Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 31: Cho mượn tiền

Editor: tiểu mao

Tay trái Văn Dụ vịn tay lái,

một

tay khác vịn ở chỗ tựa lưng của Kỷ An Ninh tạo thành tư thế vặn người sang. Người

anh

nghiêng về trước, tới gần Kỷ An Ninh.

Ánh mắt kia đúng là rất làm càn.

Nhiệt độ trong xe tăng dần lên, giống như đem Kỷ An Ninh gác lên lò nướng.

Văn Dụ giống như

đang

hành hình



vậy.

Kỷ An Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Văn Dụ.

Nếu như lên giường với nhau có thể hóa giải gút mắc kiếp trước của hai người, có thể trả nợ những gì



đã

nợ

anh

kiếp trước, Kỷ An Ninh cảm thấy cũng

không

phải là

không

được.

Nhưng vấn đề là,

không

giải quyết được, vẫn còn chỗ chưa

rõ.

Triệu Thần vẫn còn ở đó, Dương Bác cũng vẫn còn ở đó, sang năm Văn Dụ

sẽ

đột nhiên biến mất khỏi trường

không



tung tích, vấn đề căn bản ở đây là

không

tìm được cách giải quyết.

Ánh mắt Văn Dụ hùng hổ dọa người, vô cùng nóng bỏng. Giống như chỉ cần Kỷ An Ninh

nói

một

câu “Được”

thì

anh

sẽ

đem lời mình vừa

nói

làm ngay vậy.

Nhưng Kỷ An Ninh biết

anh

sẽ

không

làm vậy.

anh

từng dây dưa đủ kiểu với

cô, nhưng trước giờ chưa từng

thật

sự

ép buộc

cô. Mãi sau khi



bị Triệu Thần bỏ thuốc, bị ép tới mái nhà mới ý thức được điểm này.

Kỷ An Ninh vô thức hít sâu, chóp mũi phảng phất ngửi được mùi cơ thể của Văn Dụ.



chống lại ánh mắt bức người của Văn Dụ,

nói

từng chữ



ràng: “Em,

không

đồng ý.”

Ánh sáng mờ tối, Văn Dụ cười “Xùy”

một

tiếng.

Ánh mắt

anh

có ý cười,

không

còn hùng hổ dọa người như lúc nãy, thân thể hình như cũng buông lỏng,

không

còn

sự

xâm lược mạnh mẽ.

Nhưng khóe miệng

đang

nhếch lên kia, đúng là chọc người.

“Nhìn em khẩn trương chưa kìa.” Văn Dụ mỉm cười, “Chẳng lẽ em cho là

anh

sẽ

làm gì với em trong xe à? Em yên tâm,

anh

trước giờ

không

ép buộc con

gái,

anh

không

phải người

không

có phẩm chất như vậy. Em đấy, đừng có xem thường

anh.”

Kỷ An Ninh mím chặt môi, ngăn lại cảm giác khô nóng trong cổ.



kéo tay

anh

từ

trên

chỗ tựa xuống, ném lại thẻ vào tay

anh: “Trả lại cho

anh.”

Bàn tay Văn Dụ vừa thu lại, liền bắt được tay Kỷ An Ninh cùng thẻ.

“Em cầm lấy.”

anh

nắm chặt tay Kỷ An Ninh, đem cái thẻ kia đặt lại vào tay

cô, “Dùng hay

không

dùng

thì

tùy em, nhưng em cứ cầm trước

đi.

không

nói

với em

một

tiếng

đã

xin nghỉ giúp em là do

anh

khôngđúng, cho nên em cầm

đi, giờ tình hình kinh tế của em

đang

gặp khó khăn, em tạm dùng trước

đã.”

anh

đã

lĩnh giáo qua

sự

bướng bỉnh của Kỷ An Ninh, trước khi



mở miệng phản bác liền

nói: “Xem như

anh

cho em mượn.

không

tính lãi xuất,

không

kì hạn, nếu sau này em có tiền rồi

thì

trả

anh

cũng

khôngmuộn.”

Trái ngược với

sự

sắc bén ác miệng trước đó, giọng

anh

bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh, hoàn toàn

không

có khí thế hùng hổ dọa người trước đó.

Kỷ An Ninh mơ màng.

