Kỷ An Ninh

đi

ra ngoài, còn chưa tới trạm xe buýt

đã

nhận được điện thoại của Đỗ Thanh: “Có thể tới đây góp mặt chút được

không?”

Cái gọi góp mặt này là ban đầu

đã

hẹn xong với người mẫu khác, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thất hẹn, bây giờ cần người đến thay thế. Giống như Kỷ An Ninh là người mới, chưa có danh tiếng, cũng

không

có nhãn hiệu hay thợ chụp ảnh nào ký kết cùng, cơ bản chính là kiếm tiền từ mấy việc góp mặt này.

Kỷ An Ninh lúc đầu muốn cự tuyệt, Đỗ Thanh miệng rất nhanh,

đã

vội vàng

nói

một

đống lớn: “không

nhiều, khoảng ba mươi bộ,

anh

cho em bốn mươi năm

một

bộ, lấy tốc độ của em chắc mất khoảng ba đến bốn giờ. Tới hay

không?”

Kỷ An Ninh làm gia sư

một

tiếng được chín mươi tệ, cũng bởi vì học Hoa đại, là trường nổi tiếng mới có được giá tiền này.

Đỗ Thanh

nói

ra con số này làm suy nghĩ Kỷ An Ninh xoay chuyển, ba bốn tiếng ước chừng có thể kiếm được 1300 -1600 tệ. Số tiền này vừa hay có thể trả cho hộ công.

Bà ngoại

đang

hồi phục rất tốt, hôm nay có thể xuống giường

đi

lại. Còn có dì Trương ở đó,



tới bệnh viện muộn mấy tiếng chắc cũng

không

vấn đề gì.

“đi!” Kỷ An Ninh lập tức trả lời, “Ở đâu?”

Thời gian là vàng bạc, sau khi hỏi



địa chỉ,



không

keo kiệt, trực tiếp gọi taxi

đi

luôn.

Tối thứ bảy Văn Dụ còn nghĩ sáng chủ nhật

sẽ

dậy sớm

một

chút, kết quả vì uống rượu nên ngủ rất say, bò dậy

không

nổi.

Cũng vì biết bà ngoại Kỷ An Ninh cũng

không

có chuyện lớn gì, bên đó có hộ công chăm sóc, Kỷ An Ninh rất an ổn,

không

gặp phải gặp phải chuyện gì, cho nên Văn Dụ cũng

không

cần vội.

Lúc thức dậy

đã

muộn, nhìn đồng hồ, giờ này chắc Kỷ An Ninh

đang

ở bệnh viện,

anh

định trực tiếp tới bệnh viện luôn. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Tối thứ bảy

anh

theo Văn Quốc An ngồi xe về nhà, xe của mình để ở chỗ của mình. Trong gara như đầy ảo ảnh mấy cái xe cổ, sở thích thưởng thức của người già đối với xe cộ

thật

không

hiểu nổi. Nếu

không

thì

cũng là xe của Trình Liên, đậm chất nữ tính. Văn Dụ mò trong tủ đựng chìa khóa xe ở gara

một

lúc, mới tìm được chìa khóa của chiếc Ferrari, lái

đi.

trên

đường còn dừng trước

một

cửa hàng bánh ngọt, mua

một

cái bánh

không

đường mềm mại dễ tiêu hóa cho bà ngoại Kỷ An Ninh.

Ai biết vô cùng vui vẻ bước vào phòng bệnh lại chẳng thấy bóng dáng Kỷ An Ninh đâu.

“Con bé

nói

có việc, phải quá trưa mới tới.” Dì Trương

nói, nhận lấy bánh ngọt Văn Dụ mua, “Làm gì vậy? Sao cháu

không

biết,



ấy sao

không

nói

với cháu?”

Ái chà, rất cẩn thận, còn

không

đường.

Càng ngày càng cảm thấy Kỷ An Ninh

thật

sự

rất có mắt nhìn.

Văn Dụ nhìn khí sắc bà ngoại

không

tệ, hỏi thăm hai câu, thấy

không

có chuyện gì

anh

mới rời

đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh liền gọi cho Kỷ An Ninh.



ràng việc dạy kèm cuối tuần



đã

dời hết rồi,



còn việc gì làm nữa? Văn Dụ thấy kì quái.

Điện thoại

không

ai nhận, Văn Dụ gọi mấy cuộc, tới tận khi

anh

ngồi vào xe, Kỷ An Ninh cũng chịu nhận điện thoại.

