Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 48: Mưu tính

Editor: tiểu mao

Lúc này sỏi thận của bà vẫn còn nhở nên chưa thể làm phẫu thuật. Kiếp trước chắc khoảng nửa tháng sau bà ngoại kêu đau thắt lưng,



mang bà ngoại đến bệnh viện kia, bác sĩ

nói

phải nuôi sỏi lớn thêm mới có thể làm phẫu thuật.

Nhưng kiếp này, ở thời điểm này, trình độ kết sỏi của bà ngoại

đã

đến mức phải làm phẫu thuật.

Cái này

không

đúng!

Kỷ An Ninh cảm thấy nội tâm khủng hoảng.

Sau khi sống lại, mấy người bên cạnh cùng những

sự

việc xung quanh Kỷ An Ninh đều có

sự

thay đổi khác nhau, nhưng nhìn chung

thì

đều thay đổi theo hướng tốt.

Ví dụ như Tôn Nhã Nhàn,



đánh đòn phủ đầu, từ lúc mới bắt đầu

đã

áp chế được tình hình

sẽ

xuất

hiện

ở kiếp trước.

Còn với Triệu Thần,



không

biết sau này

sẽ

ra sao, nhưng



quyết

không

rơi vào bẫy như trước.

Đối với Văn Dụ,





anh

sẽ

không

dẫm vào vết xe đổ như kiếp trước.



ràng mọi thứ đều

đang

phát triển theo chiều hướng tốt, đột nhiên bệnh tình của bà ngoại lại có xu hướng nặng hơn so với kiếp trước, giống như gõ

một

cái chuông lớn bên tai Kỷ An Ninh, chấn động tới mức cảnh trước mắt



lắc lư, hoa mắt váng đầu.

Kỷ An Ninh nằm

trên

ghế salon

thật

lâu mới đứng dậy, nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm và quản lý Hồ của nhà ăn để xin nghỉ, lại nhắn tin cho Thư Thần xin nghỉ, đem việc dạy kèm vào cuối tuần dời

đi.

Thư Thần là người trả lời nhanh nhất, biểu thị thông cảm, còn an ủi

cô. Mấy người khác cũng nhao nhao nhắn lại, đều hiểu sơ về tình huống của

cô, tỏ vẻ rất khoan dung.

Kỷ An Ninh dần dần bình tĩnh lại.

Suy nghĩ kỹ

một

chút, Văn Dụ

nói

không

sai, bà ngoại cũng

không

bị nguy hiểm tới tính mạng, tất cả

đã

được an bài xong, ca phẫu thuật ở kiếp trước cũng rất thuận lợi, kiếp này chỉ khác ở việc mời thêm hộ cộng nên tốn thêm tiền thôi.

Chỉ là



không

hiểu được tại sao bệnh tình của bà ngoại lại nặng thêm.

Sáng thứ năm Văn Dụ tới gõ cửa,

anh

tới rất sớm.

“Càng vào lúc quan trọng

thì

càng phải tỉnh táo.”

anh

nói, “Phải đặc biệt chiếu cố tới bản thân. Em mà ngã xuống, bà ngoại của em

sẽ

chẳng còn ai để dựa vào.”

Kiếp trước, Kỷ An Ninh té chết, bà ngoại bị khóa ở trong phòng, suýt nữa chết đói.

Kỷ An Ninh dừng

một

chút

nói: “anh

nói

đúng.”

Nghĩ đến tối hôm qua



kinh hoàng yếu ớt, lại nhìn



sáng nay mặt mày trầm tĩnh, Văn Dụ há to miệng cắn

một

cái sandwich.

“Xin nghỉ ở trường chưa?”

“Xin rồi.”

“Công việc

thì

sao?”

“đã

sắp xếp xong hết rồi.”

Ăn xong hai người liền xuất phát,

trên

đường Văn Dụ trấn an

cô: “Hôm này chỉ chuẩn bị phẫu thuật,

không

có chuyện gì đâu, em mang theo sách vở

đi. Ghi bài học

trên

lớp

thì

nhờ bạn chép hộ, bạn học kia của em tên là gì nhỉ, vũ gì đó?”

“Mạnh Hân Vũ, em nhờ



ấy rồi.” Kỷ An Ninh gật đầu.

