Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 32: Huấn luyện

Editor: tiểu mao

“Mọi người đâu?” Kỷ An Ninh hỏi.

“Hôm nay là buổi học dành riêng cho em,

một

với

một, khóa học VIP.” Văn Dụ cười vô cùng giảo hoạt.

anh

mặc áo thun thể thao bó sát người có cổ tròn, sợi tổng hợp mềm mại co dãn, thoáng khí, thấm hút mồ hôi tốt, bộ đồ kéo căng

trên

người. Tập luyện lâu năm làm cơ thể

anh

không

chút mỡ thừa, cơ bắp cường tráng.

anh

cười

nói

xong liền tiến lên

một

bước, hormone nam tính toàn bộ đều đập vào mặt

cô.

Kỷ An Ninh bị ép phải nín thở trong chớp mắt.

Văn Dụ quá giảo hoạt, Kỷ An Ninh

không

biết phải

nói

lại

anh

thế nào.

“Để

anh

nói

cho em này, cả câu lạc bộ kickboxing chỉ có mình em là con

gái, nếu em cùng tập luyện với đám con trai kia, em chẳng khác nào gấu trúc* cả biết

không?” Văn Dụ ôm cánh tay

nói

năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Em muốn bị mọi người vây xem à? Hay muốn được yên tĩnh? Tự em chọn

đi.”



anh

nói

là chị giống như động vật quý hiếm.

Hôm thứ hai khi Kỷ An Ninh đến câu lạc bộ kickboxing, thành viên trái phải bên trong có khoảng mười mấy hai mươi người, đều là đàn ông cơ bắp cường tráng. Bị

một

đám người như thế vây quanh quan sát, chẳng phải việc vui vẻ gì.

Kỷ An Ninh yên lặng kéo khóa áo khoác,



mặc quần áo thể thao, bên trong mặc

một

cái áo thun ngắn tay.



định mặc bộ đồ này để tập luyện.

Con

gái

khi cởi đồ tự nhiên

sẽ



một

loại mỹ cảm, con

gái

xinh đẹp lại càng đặc biệt.

Cởϊ áσ khoác liền lộ ra bờ vai mỏng cùng xương quai xanh tinh tế, làm Văn Dụ cảm thấy nhiệt độ trong tòa nhà đột nhiên tăng nhanh. Ánh mắt

anh

không

nhịn được dao động

trên

cổ Kỷ An Ninh.

“Bắt đầu à?” Kỷ An Ninh hỏi.

Văn Dụ

nói: “Em

đi

thay đồ trước

đi.”

Kỷ An Ninh trợn mắt nhìn: “Em

đã

mặc đồ thể dục tới rồi mà.”

“Phòng thay đồ nữ, ngăn tủ số

một

có đồ của em.

đi

thay

đi.” Văn Dụ nheo mắt nhìn biểu cảm của Kỷ An Ninh, dùng bộ dạng cây ngay

không

sợ chết đứng

nói

với

cô: “Phúc lợi của câu lạc bộ.”

Kỷ An Ninh lườm

anh

một

cái,

đi

tới phòng thay đồ.

Khóe miệng Văn Dụ nhếch cao.

Ngăn tủ số

một

có mấy cái túi giấy. Kỷ An Ninh nhìn

một

chút, có hai bộ đồ thể thao mùa thu, rất thích hợp để mặc vào mùa này. Nhưng xem xét

thì

thấy đây là đồ mặc thường ngày, chắc chắn

không

phải đồ tập luyện.

Đồ trong túi khác mới là đồ tập luyện.

Kỷ An Ninh lôi ra nhìn, quần tập luyện khá rộng rãi, nhưng áo

thì

hơi ngắn

nhỏ, gần giống bra.



cởi nội y, mặc đồ tập luyện vào, thử giật giật vài cái, đúng là dễ vận động hơn so với mặc áo thun với nội y bên trong.

Kỷ An Ninh

đi

ra khỏi phòng thay đồ, hai mắt Văn Dụ lập tức sáng lên.

Kỷ An Ninh đối với ánh mắt muốn đốt người đối diện này của Văn Dụ rất quen thuộc, kiếp trước

anhluôn nhìn



như vậy. Thỉnh thoảng bọn họ cãi nhau, ánh mắt

anh

sẽ

trở nên lạnh lẽo, lạnh lẽo nhưng vẫn như muốn đốt người.

Lúc này ánh mắt nóng cháy của Văn Dụ

đang

rơi vào chỗ hông của

cô, Kỷ An Ninh cảm thấy hơi

khôngtự nhiên, vô thức kéo áo xuống.