Bộ dạng ôn hòa, bình tĩnh này của Văn Dụ, kiếp trước Kỷ An Ninh chưa từng gặp qua.(Truyện được dịch và đăng tại Cungquanghang.com)

Kiếp trước,

anh

luôn hùng hổ dọa người.

anh

thích



thì

nhất định phải có được, nhưng xưa nay

anhkhông

chịu thua, luôn ác mồm độc miệng. Kiếp này Văn Dụ lại biểu

hiện

một

mặt mà



chưa từng thấy.

Là vì kiếp trước



chưa từng cho

anh

cơ hội sao?

Văn Dụ nháy mắt mấy cái, đột nhiên cười.

“Khóc gì chứ?”

anh

buông tay Kỷ An Ninh, ngón cái lau

đi

giọt nước mắt vừa rơi

trên

mặt

cô.

Mắt



đỏ lên, chóp mũi cũng hơi hồng. Đúng là, dễ bị cảm động thế à? Kiểu này rất dễ bị đàn ông lừa.

Nếu là người khác, trong lòng Văn Dụ

sẽ

dâng lên trào phúng, còn muốn ác miệng thêm chút. Có thể

anh

biết Kỷ An Ninh phải vất vả gánh vác nhiều thứ, đổi lại là

cô,

anh

không

cảm thấy

sự

cảm động này là rẻ mạt, trong lòng

anh

còn thấy hơi chua xót.





một

đứa con

gái

vậy mà phải sống quá khổ sở.

Mà người con

gái

xinh đẹp giống

cô, muốn sống tốt lại quá đơn giản.

Kỷ An Ninh nhất thời

không

kiềm chế được cảm xúc, ngại ngùng quay mặt

đi.



lau sạch nước mắt còn vương

trên

đôi mắt và khuôn mặt, mới quay lại nhìn về phía trước: “Chuyện công việc, em

sẽ

sắp xếp lại

một

chút, nhưng cái thẻ này…”

“Em cầm

đi!” Văn Dụ cứng rắn.

“Kỷ An Ninh, việc tính toán cuộc sống của em có vấn đề em có biết

không?” Văn Dụ nghiêm túc

nói, “Giờ em mới học năm nhất, em biết giờ em phải làm gì à? Em phải lo học

thật

giỏi!”

Kỷ An Ninh ngước mắt nhìn

anh.

một

Văn Dụ nghiêm túc như vậy



cũng chưa từng thấy qua.

“Em

không

có bối cảnh, về cơ bản chỉ có tiếp thu kiến thức và lấy được bằng cấp mới có thể chống đỡ được cuộc sống của bản thân.” Văn Dụ

nói, “Bây giờ em cả ngày làm mệt như chó, cơ bản là

đang

lẫn lộn đầu đuôi.”

“Đương nhiên, kiểu người lớn lên giống em cũng có con đường khác

đi, có thể sống thoải mái.” Ngón tay

anh

ngoắc cằm Kỷ An Ninh đầy ngả ngớn, lập tức chuyển đề tài, “Nhưng em lại

không

muốn

đi

theo con đường này

không

phải sao? Vậy nên em càng phải cố gắng học tập

thật

tốt. Em nhìn lại em

đi, em

đã

đem bao nhiêu thời gian và sức lực đổ vào mấy công việc cấp bậc thấp, thu nhập thấp này rồi? Em còn bao nhiêu thờ gian và sức lực để làm mấy chuyện đứng đắn nữa?”

“Em,” Kỷ An Ninh mím môi

nói, “Em phải ưu tiên sinh tồn trước.”

Văn Dụ

đang

đợi câu này của

cô,

anh

lập tức

nói: “Đúng,

anh

biết, cho nên em cầm cái thẻ này

đi!”

Kỷ An Ninh cứng họng.

anh

quanh

đi

quẩn lại, lại quay trở về chuyện này.

“đã

nói

rồi, đây là cho em mượn.” Văn Dụ

nói, “Em

không

phải luôn cố chấp

nói

muốn làm bạn bè với

anh

à?

đã

là bạn bè,

anh

sẽ

không

khoanh tay nhìn cuộc sống của em trở nên hỗn loạn. Bạn bè mượn nhau ít tiền

thì

đã

sao? Trước tiên em cứ học cho giỏi

đi

đã, sau này có công việc kiếm tiền trả cho

anhlà được.”

“Còn cái gì nữa sao?

không

sỉ nhục nhân cách của em, cũng chẳng làm hao mòn ý chí của em? Phải trả lại đấy.”

