Xử lý xong việc ở hầu phủ, Lạc An, Yên Nhu cùng Bao đại nhân trở về, ra khỏi cửa hầu phủ mỗi người đi mỗi hướng.
"Công tử....
"Chủ công (Trở về là tốt rồi)"Tiểu Ly cùng Đông Phương Sách mỗi người một câu chạy đến trước mặt Lạc An, hai bên tả hữu dìu nàng đi vào.
"Hai vị vắt vả rồi". Lạc An vỗ vỗ lên vai Đông Phương Sách cùng Tiểu Ly an ủi.
"Công tử, bây giờ chúng ta đi gặp Bao đại nhân hay là lại phải chờ?"Tiểu Ly đỡ Lạc An ngồi xuống ghế sau đó nói.
"Chúng ta đi ngay bây giờ"Lạc An mỉm cười đứng lên, thu thập tốt áo quần trên người liền đi tới khai Phong phủ.
"Ba Vị mời"Bộ đầu mời nhóm ba người Lạc An vào tư đường viện.
"Bạch Ly, Đông Phương Sách tham kiến Bao đại nhân."
"Hai vị, mời đứng lên."Nói xong Bao đại nhân nhìn sang Lạc An liền giật mình, chẳng lẽ hắn là Triệu Ngọc Bằng, nghĩ xong Bao đại nhân thiết diện vô tình vẫn như không quen biết Lạc An hỏi."Ngươi không công danh! Không tước vị! Vì sao gặp bản quan lại không quỳ đại lễ tham bái?.
Lạc An biết trước Bao đại nhân sẽ hỏi như thế, liền vô cùng đạm nhiên mà trả lời:
"Thân phận của Ngọc Bằng đặc biệt nếu đại lễ tham bái chỉ sợ đại nhân không nhận nỗi, còn khiến đại nhân mang danh bất nghĩa nữa,". Lạc An đứng thẳng thân người nói rõ từng câu từng chữ, không những không kêu căng ngạo mạng, còn khiến người khác nhìn vào nàng quả thật phải nên là như thế.
"Ngươi mau nói thân phận của ngươi có gì đặc biệt!"Bao đại nhân nghiêm giọng nói.
"Ngọc Bằng có huyết mạch của hoàng thất, nhưng lại lưu lạc bên ngoài, không thể tùy tiện nói ra lại không muốn mất đi thân phận, cho nên mới đến khai phong phủ nhờ bao đại nhân điều tra, trả lại thân phận cho Ngọc Bằng,"Lạc An nói xong hai tay chắp quạt cuối người thành khẩn bái một bái với Bao đại nhân.
"Nếu đã như vậy, ngươi biết mình chung huyết thống với vị hoàng thất nào? Có hay là không?"Bao đại nhân ánh mắt lóe lên, quan sát Lạc An như phi Ưng quan sát còn mồi.
Nghe Bao đại nhân hỏi Lạc An hơi suy nghĩ, sau đó chắp tay hướng lên thiên không nói:"Ta cùng huyết thống với đương kim hoàng thượng.
"Chuyện lớn như vậy không cho ngươi nói bậy"Bao đại nhân tức giận quát.
"Đúng vậy, đây là chuyện lớn không thể nói đùa, đặc điều xằng bậy giả mạo Hoàng thất sẽ chịu tội chém đầu còn bị tru di cưử tộc, theo Bao đại nhân thấy Triệu Ngọc Bằng có phải là kẻ ngông cuồng đặc điều xằng bậy hay không?. Lạc An không nhanh không chậm nói từng chữ một, khiến trong tư đường viện nhìn Lạc An bằng những vẻ mặt khác nhau.
Bao đại nhân nghe Lạc An nói xong liền ngồi im suy nghĩ, qua một lúc lâu người đầu tiên lên tiếng là Công Tôn Tiên Sinh.
"Đại nhân, đây là việc lớn học trò nghĩ chúng ta không nên kết luận ngang, cẩn thận thì vẫn hơn, hay là thăng đường thẩm vấn có được hay không?.
"Đúng vậy, Công Tôn Tiên Sinh nói chí phải, Ngọc Bằng cũng đồng ý cách làm như vậy."Lạc An cũng đồng ý cách làm như vậy.
Bao đại nhân quay sang Lạc lắc lắc đầu nói:"Thăng đường thẩm vấn là chuyện đương nhiên, nhưng trước khi thăng đường bổn phủ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi bất huyện lệnh Hưng Võ huyện khinh thường vương pháp?.