“Em bảo



ấy đưa cho Trần Hạo là được, bọn họ có quen biết nhau.

anh

quay lại

sẽ

đưa cho em.” Văn Dụ

nói.

Hết thảy đều

đã

đâu vào đấy, Kỷ An Ninh yên tâm, càng thêm trầm tĩnh hơn.

Trạng thái của bà ngoại rất tốt, hộ công tuân theo lời dặn của bác sĩ, đem bà chăm sóc

không

tệ.

Nhìn qua bà ngoại, Kỷ An Ninh liền đuổi Văn Dụ về, bản thân ở lại bên cạnh.

Chiều tối tan học, Văn Dụ lại tới, mang cho



vở ghi chép của Mạnh Hân Vũ, cùng



chăm nom bà ngoại ăn tối, đem bà giao cho hộ công, hai người mới cùng rời

đi.

Lúc ăn cơm tối, Kỷ An Ninh có chút hối hận: “Công việc ở quán cà phê đáng ra

không

nên xin nghỉ.”



dựa theo tư duy ở kiếp trước nên xin nghỉ, nhưng lần này bọn họ lại mời hộ công,

không

cần



hai tư giờ đều ngồi canh bên bà ngoại,



không

cần thiết phải xin nghỉ.

Chậm trễ việc kiếm tiền.

“Phí nằm viện tốn bao nhiêu?” Kỷ An Ninh

nói, “Biên lai đâu? Đưa cho em.”

“Em đừng có lo.” Văn Dụ

không

cho.

“Văn Dụ.” Kỷ An Ninh bất đắc dĩ.

“Kỷ An Ninh.” Văn Dụ

nói, “Em có thời gian để trả

anh

mà,

không

vội trước mắt, cũng

không

cần vội

một

hai năm.”

Nhưng mà có nhiều thứ, có khả năng

một

đời cũng

không

trả được, Kỷ An Ninh im lặng suy nghĩ.

Cân nhắc tới yếu tố kinh tế, Kỷ An Ninh muốn

nói

với Thư Thần xin hủy bỏ việc xin nghỉ, nhưng lại nghĩ tới Thư Thần chắc

đã

đẩy ca của



cho người khác,



đã

nói

ra giờ rút lại, lại thành gây phiền phức cho người khác.



không

khỏi có chút ảo não.

Mặc dù



không

nói

ra, nhưng Văn Dụ giống như có thể thấy



phiền não của

cô. Lên xe,

anh

liền xoa đầu

cô: “đã

nói

là em đừng lo lắng, có

anh

đây.”

thật

sự

có thể giao hết cho Văn Dụ sao, đều dựa vào Văn Dụ sao?

Thứ sáu, ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, lúc được đẩy ra bà ngoại

đã

tỉnh lại, nhìn trạng thái rất tốt.

Văn Dụ xin nghỉ, ở lại bệnh viện cùng Kỷ An Ninh, chờ phẫu thuật thuận lợi kết thúc, Kỷ An Ninh liền đuổi

anh

về trường. Đúng là trong phòng bệnh nữ

thì

anh

ở lại cũng

không

tiện,

anh

đành về trước.

Buổi trưa Văn Quốc An gọi điện cho

anh, bảo

anh

tối nay cùng ông

đi

tới bữa tiệc này. Văn Dụ gọi điện cho Kỷ An Ninh,

nói

buổi tối

không

tới đón



được, dặn



về nhà phải cẩn thận.

Kỷ An Ninh

nói: “Biết rồi,

anh

lo việc của

anh

đi, bên này em

không

có chuyện gì đâu. Còn có dì Trương nữa mà.” (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Dì Trương này chính là hộ công do Văn Dụ mời đến, là

một

phụ nữ trung niên cao lớn thô kệch, lúc chăm sóc người khác rất lưu loát.

Chờ Kỷ An Ninh cúp điện thoại, bà cười

nói: “Bạn trai cháu đúng là rất quan tâm.”

Kỷ An Ninh cười cười,

không

nói

gì.

Dì Trương kia như được mở đài: “Dì

nói

với cháu này, tìm bạn trai ấy phải cảnh giác cao độ vào. Có mấy thằng con trai, nhìn

thì

đẹp trai cao ráo, ăn

nói

ngọt ngào, nhưng lại là người khốn nạn.