Áo ôm người lại ngắn, lộ ra

một

đoạn bụng. Cái này cũng

không

có gì, Kỷ An Ninh từng làm tiếp tân, có mặc qua sườn xám, cũng mặc váy ngắn lộ rốn,



thấy đối với bộ đồ này cũng thấy

không

vấn đề gì.

Chỉ là lúc ánh mắt Văn Dụ rơi vào hông

cô, cái cảm giác nóng rực này quá mãnh liệt, làm cho Kỷ An Ninh nhịn

không

được vòng tay quanh hông, che kín phần da thịt lộ ra bên ngoài.

“Trong tủ có hai bộ quần áo…” Kỷ An Ninh gợi lên chủ đề muốn dời lực chú ý của Văn Dụ.

Văn Dụ “A”

một

tiếng

nói: “Mua cho em đấy,

đã

thử chưa? Có hợp

không?

anh

dựa theo chiều cao của em để mua.”

Kỷ An Ninh nhớ lại, buổi tối thứ hai lúc cùng Văn Dụ rời khỏi câu lạc bộ kickboxing,

trên

đường Văn Dụ đúng là có hỏi qua chiều cao của

cô. Hóa ra là vì cái này.

“Hai bộ quần áo kia…” Kỷ An Ninh mở miệng. Đồ kia là đồ mặc thường ngày.

Văn Dụ

không

thèm để ý đánh gãy lời

cô: “Phúc lợi.”

Hai chữ này liền chặn họng Kỷ An Ninh.

Nhìn đôi mắt



đang

chớp chớp, Văn Dụ cười.

“không

biết phúc lợi chỗ

anh

nổi danh là rất tốt à?”

anh

nói, “Đừng nghĩ lung tung,

anh

chỉ tùy tiện mua thôi, em cũng tùy tiện mà mặc. Hai bộ đó cộng lại còn

không

bằng

một

đôi giày quý của bọn Trần Hạo nữa. Đừng lo, sau này

sẽ

bổ sung thêm phúc lợi cho em, em

sẽ

không

bị thiệt thòi so với bọn họ đâu.”

anh

cười hì hì, căn bản

không

xem ai ra gì.

Kỷ An Ninh

đã

chịu mặc bộ đồ tập luyện này, tức là

đã

quyết định

không

dùng phương thức quyết tuyệt như ở kiếp trước để đối đãi với Văn Dụ nữa.



gật đầu

nói: “Cảm ơn.” Sau đó hỏi: “Bây giờ bắt đầu à?”

Thái độ của Kỷ An Ninh rất bình tĩnh,

không

vì quá mức tự ti tự tôn mà cự tuyệt, cũng

không

vì chiếm được lợi mà mừng thầm, làm Văn Dụ cảm thấy rất dễ chịu.

anh

nói: “Lên máy chạy bộ trước

đã,

anhmuốn đo thể lực của em.”

Văn Dụ để Kỷ An Ninh lên máy chạy bộ trước. Trong tòa nhà vang lên tiếng nhạc,

anh

mở mấy bài nhạc sôi động, cũng chạy bộ với



ở máy bên cạnh, thuận tiện chỉ



cách điều chỉnh tốc độ.

Sau ba mươi phút mới kết thúc, Văn Dụ có chút kinh ngạc: “Thể lực

không

tệ.”

Kỷ An Ninh nhìn

thì

mỏng manh yếu ớt, thực tế

thì

thể lực lại cao hơn chỉ số trung bình của con

gái

mộtkhoảng lớn. Bình thường phải lao lực nên làm cơ thể



được rèn luyện trở nên chắc nịch.

Văn Dụ lại khảo sát sức lực và tốc độ phản ứng của

cô.

Tính dẻo dai của Kỷ An Ninh khá tốt, phản ứng cũng nhanh nhạy, nhưng sức lực lại là nhược điểm. Phụ nữ phải chịu sinh đẻ đầy đau đớn nhưng sức lực trời sinh

đã

không

so được với đàn ông, lúc Chúa trời tạo ra con người

không

biết lúc đó trong đầu

đang

nghĩ gì.

“Em đối với kickboxing có mong muốn hay kì vọng gì

không?” Văn Dụ cũng

đã

hiểu đại khái tình trạng cơ thể của Kỷ An Ninh, liền hỏi

cô.

Kỷ An Ninh bị Văn Dụ giày vò

một

hồi, thái dương lúc này ướt đẫm mồ hôi. Đối với vấn đề của Văn Dụ,



không

chút nghĩ ngợi liền

nói: “Em muốn học cái có tính thực dụng cao.”