"Tàu Bân Hưng, Hưng Võ huyện lệnh không những là một vị quan không tốt còn dạy con không nghiêm, phi ngựa giữa chốn đông người, coi mạng người như cỏ rác, giữa ban ngày ban mặt lại ép bức nữ nhi nhà lành hầu rượu thử hỏi ta làm sao làm ngơ? Còn nữa Hưng Võ huyện trực thuộc khai phong phải quản lý, Ngọc Bằng tình cờ đi qua huyện này tai nghe mắt thấy thật sự không thể đứng yên, nên đã mời Tàu huyện lệnh đến khai phong phủ để đại nhân đích thân xử trí, thứ nhất giúp đại nhân tránh tiếng quản cấp dưới không nghiêm, thứ hai giúp cho bá tánh tránh khỏi sự quản lý của tên quan hồ đồ, ta làm như vậy điều là vì triều đình Đại Tống vì sang sơn của Triệu thị, thử hỏi ta làm như vậy có chỗ nào là sai?"Lạc An một thân chính nghĩa, nói năng hùng hồn khiến Bao đại nhân cũng phải im lặng.
"Nghe lời ngươi nói, một bụng thi thư, nhìn cử chỉ của ngươi được giáo dưỡng giáo nghi trong cung, người nào đã dạy cho ngươi?"Bao đại nhân nghi ngờ hỏi.
"Bao đại nhân quá khen, Ngọc Bằng từ nhỏ đã được học hành dạy dỗ lễ giáo trong cung rất nghiêm ngặc, chỉ là thân thể yếu nhược năm 15 tuổi đã phải rời khỏi gia phụ gia mẫu học nghệ, nay học xong xuống núi lại có nhà không thể về, có cha mẹ lại không thể nhận thử hỏi Bao đại nhân Ngọc Bằng kiện là sai?. Lạc An hai mắt rớm lệ khiến ai nhìn đến cũng xót thương.
"Được, không bàn chuyện ngươi có giả mạo Hoàng thất hay không, ít ra bổn phủ hiểu ngươi không phải là kẻ ngông cuồng, thân phận của ngươi bản phủ sẽ thăng đường thẩm vấn tra rõ ràng, là đúng là sai sẽ rõ, còn Hưng Võ huyện lệnh có tắc trách hay không, tự bản phủ sẽ điều tra rõ.
"Tạ Bao đại nhân."Lạc An kính cẩn cúi người, vái Bao đại nhân một cái.
"Đóng cửa lớn lại, truyền Triệu Ngọc Bằng thăng đường,"Theo tiếng hô của Trương Long tất cả điều được sắp xếp theo thứ tự.
Lạc An một thân bạch y bình đạm đi vào công đường, đi đến giữa công đường nàng mới dừng lại dõng dạc hô:"Triệu Ngọc Bằng xin tham kiến Bao đại nhân.
Rầm, Bao đại nhân đập kinh mộc đường nói:"Đến công đường bổn phủ, vì sao không quỳ?.
(Lạc An)"Thân phận Ngọc Bằng đặc biệt, nếu quỳ giữa công đường quả thật không phải phép.
(Bao đại nhân)"Nếu nói vậy, thân phận của ngươi là gì mau khai thật.
(Lạc An)"Theo Ngọc Bằng biết, Bao đại nhân ở trên công đường luôn vô tư phân minh, sẽ không có chuyện tình thân xen vào.
(Bao đại nhân)"Đương nhiên rồi.
(Lạc An)"Nếu đã là công tư phân minh, trước khi Ngọc Bằng nói ra thân phận, trước tiên Ngọc Bằng muốn kiện hai người.
Bao đại nhân nghe thế liền hỏi:"Ngươi kiện ai?.
"Triệu Ngọc Bằng muốn kiện đương kim hoàng thượng.....
Rầm, Bao đại nhân nghe xong liền đập mạnh kinh mộc đường ngắt lời Lạc An:"Khoan đã, không được kiện đương kim hoàng thượng.
"Thiên tử phạm pháp đồng tội thứ dân, nếu như thánh thượng có tội vì sao không được kiện chứ? Có phải Bao đại nhân e ngoại trước quyền lực cho nên không dám nhận vụ này?"Lạc An hỏi ngược lại Bao đại nhân.
"Không phải bổn phủ e ngoại, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi trước, nếu, đây là việc ngươi đặc điều nói bậy vậy chẳng những ngươi có truyện mà còn rước lấy hoạ diệt môn, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?.Bao đại nhân hỏi Lạc An, muốn nàng suy nghĩ trước khi làm.
"Ngọc Bằng suy nghĩ rất kỹ rồi, năm năm không ở bên phụ mẫu phụng dưỡng là bất hiếu, huynh trưởng nắm quyền cao hai vai mang đại nghiệp lại không ra sức giúp đỡ là bất trung, có tài lại không ra sức giúp bá tánh trăm họ là bất nhân, phụ sự kỳ vọng của ân sư là bất nghĩa, nếu Ngọc Bằng phải trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu vậy thì Ngọc Bằng thà chết còn hơn, hơn nữa thân phận kia là của Ngọc Bằng, Ngọc Bằng phải lấy lại mới không phải là kẻ bất nhân bất nghĩa.
Nghe Lạc An nói hiếm có trên môi Bao đại nhân hé ra nụ cười, vội nói:"Được, bổn phủ tiếp nhận vụ kiện này, ngươi, kiện đương kim hoàng thượng tội gì?.