Như tháng trước đấy, có

một

con bé cũng cỡ tuổi cháu thôi, để bốn tháng mới biết mình có thai, đến bệnh viện chúng ta phá thai. Bạn trai kia của con bé cũng giỏi lắm kìa, tổng cộng ngồi chờ nửa ngày, cái gì cũng

không

làm, ngồi kia cứ như đại gia. Còn mắng cho con bé đó phát khóc luôn.

Bên cạnh có sản phụ kia thấy

không

vừa mắt thế là

nói

hai câu, thế mà



bé kia còn ngốc nghếch

nói

“anh

ấy đối xử với con rất tốt”. Như thế mà gọi là tốt? Cháu

nói

có ngốc hay

không

chứ?



thật

sự

muốn túm con bé kia quay về nhìn cháu xem, nhìn cháu mới biết cái gì gọi là tốt.”

không

trách dì Trương

nói

như vậy, bà ở bệnh viện

đã

lâu,

đã

thấy nhiều câu chuyện nhân tình, ấm lạnh nhân gian.

không

nói

tới Văn Dụ lo lắng chạy trước chạy sau,

không

chút do dự móc túi tiền, chỉ

nói

tới ánh mắt nhìn



bé này, ánh mắt kiên nhẫn, dịu dàng, bà

đã

thấy đây là

một

người đàn ông tốt.

Dì Trương nghĩ tới việc này lại muốn

nói

với con

gái

mình

một

chút, bảo con mình phải cảnh giác cao độ, sau này cũng phải tìm đàn ông như thế này. Đừng tìm

một

tên bộ dáng đẹp đẽ

không

tin tưởng được.

Bà ngoại vừa hay tỉnh đúng lúc, nghe thấy

một

đoạn như vậy, tức giận

nói: “cô

nói

nhăng

nói

cuội gì đấy! Ninh Ninh mới năm nhất,



đang

nói

mò gì với con bé đấy hả!”

Dì Trương biết bà là người già đãng trí, vội dỗ dành bà: “Vâng vâng vâng, tôi

không

đúng,

không

nói,

không

nói

nữa.”

Bà đối với bà ngoại Kỷ An Ninh

thật

ra rất tận tâm chăm sóc. Trong

một

phòng bệnh

không

chỉ có

một

bệnh nhân, cũng

không

chỉ có

một

hộ công, chỉ cần so sánh sơ qua liền biết được.

Kỷ An Ninh bởi vậy mà rất cảm tạ bà.

Dì Trương lại khoát tay

nói: “không

thể lấy

không

tiền của bạn trai cháu được.” Lại khen: “Cháu

thật

là có ánh mắt, biết chọn người, tiểu tử này rất hào phóng.”

Kỷ An Ninh vì thế mới biết, Văn Dụ ở chỗ



không

thấy, lén lút đưa cho dì ấy năm trăm tệ.

Hộ công

một

ngày được

một

trăm sáu mươi tệ, giao tiền đặt cọc trước, lúc xuất viện

sẽ

tổng kết lại rồi thanh toán. Tiền này được đưa cho công ty lao động, sau đó công ty lao động lại đưa tiền cho hộ công. (Truyện edit và đăng tai cungquanghang.com)

Văn Dụ tự đưa tiền,

không

đưa cho công ty lao động, đơn giản cho dì Trương tiền boa, toàn bộ đều thuộc về bà.

Chẳng trách dì Trương lại chăm sóc bà ngoại Kỷ An Ninh tận tâm như thế.

Đây đúng là phong cách làm việc của Văn Dụ.

Thiếu Văn Dụ ngày càng nhiều rồi. Kỷ An Ninh vuốt vuốt tóc,

nhẹ

nhàng thở ra

một

hơi.

không

chỉ thời gian tối thứ sáu của Văn Dụ bị Văn Quốc An chiếm mà cả ngày thứ bảy cũng bị chiếm hết luôn.

Tối thứ bảy,

anh

lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc, tìm nơi an tĩnh hẻo lánh gọi cho Kỷ An Ninh.