“Em

không

cần kiểu hình thức như phong trào thể dục thể thao, em muốn học phương pháp để em

mộtmình cũng có thể đánh bại

một

người đàn ông trưởng thành.”

“không

quan tâm đối phương chết hay sống, đối phương có bị thương

không. Dưới tình huống có hoặc

không

có vũ khí, lấy việc em kiềm chế đối phương hoặc là em có thể an toàn chạy thoát làm tiền đề.”

Trong quá trình khảo sát Kỷ An Ninh, Văn Dụ vẫn cười hì hì, cảm thấy

nhẹ

nhõm. Nhưng Kỷ An Ninh vừa

nói



yêu

cầu, bộ dạng tươi cười của Văn Dụ dần biến mất, sắc mặt

anh

cũng thay đổi.

“Em

đã

gặp chuyện gì?”

anh

nhìn



hỏi.

“không

có.” Kỷ An Ninh bình tĩnh

nói, “Đề phòng gặp chuyện. Ai mà biết lúc nào mình

sẽ

gặp người xấu,

không

phải sao?”

Tuổi còn trẻ,

đang

là sinh viên vậy mà có thể dùng thủ đoạn bỏ thuốc với người cùng trường.

Ngay từ đầu, Triệu Thần chắc chắn

đã

muốn bỏ thuốc

cô.

hắn

ta đoán chắc con

gái

gặp phải việc này

sẽngậm miệng

không

nói

hoặc nếu có người có gan báo cảnh sát

thì

có rất nhiều chuyện

không

nói

rõràng, rất có khả năng bị

hắn

ta cắn ngược

một

cái, còn phải chịu ánh mắt ngờ vực vô căn cứ của người khác. Cho nên

hắn

ta

không

thèm kiêng nể gì cả.

Thủ đoạn này sau đó bị Kỷ An Ninh phát

hiện

ra, Triệu Thần dứt khoát muốn dùng bạo lực để uy hϊếp.

Xấu xa đến ghê tởm.(Truyện được dịch và đăng tại cungquanghang.com)

Giọng điệu

nói

chuyện của Kỷ An Ninh

không

giống như ‘đề phòng gặp chuyện’ mà giống với tổng kết bài học kinh nghiệm hơn.

Văn Dụ nhìn chằm chằm mặt

cô, thấy



như vô ý mà

nói,

anh

cũng

không

tra hỏi thêm nữa, mang

côđến khu vực khác.

“Đầu tiên học mấy động tác cơ bản,”

anh

nói, “Để

anh

suy nghĩ kĩ rồi soạn ra cho em

một

phương án thích hợp.”

anh

biểu diễn động tác cơ bản cho



nhìn: “Như thế này, hai chân

một

trước

một

sau, đầu gối hơi trùng…”

Văn Dụ bắt đầu dạy mấy cái cơ bản, dạy Kỷ An Ninh tay trái đấm thẳng, tay phải đấm thẳng, trái phải đánh thẳng kết hợp với đá chính diện.

Văn Dụ đấm thử

một

quyền, bao cát ầm rung động, bị

một

đấm đánh trúng mà bay lên.

Đấm của Kỷ An Ninh đương nhiên

không

thể đạt tới mức này,

trên

thực tế việc tấn công chính diện

yêucầu sức lực này chính là nhược điểm với con

gái, gần như là vô dụng. Kỷ An Ninh nhịn

không

được hỏi: “Học cái này có ích với em à?”

“Mấy động tác này đơn giản, với sức lực của em mà

nói

thì

không

có tính sát thương, nhưng tập luyện cho em tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến.”

anh

nói, “Đừng xen thường mấy cái cơ sở. Cơ sở rất buồn chán, nhưng cơ sở lại là bậc thang,

không

bước từng bậc

một

em

không

thể lên tầng cao hơn.”

Văn Dụ

nói

rất có lý, Kỷ An Ninh cũng

không

phải kiểu người nóng nảy. Sống lại

một

lần,



thậm chí còn bình tĩnh hơn so với kiếp trước.

Nhưng dù sao



chỉ mới học, động tác vẫn có chỗ chưa đúng.

“Như thế này.” Văn Dụ đứng sau lưng

cô, cầm tay

cô, mang theo tay



ra quyền, “Cảm nhận cách ra đường quyền. Đấm thẳng là con đường ngắn nhất.”

Bả vai Kỷ An Ninh và cánh tay đều

đang

đυ.ng chạm

nhẹ

nhàng với thân thể Văn Dụ. Khoảng cách quá gần,



luôn ngửi được mùi cơ thể Văn Dụ. Cũng quái,

anh

vậy mà

không

ra mồ hôi.