"Đương kim hoàng thượng không tra rõ ai là huyết mạch Triệu thị, đã vội vàng phong vương điểm tên, có lỗi với tổ tiên Triệu thị, mất vẻ tôn quý của hoàng thất." Lạc An dõng dạc nói rõ.
"Ngoài Chuyện này, ngươi còn muốn kiện người nào?.Bao đại nhân nheo mắt lại hỏi Lạc An.
"Ngọc Bằng còn muốn kiện Đương kim vương gia, bát vương gia thiên tuế.
Nghe Lạc An nói Bao đại nhân giật mình, người hỏi:"Ngươi kiện ông ấy tội gì?.
"Ngọc Bằng kiện ông ấy tội làm cha lại không nhận ra huyết nhục của mình, bị lời lẽ kẻ gian làm đảo loạn đầu óc, khiến Hoàng thượng thành người bất nghĩa làm ô danh thánh đức.
"Được, bổn phủ sẽ tiếp nhận hai vụ án này, nếu như tất cả là sự thật! Dù bổn phủ gặp trở ngoại cũng sẽ trả lại công bằng cho ngươi, còn nếu như ngươi đặc điều vu cáo thì bổn phủ sẽ trừng trị thích đáng, tuyệt không buông tha."
"Tạ Bao đại nhân.
"Triệu Ngọc Bằng, bây giờ bổn phủ hỏi ngươi, ai là cốt nhục thân sinh của đương kim vương gia, bát vương gia thiên tuế? Và hiện giờ hắn đang ở đâu."Bao đại nhân nghiêm mặt hỏi.
"Triệu Ngọc Bằng đang đứng trước công đường chính là cốt nhục của đương kim vương gia, ta đích thực do mẫu phi của mình sinh ra."Lạc An trời.
"Mẫu thân của ngươi là ai? Tên họ là chi?"Bao đại nhân tiếp tục hỏi.
"Mẫu thân của ta Họ lý tên Thục Nhàn, là chính phi của đương kim vương gia, được đích thân tiên đế khâm điểm tứ hôn cho đương kim vương gia."Lạc An mạch lạc nêu rõ, không vấp một từ.
"Được, Triệu Ngọc Bằng. Bổn phủ tạm tin lời ngươi nói, nhưng đây là chuyện lớn, không những đánh thẳng vào mặt Hoàng thất còn chỉ rõ ra việc sai lầm của đương kim vương gia cùng đương kim hoàng thượng, bổn phủ hỏi ngươi ngươi có bằng chứng chứng minh cho mình hay không?.
"Đương nhiên là có"Lạc An hiển nhiên nói, vì tất cả điều được nhị vị sư phụ nàng chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
"Đó là gì? Ngươi hãy mang ra cho bổn phủ nghiệm chứng"Bao đại nhân hai mắt lóe lên, môi mím lại, người hy vọng sự tin tưởng này sẽ không sai.
"Lúc nãy Ngọc Bằng đi vào không có mang theo, không biết Bao đại nhân có thể truyền Tiểu Ly huynh vào hay không?.
"Được, Trương Long cho truyền Bạch Ly.
"Cho truyền Bạch Ly.
Không đến một lúc, Tiểu Ly đi vào trên tay còn mang theo một cái khay phủ vải vàng đi vào.
Bao đại nhân vừa nhìn liền biết đây là bằng chứng Lạc An nói, liền sai Triệu Hổ đi lấy, chỉ là bị Lạc An ngăn lại.
"Bao đại nhân, Ngọc Bằng xin nói trước để ngài không thất lễ, đây là vật do tiên đế lưu lại vẫn mong Bao đại nhân nhận theo lễ.
Bao đại nhân nghe ngờ nhìn Lạc An sau đó nói:"Được, bổn phủ tạm tin lời ngươi, nếu là thật bổn phủ sẽ cam nguyện cuối đầu, còn nếu là giả dối đừng trách trác đao của bổn phủ vô tình.
"Bao đại nhân mời nhìn."Lạc An đưa tay vào trong miếng vải trên khay, lấy ra một cuộn vải màu vàng, hai bên là hai giá gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, bên trên miếng vải vàng thêu kim long đằng vân.
Bao đại nhân vừa thấy cuộn vải này liền từ trên bàn xử án đi vội xuống, đi bộ lễ ba bước liền quỳ đưa hai tay qua đầu nhận lấy cuộn vải.
Sau khi đứng lên Bao đại nhân cẩn thận mở ra cuộn vải, đập vào mắt người là từng chữ từng chữ không thể quen hơn của tiên đế, đột nhiên hai mắt Bao đại nhân cay xòe, cẩn thận đóng lại cuộn vải kính cẩn trao lại cho Lạc An, sau khi lau đi nước mắt liền cúi người nói với Lạc An:"Bao Chuẩn.... bái kiến vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.