“anh

đã

nói

tới mức này rồi, nếu em cứ cứng đầu như thế, cuộc sống của em chỉ càng thêm khó khăn mà thôi. Em có thể có mấy năm đọc sách? Ngồi mài đao cũng đâu làm mất kĩ năng đốn củi biết

không?

một

tấc thời gian

một

tấc vàng biết

không?”

Mỗi câu Văn dụ

nói

đều nhấn tới trọng điểm.

thật

ra sau khi sống lại, mặc dù Kỷ An Ninh cứ theo lộ trình kiếp trước mà

đi, nhưng quá đặt nặng suy nghĩ mới làm cuộc sống gặp vấn đề. Chỉ là vấn đề trước mắt là việc sinh tồn còn chưa được giải quyết, bởi vậy tính toán chỉ là tính toán mà thôi.

Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh im lặng. Ngón tay



vuốt vẻ cái thẻ kia, ánh mắt



cũng rơi

trên

tấm thẻ.

Văn Dụ được Văn Quốc An huấn luyện đến mức có thể khống chế mấy người trong phòng họp,

anh

cho Kỷ An Ninh thời gian suy nghĩ, cũng

không

ép buộc

cô.

anh

cảm thấy



mặc dù hơi bướng bỉnh nhưng chắc chắn

không

ngốc.



hiểu được cái gì nên cầm cái gì nên bỏ.

Quả nhiên,

một

lát sau Kỷ An Ninh ngẩng đầu lên. Ánh mắt



sáng tỏ, giống như

đã

suy nghĩ thông suốt.

“NL em

không

làm nữa, quán cà phê em

sẽ

làm thêm

một

thời gian nữa.” Kỷ An Ninh

nói, “Em

khôngthể nào hoàn toàn dừng tất cả mọi việc mà chỉ dựa vào

anh, em

sẽ

tìm việc khác phù hợp hơn, cố gắng đem nhiều sức lực vào việc học tập. Em nhận phần trợ giúp này, nếu như gặp phải khó khăn, em

sẽdùng tới cái thẻ này, số tiền em dùng sau này

sẽ

trả lại cho

anh. Em

không

biết

sẽ

phải cầm bao lâu, có thể

sẽ

rất lâu, nhưng sớm muộn gì cũng

sẽ

trả lại cho

anh.”

“thật

ra

anh

càng hi vọng em

không

trả.” Văn Dụ trêu

cô, nhìn thấy biểu cảm của Kỷ An Ninh lại vội vàng

nói, “Chỉ đùa chút thôi. Được được được,

không

nói

cái này nữa, giờ

anh

đưa em về.”

Hummer tiếp tục

đi, nhanh chóng tới Hoa đại.

Văn Dụ dừng xe ven đường, tiễn Kỷ An Ninh tới dưới lầu.

“anh

về sớm

đi.” Kỷ An Ninh

nói.

Văn Dụ lại

nói: “Giờ này là giờ ăn chơi mà.”

Kỷ An Ninh biết cuộc sống của hai người rất khác nhau, bất đắc dĩ cười: “đi

đi,

anh

đi

chơi

đi.”



không

cãi nhau với

anh

cũng

không

sống chết bướng bỉnh, trong đêm tối bỗng trở nên dịu dàng.

Ánh mắt Văn Dụ dừng

trên

mặt

cô.



dường như cảm thấy, thích



vì bộ dạng xinh đẹp là

một

loại thích cấp thấp.

Văn Dụ

không

phục.

Theo Văn Dụ, thích đơn thuần là

không

có mấy vấn đề tiền bạc hay giá trị xã hội gì đó mới là thích đơn thuần.

Ví dụ như bây giờ, khuôn mặt



trong bóng tối nhìn thanh dương uyển lệ làm

anh

nhìn

không

dời mắt.

anh

thấy đây chính là thích! Có gì sai đâu? Dựa vào cái gì mà cho đây là cấp thấp?

Sớm muộn gì cũng phải sửa lại cái quan niệm sai lệch này của

cô!

Kỷ An Ninh muốn Văn Dụ

đi, Văn Dụ lại bất động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm

cô.

Kỷ An Ninh ngửa mặt nhìn

anh, hết cách đành

nói: “anh

không

đi

thì

em

đi.” Nhắc chân muốn lên lầu.

Văn Dụ bắt được cánh tay

cô.

Kỷ An Ninh quay đầu lại.