Hơi thở rất nam tính nhưng

không

khó ngửi, còn rất sạch

sẽ.

Lúc học tới đá chính diện, Văn Dụ vịn vào vai và eo Kỷ An Ninh, giúp



thử nghiệm góc độ thân thể khi nhấc chân, uốn nắn động tác cho

cô.

Trang phục tập luyện khá ngắn, lộ

một

đoạn eo, Văn Dụ vừa bắt đầu

đã

trực tiếp đυ.ng chạm da thịt.

anh

vừa đỡ eo

cô, bả vai Kỷ An Ninh lập tức căng cứng.

Lấy những gì Kỷ An Ninh hiểu về Văn Dụ,



cảm thấy tên sắc lang Văn Dụ này kiểu gì cũng thừa cơ chiếm tiện nghi.

Bắt đầu từ ngày hôm qua



nhất thời nghĩ ý tưởng kia, sau cái hôn kia, ranh giới giữa





anh

liền trở nên mơ hồ.

Nhưng tay Văn Dụ lại rất quy củ,

một

tay giữ vai

cô, tay khác để sau lưng: “Cái góc độ này, thử

mộtchút, kiểu này chân mới có thể ra hết lực.”

Thực

sự

làm Kỷ An Ninh cảm thấy ngoài ý muốn.

thật

ra Văn Dụ sao

không

suy nghĩ linh tinh được chứ.

Eo Kỷ An Ninh thon cỡ nào, tay vừa sờ đến so với hiệu quả thị giác tuyệt hơn nhiều. Vừa nắm chặt

đãphải vội chuyển hướng, thân thể muốn phát sốt luôn.

Văn Dụ phải dùng nghị lực lớn cực kì mới kìm nén ý nghĩ ngo ngoe muốn động.

Văn Dụ

đã

được Văn Quốc An huấn luyện tốt phẩm chất đạo đức, mặc kệ bình thường có bộ dạng cợt nhả phóng đãng hay lỗ mãng thế nào,

một

khi làm chính

sự

anh

sẽ

trở nên chân thành nghiêm túc.

Nếu lúc làm việc với người khác còn tùy tiện

sẽ

làm mất

đi

tín nhiệm của người ta đối với Văn Dụ.

Cũng như vậy, Kỷ An Ninh

thật

tâm muốn học tập,



rất bận bịu nhưng vẫn dành thời gian để học mấy chiêu phòng thân, Văn Dụ cũng

không

muốn mất

sự

tín nhiệm Kỷ An Ninh với mình.

Cả buổi sáng đều học mấy cái cơ sở của kickboxing.

“Em ra quyền

không

có lực, sau này

sẽ

tập trung dạy em phương pháp.” Văn Dụ

nói, “Mặc dù con

gáisức lực yếu, nhưng phần chân là nơi có sực mạnh nhất trong tứ chi, đối với

một

người đàn ông trưởng thành, chỉ cần đánh trúng vào yếu điểm là có thể lập tức hạ gục.”

“Tới đây!”

anh

vỗ bao cát, “Coi cái này như người em muốn đánh, đừng do dự, dùng hết sức lực, lên cho

anh!”

Đá chân là

một

trong ba chân pháp “Mẫu chân”, đá thẳng ngang với đấm thẳng, đường

đi

ngắn nhất, lực sát thương mạnh nhất.

Sau khi Văn Dụ kêu ‘lên cho

anh’, chân trái Kỷ An Ninh liền lùi

một

bước, đầu gối chân phải hơi cong,

một

chân

không

chút do dự đá về phía trước.

Bao cát “Ầm”

một

tiếng liền bay về phía sau.

Văn Dụn đứng bên cạnh thấy rất

rõ. Kỷ An Ninh mặc dù mới học, nhưng

một

đá này



đá

không

chút do dự, ví trí kia

không

cao

không

thấp, đây thường là vị trí yếu ớt nơi thân dưới của đa số đàn ông.

Lúc Kỷ An Ninh ra đòn, mắt nhìn phía trước, giữa lông mày là

sự

trầm ổn tỉnh táo.

Văn Dụ nhạy bén phát

hiện

trong ánh mắt





một

chút hung ác.

Khi



hung hăng đá

một

cước kia, nếu bao cát là người

thật

có lẽ giờ

đã

đoạn tử tuyệt tôn.

Văn Dụ nhìn



chằm chằm.



không

chịu

nói. Nhưng Văn Dụ muốn biết, rốt cuộc



đã

gặp phải chuyện gì?

Chuyện gì để cho

một



gái

nhỏ

yếu sinh ra lệ khí?