“Giờ em

đang

làm việc, ừ ừ, là người mẫu.” Kỷ An Ninh

nói

xong, liền nghe thấy ngữ điệu của Văn Dụ trong điện thoại

không

được bình thường, nhưng



không

có thời gian cũng

anh

nói

chuyện tỉ mỉ, “Em bên này

đang

rất bận,

không

nói

nữa! Vị trí? Được, em

sẽ

gửi cho

anh!”

Kỷ An Ninh vội vàng cúp điện thoại.

Văn Dụ nhìn qua điện thoại bị cúp, sắc mặt rất khó coi.

Kỷ An Ninh vừa

nói

chuyện người mẫu, trong lòng

anh

liền “lộp bộp”

một

phát. Kỷ An Ninh trong điện thoại nghe hiểu, nhưng

không

hiểu lý do.



không

biết, có

một

loại người mẫu được xưng là “Người mẫu thương vụ”, những người này

không

phải là người mẫu biểu diễn catwalk, cũng

không

phải kiểu như



chuyên chụp ảnh quảng cáo hoặc quay video gì đó, mà là kiểu chuyên môn có mặt trong những bữa tiệc tụ họp của mấy phú hào. Người mẫu chỉ là cách gọi bên ngoài của mấy người này.

Kỷ An Ninh vừa

nói

tới chuyện người mẫu, Văn Dụ liền nghĩ ngay tới cái này.

Chỉ có thể

nói

thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*.

*Người ngay thẳng cho dù

không

giải thích hay biện hộ gì

thì

người ta vẫn ngay thẳng, bị vu oan

thì

không

cần giải thích

sự

thật

vẫn dần được phơi bày, còn người xấu xa dù che giấu lấp liếʍ đến đâu cuối cùng vẫn

sẽ

lộ bản chất. Hay

nói

cách khác, nữ chính làm việc đoàng hoàng, mà nam chính suy nghĩ đen tối nên nghĩ chị làm việc

không

đứng đắn.

Kỷ An Ninh nhanh chóng gửi vị trí cho Văn Dụ, cất điện thoại, nhanh chân nhanh tay thay quần áo.

Văn Dụ lo lắng cả

một

đường, sợ Kỷ An Ninh vờ ngớ ngẩn, bị công ty người mẫu lừa gạt, cả đường đều phóng xe nhanh. Dừng xe, dựa theo vị trí, nhanh chóng tìm được Kỷ An Ninh.

Chỗ chụp ảnh vẫn là khu nhà kia, chẳng qua lần này

không

phải chụp bên trong mà chụp ngoại cảnh bên ngoài. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Có phòng thay đồ di động,

đang

có mấy người tụ tập ở đó, có mấy tấm phản quang và thiết bị, Văn Dụ lập tức tìm được.

Kỷ An Ninh

đang

mặc

một

bộ đồ vải bông cho mùa đông, kiểu dáng trẻ trung, đối diện với thợ chụp ảnh có bím tóc

nhỏ

đang

giơ ống kính, cười vô cùng ngọt ngào.

Cơ thể



không

ngừng chuyển động, thay đổi nhiều tư thế cùng góc độ, giống như

đang

khiêu vũ. Người mẫu quảng cáo chính là như thế, ảnh chụp đưa ra đăng lên

thì

rất đẹp nhưng quá trình quay chụp lại có phần khá hài hước.

Văn Dụ dừng bước, nhìn

một

lát, trái tim cuối cùng cũng buông lỏng.

Người mẫu nếu như nhạy cảm với ống kính, phối hợp tốt

thì

một

tổ ảnh chỉ cần chụp tanh tách mấy cái là xong việc.

“OK!” Đỗ Thanh kêu, “Bộ tiếp theo!”

Kỷ An Ninh vội vàng chạy vào phòng thay đồ, Văn Dụ gọi



một

tiếng, Kỷ An Ninh tuy bận rộn nhưng lại rất vui vẻ

nói: “anh

tới rồi à?

anh

đợi em

một

chút! Em

đi

thay đồ

đã!”



chui vào phòng thay đồ, cách cái màn sân khấu

nói

chuyện với Văn Dụ: “Chụp được hơn nửa rồi, chắc khoảng

một

tiếng nữa là xong,

anh

có thể chờ được

không?

không

thì

anh

cứ về trước

đi.”

Văn Dụ

nói: “anh

chờ em.”

Văn Dụ tìm

một

chỗ có vẻ ổn, khoanh tay đứng nhìn mấy người bận rộn.