“Bà ngoại

đang

hồi phục rất tốt, bác sĩ

nói

bà có thể xuống giường

đi

lại. Nhưng vẫn cần quan sát thêm mấy ngày, chắc khoảng thứ ba thứ tư là có thể xuất viện.” Kỷ An Ninh

nói.

Bình thường mà

nói, phẫu thuật kiểu mới này chỉ cần ba đến năm ngày là có thể xuất viện. Nhưng bà ngoại Kỷ An Ninh

đã

lớn tuổi,

trên

người còn thêm nhiều loại bệnh mãn tính, bác sĩ đề nghị ở lại quan sát thêm

một

hai ngày.

Văn Dụ hỏi: “Em

đang

ở đâu? Bệnh viện à? Đợi kết thúc tiệc

anh

qua đón em.”

“Em á? Em về nhà rồi,

anh

không

xem giờ mấy giờ rồi à.” Kỷ An Ninh cười, tâm tình bây giờ của



đã

nhẹ

nhõm hơn nhiều rồi.

Văn Dụ cũng yên tâm hơn nhiều,

nói: “Vậy tối

anh

qua thăm em.”

Kỷ An Ninh ngăn cản

anh: “anh

đừng chơi đùa lung tung.

anh

đi

uống rượu

đi, nghỉ ngơi

thật

tốt vào đấy.”

Văn Dụ chỉ có thể từ bỏ.

Đêm nay

anh

uống rượu,

không

tự lái xe về mà ngồi chung xe với Văn Quốc An.

Buồng sau của xe sắp xếp hai ghế ngồi đối diện nhau, Văn Dụ vừa vào xe liền nằm xuống.

trên

bàn cơm

anh

thành thục ổn trọng, được người ta tán thưởng, nhưng ở trước mặt Văn Quốc An, hình tượng gì đó mất sạch, y như con gấu con.

Văn Quốc An ngồi

trên

xe đọc văn kiện, vừa ngước mắt lên

đã

thấy Văn Dụ

đang

nằm bẹp nghịch điện thoại, ông gỡ cái kính lão xuống,

nói

anh: “Ngồi dậy, đừng nằm chơi, hỏng mắt giờ.”

Văn Dụ

không

buồn dậy: “Cha ngồi

trên

xe xem văn kiện cũng hỏng mắt đấy.”

anh

thấy nhàm chán, lướt

một

vòng bạn bè. Phát

hiện

Tôn Nhã Nhàn vừa đăng

một

bài mới

trên

vòng bạn bè vào mấy phút trước.

Phối đồ rất tinh xảo, cẩn thận tránh

đi

mặt người, chỉ chụp trang trí xa hoa, mâm đựng trái cây tinh xảo, ly thủy tinh sáng chói.

không

chỉ góc chụp tốt, còn do độ phân giải cao, nhìn qua liền thấy mười phần sang trọng.

[Làm quen được mấy tinh

anh

tốt nghiệp từ các trường danh giá

trên

thế giới, cảm giác cách

nói

chuyện và tầm mắt khác nhau rất lớn so với người bình thường, thu được ích lợi

không

nhỏ. Mình cũng phải nỗ lực, hi vọng

một

ngày nào đó có thể trở thành người ưu tú như vậy!]

Câu văn có vẻ rất tích cực dốc lòng, người

không

biết còn tưởng



ta tham gia diễn đàn học thuật cao cấp nào đó.

Nhưng Văn Dụ biết

rõ, chẳng qua là đám Tiền Hạo Nhiên vui chơi cuối tuần như bình thường thôi, uống rượu với mấy em

gái.

Tôn Nhã Nhàn cũng là em

gái

đó.

Có rất nhiều em

gái

muốn tiến vào cái vòng này, muốn làm quen với những người này, chỉ hận

không

tìm được phương pháp. Văn Dụ ban cho Tôn Nhã Nhàn

một

cơ hội, dẫn



ta vào.

Trong giấc mộng kia, Tôn Nhã Nhàn

nói

chắc như đinh đóng cột, đem mũ hám giàu chụp lên đầu Kỷ An Ninh.

Văn Dụ mỗi khi thấy gương mặt xinh đẹp của



ta, nhớ tới những lời

nói

ác độc gϊếŧ người

không

thấy máu kia, trong lòng

anh

liền dâng lên lệ khí nồng đậm.