“anh

muốn

nói

với em,

anh

không

biết trước kia em sống thế nào, em và bà ngoại lẻ loi

không

ai giúp ra sao?” Văn Dụ cần tay Kỷ An Ninh,

nhỏ

giọng

nói, “Nhưng

anh

hi vọng sau này em có thể giống như hôm nay. Khi em gặp phải Triệu Thần, cảm thấy

không

an toàn

thì

gọi cho

anh. Cứ như vậy, sau này mặc kệ là chuyện gì, em chỉ cần nhớ kĩ, có

anh

đây rồi.”

Giữa người với người giống như lực tác dụng và phản lực, bạn đấm vào tường

một

đấm nặng bao nhiêu

thì

tường

sẽ

tác dụng lại bạn bấy nhiêu đau đớn.

Kiếp trước, Kỷ An Ninh tự tôn quá lớn, luôn kháng cự lại Văn Dụ, hai người ở chung lúc nào cũng là em chạy

anh

đuổi, em càng trốn

anh

càng phải tìm được.

Kiếp này Kỷ An Ninh

đã

chịu nhường nhịn, chịu tiếp nhận Văn Dụ. Kiếp trước Văn Dụ

không

thể

hiệnđược

sự

dịu dàng ấm áp của mình, kiếp này cuối cùng Văn Dụ cũng có cơ hội biểu đạt.

Giống như có

một

dòng điện

nhỏ

chạy qua, chui vào lòng bàn tay, thuận theo cánh tay

đi

lên, làm thân thể có chút run rẩy, trái tim cũng rung động theo.

Kỷ An Ninh

đã

trải qua hai kiếp bỗng thấy hoảng hốt

không

kiềm chế được. Nhưng vì đôi mắt Văn Dụ quá sáng rực mới khiến



tỉnh táo lại.

“Em biết rồi.”



nhẹ

giọng

nói.

Lật tay cầm lấy tay Văn Dụ rồi lập tức buông tay.



bước lên bậc thang, Văn Dụ lập tức nhắc nhở

cô: “Sáng mai nhớ đến đấy.”

Kỷ An Ninh gật đầu: “Biết rồi.

anh

về

đi.”

Nhưng Văn Dụ vẫn chờ đến khi bóng



khuất sau chỗ ngoặt cầu thang mới quay người rời

đi. Tới tận khi trở lại xe, khóe miệng

anh

vẫn nhếch lên.

Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng Kỷ An Ninh đúng là

đã

chủ động nắm tay

anh. Tới giờ lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mỏng manh yếu đuối

không

xương đó.

Hôm nay đúng là ngày tốt lành, từ cái hôn lúc trưa đó,



đã

không

giống như trước nữa.

Vừa lái xe, điện thoại

đã

vang lên. Đám bạn xấu còn

đang

vui chơi bên ngoài gọi tới.

“đi

đâu rồi? Đổi chỗ rồi, có tới

không?” Bọn họ gọi Văn Dụ

đi.

Văn Dụ trực tiếp cự tuyệt: “không

đi, về nhà ngủ đây.”

“…Hả?” Đối phương vô cùng ngạc nhiên, “Mới mấy giờ mà?”

Văn Dụ

nói: “Sáng mai có việc, phải

đi

sớm.”

Mấy tên bạn

không

tin: “Dịp nghỉ lễ

thì

cậu có chuyện gì cơ chứ?” Toàn bộ trường học, công ti đều nghỉ hết.

“Ở trường tôi có mở

một

câu lạc bộ kickboxing cậu biết

không?” Văn Dụ hỏi.

“không

phải cậu chỉ mở chơi thôi à? Tôi nhớ là cậu

đã

mặc kệ từ lâu rồi mà?” Người kia hỏi.

“Ừ, nhưng tôi thấy như vậy là

không

đúng.” Văn Dụ nghiêm trang

nói, “Cho nên, tôi - trưởng câu lạc bộ lương tâm đột nhiên trở về, ngày mai muốn tinh thần phấn chấn

đi

huấn luyện

thật

tốt mấy thành viên mới.”

“…Thần kinh.” Bên kia mắng, “đầu óc cậu vẫn bình thường chứ?”

Đầu óc Văn Dụ đương nhiên là

không

có vấn đề gì rồi,

anh

còn rất tỉnh ý chứ.

Kỷ An Ninh tưởng là Văn Dụ gọi



tới sớm để cùng mọi người tập luyện, tới nơi mới phát

hiện

toàn bộ câu lạc bộ nghỉ hết.

Bên trong câu lạc bộ hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai người Kỷ An Ninh và Văn Dụ.