Trước giờ chưa tùng thấy Kỷ An Ninh như thế này. Mỗi bộ



thay đổi bộ nào cũng đẹp.



cũng càng ngày càng quen thuộc với ống kính, càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng nhạy cảm với ống kính.

Trước ống kính



trở nên hoạt bát linh động, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng mộc mạc yên tĩnh lúc bình thường.

Văn Dụ lo lắng cả

một

đường, đến lúc này ngược lại càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.

anh

nhìn Kỷ An Ninh trước ống kính ngọt ngào, xinh xắn, tràn đầy vẻ đẹp thanh xuân, khóe miệng

anh

không

khỏi cong lên.

Vẫn nên mua thêm nhiều đồ cho

cô,

anh

nghĩ, cho



ăn mặc

thật

xinh đẹp, cũng làm cho người ta thấy tâm tình tốt đẹp.

Nhìn



bé kia, đúng là rực rỡ chói sáng!

một

tiếng nhanh chóng trôi qua, Kỷ An Ninh bận rộn, Văn Dụ cũng

không

buồn chán,

anh

thậm chí còn thấy rất thỏa mãn thị giác.

Thợ chụp ảnh bím tóc

nhỏ

kia gọi: “Còn nữa

không?

không

có? Ok, vậy kết thúc thôi.”

hắn

gọi Kỷ An Ninh qua, chỉ cho

cô: “Tìm người kia tính tiền.”

Văn Dụ nhìn Kỷ An Ninh thay đồ,

đi

đến

nói

chuyện với

một



gái

trẻ,



gái

kia đưa cho



một

sấp tiền mặt. Kỷ An Ninh đem tiền bỏ vào trong ví, biểu cảm

trên

mặt trông vô cùng vui vẻ.

Con mắt như mang ý cười, gò má như phát ra ánh sáng.

Có cần tới mức đó

không? Văn Dụ buồn cười.

không

hiểu sao, cảm xúc vui vẻ của Kỷ An Ninh giống như lây sang cho

anh.

Kỷ An Ninh tính xong tiền công,

không

đi

tìm Văn Dụ ngay mà

đi

nói

lời cảm ơn với Đỗ Thanh trước, đơn việc này là do Đỗ Thanh tìm cho

cô.

“Được, tốt hơn so với lần trước, ở nhà luyện tập qua à?” Đỗ Thanh hỏi.

“Ừm! Trong nhóm có đăng video, em

đi

theo học tập.” Kỷ An Ninh

nói.

Đỗ Thanh đề nghị

cô: “Có thời gian

thì

tìm

một

khóa học chính quy học

một

ít. Trong nhóm thường tìm giúp, đừng tìm bừa, dễ gặp phải người xấu.”

Đỗ Thanh có

một

đôi mắt hoa đào, vóc người đẹp, phong cách quần áo cũng rất cá tính,

một

thân phong phạm văn nghệ, gặp người như vậy mấy vị phụ huynh

sẽ

khuyên con

gái

mình “tránh lại gần loại người này”. Nhưng Kỷ An Ninh lại cảm thấy

hắn

thật

ra cũng khá tốt.

đang

nghĩ ngợi, Đỗ Thanh khẽ vươn tay, gỡ sợi dây buộc tóc sau đầu,

một

mái tóc bay bay trong gió. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ từ lúc thấy Kỷ An Ninh

đi

tới

nói

chuyện với thợ chụp ảnh phong tao kia* liền híp mắt lại.

*phong tao: dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

nói

ra

thì

bản năng bảo vệ địa bàn của đàn ông

không

hề thua kém phụ nữ,

anh

tỉnh bơ mà đến gần chỗ Kỷ An Ninh và người nhϊếp ảnh gia kia,

đã

thấy tên kia bỗng nhiên gỡ dây buộc tóc,

một

đầu lông lợn như tóc rối ở trong gió phát tình mà bay loạn lên, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, hỏi: “Đói bụng

không? Cùng ăn cơm

đi,

anh

mời khách.”

Vừa mới thoát khỏi trạng thái quỷ súc trong công việc, lúc này

hắn

ta

đã

trở về trạng thái của

một

chàng trai trẻ tuổi,

đi

trêu



gái

xinh đẹp như thường.

“...Ờ!” Kỷ An Ninh

không

kịp chuẩn bị

đã

bị trêu, vừa quay đầu liền thấy Văn Dụ, đột nhiên nhanh trí, lập tức nghĩ ra lý do từ chối: “không

được rồi, bạn trai em tới đón em rồi.”