Nhưng Tôn Nhã Nhàn lại là con

gái,

anh

không

thể hô đánh hô gϊếŧ với



ta.

anh

cho



ta

một

cơ hội,



ta

không

phải vẫn thích chạy theo người như

anh

sao, vậy

anh

sẽ

cho



ta cơ hội kết bạn với mấy người trong vòng này.

anh

muốn xem xem, chính Tôn Nhã Nhàn khi đối mặt với những thứ



ta luôn nhiều lần đề cập tới để hãm hại Kỷ An Ninh, với ‘con nhà giàu’, với ‘kẻ có tiền’,



ta

sẽ

ứng đối ra sao.

Bị Văn Quốc An đá hai lần, Văn Dụ cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.

“Mặt sao thối thế? Ai chọc giận con à?” Văn Quốc An buồn bực hỏi.

“Ngày cuối tuần cha lại bắt con

đi

hầu

một

đám lão già uống rượu, còn bắt con vui vẻ chắc?” Văn Dụ phàn nàn.

Văn Quốc An tức giận hỏi: “Con có chuyện gì?”

Hiểu con

không

ai bằng cha. Văn Dụ trước mặt người ngoài luôn rất trầm ổn, cũng gánh được trách nhiệm của đứa con trai thừa kế duy nhất, bình thưỡng

sẽ

không

nũng nịu phàn nàn như vậy. Chắc chắn

đã

làm trễ nải việc gì đó của

anh.

“Con còn có thể có chuyện gì chứ.” Văn Dụ dõng dạc

nói, “Chậm trễ việc con gặp bạn

gái.”

Văn Quốc An “Hừ”

một

tiếng, châm chọc

anh: “Bạn

gái? Bạn

gái

hôm nay của con vẫn là



hôm qua chắc? Ta ngược lại

thật

hi vọng con có thể có

một

người bạn

gái

đúng nghĩa, tốt nghiệp

thì

tranh thủ thời gian kết hôn, tranh thủ sinh cho ta

một

đứa cháu nội mập mạp.”

Văn Quốc An lớn tuổi mới có con, tuổi của ông lớn, cho dù có tỉ mỉ điều dưỡng vẫn

không

ngăn được tốc độ già yếu. Trong lòng ông

thật

ra vẫn luôn lo lắng mình

sẽ

không

đợi được tới lúc bế cháu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

“Cha xem lại

yêu

cầu của người

đi, cha có để cho ông nội ôm cháu chắc?” Văn Dụ phản kích.

Văn Dụ sinh ra quá muộn, ông bà

đã

qua đời từ sớm, căn bản

không

đợi được để ôm

anh.

“Cho nên đừng học theo ta, đừng kết hôn quá muộn.” Văn Quốc An lại đeo kính lão lên, “Bằng

không

đến lúc đó con

sẽ

giống ta, cảm thấy có lỗi với ông nội con.”

Cha

anh

lúc trẻ ăn chơi cho đủ vốn, tới trung niên coi trọng mẹ

anh

tốt nghiệp từ trường danh tiếng, tuổi trẻ xinh đẹp lại có khả năng làm việc, thế là cưới về nhà. Đến lượt

anh, liền vọng tưởng

anh

ngoan ngoãn tốt nghiệp rồi kết hôn, tranh thủ thời gian nối dõi tông đường.

Nghĩ gì thế.

Văn Dụ trợn mắt trừng

một

cái.

anh

rảnh tới mức nhàm chán, tiền tay cầm lấy văn kiện Văn Quốc An để

trên

ghế mở ra đọc.

“Hử, chúng ta còn khai phá hạng mục viện dưỡng lão nữa sao?”

anh

mở ra liền cảm thấy hứng thú.

Văn Quốc An ngẩng đầu nhìn

một

chút, “Trong tương lai, thị trường dưỡng lão

sẽ

rất có triển vọng, ta muốn tăng thêm vốn đầu tư vào cái này.”

Văn Quốc An

đang

nói

tới thị trường có triển vọng, Văn Dụ lại nghĩ tới bà ngoại Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh cần tiến

một

bước quan trọng mà “gánh nặng” của



chính là bà của

cô.