Bị

một

thằng khác tán tỉnh bạn

gái

ngay trước mặt, Văn Dụ ban đầu cảm thấy rất tức giận,

đang

định bước nhanh tới bên này, bỗng nhiên nghe được lý do cự tuyệt thoái thác của Kỷ An Ninh, còn tưởng mình nghe nhầm.

anh

lập tức dừng bước.

Đỗ Thanh nhìn về phía Văn Dụ.

Trai đẹp đối diện với trai đẹp, hormone giống đực trời sinh

đã

có chiến ý, lúc này mắt chạm nhau như vang lên tiếng sét xẹt xẹt trong

không

khí.

Nhưng dù sao Văn Dụ vẫn mạnh hơn

một

bậc, dù sao

anh

cũng là “chính chủ” được chính miệng Kỷ An Ninh chứng nhận, so với Đỗ Thanh

thì

đúng lý hợp tình hơn nhiều.

Đỗ Thanh gật đầu: “Được, để lần sau

đi, có việc

anh

sẽ

gọi em. Dù sao cuối tuần em mới có thời gian đúng

không?”

Văn Dụ: “...” Lần sau em

gái

cậu ý!

Kỷ An Ninh chân thành

nói

cảm ơn, tạm biệt

hắn,

đi

tới cạnh Văn Dụ: “đi

thôi, tới bệnh viện.”

“đi

bệnh viện cái gì, em

không

nhìn bây giờ là mấy giờ rồi, em

không

đói bụng à?” Văn Dụ cạn lời, “Ăn cơm trước rồi

đi

bệnh viện.”

Để xong nhanh

một

chút mà bỏ qua luôn giờ cơm.

“Bận đến ngu người luôn!” Kỷ An Ninh nâng trán.

Thần sắc

trên

mặt



giờ khá sáng láng, quét

đi

trầm thấp mấy ngày trước.

Văn Dụ tranh công: “Buổi sáng

anh

có tới thăm bà ngoại, tinh thần bà rất tốt, xuống giường

đi

lại rồi.

anh

cũng mua cho bà ít bánh ngọt, bà rất thích. Yên tâm

đi,

không

có đường đâu...”

Hai người vừa

đi

vừa bàn luận lát nữa

sẽ

ăn gì.

“anh

cứ cười gì thế?” Kỷ An Ninh hỏi.

“Hả?” Văn Dụ

không

thừa nhận, “anh

có cười à?”

“anh

vẫn luôn cười đấy thôi!” Kỷ An Ninh hỏi.

Văn Dụ cố gắng kìm nén,

nói: “không

có, chắc em nhìn nhầm rồi.”

Liền nhanh chân

đi

về trước.

Kỷ An Ninh

không

hiểu, trong chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ.

“Văn Dụ, Văn Dụ.”



đuổi kịp Văn Dụ,

nói

cho

anh

biết, “Lúc nãy có phải

anh

nghe thấy rồi

không? Em vì từ chối

anh

ta mới

nói

thế.”

Văn Dụ chân dài bước

đi, bước chân siêu dài: “không

nghe thấy,

không

nghe thấy gì hết! Dù sao

anh

cũng là chính chủ, do em tự đóng dấu thừa nhận!”

“...” Kỷ An Ninh bất lực, “Này,

anh

đừng có ngây thơ như thế chứ!”

“đi

mau lên,

anh

đói chết rồi!” Cứ ngây thơ như thế đấy!

Mọi chuyện của bà ngoại Kỷ An Ninh đều rất thuận lợi, việc khôi phục rất tốt,

không

có biến chứng gì xảy ra. Tới thứ tư, Kỷ An Ninh và Văn Dụ cùng tới làm thủ tục xuất viện cho bà ngoại.

Lúc đó Văn Dụ xử lý thủ tục nhập viện, trực tiếp đưa

một

vạn tiền thế chấp, lúc thanh toán trực tiếp quẹt thẻ,

không

cần phải nộp tiền thêm, số tiền dư

sẽ

theo đường cũ mà quay về thẻ của

anh.

Kỷ An Ninh

đi

theo Văn Dụ, đợi đến lúc hóa đơn xuất ra,



liền đoạt mất.

Có kiếp trước nên có có thể tính được đại khái viện phí mất bao nhiêu, liền nhìn con số cụ thể.

Quả nhiên gần giống với con số trong trí nhớ.