Lý Duyên Khuynh hắn từ bé đã được mệnh danh là khuynh thành, mỹ nam tử được các cô nương săn đón, Hắn cũng biết, có rất nhiều người thèm muốn gương mặt này của hắn, cho nên hắn cũng cho rằng Hứa An An cũng thế. Cho nên Hứa An An nàng ta nghĩ nàng ta là ai? Hừ cho một thước liền muốn lên một trượng!
Lý Duyên Khuynh lạnh lùng quét mắt nhìn Lạc An phản ứng bình tĩnh hoàn toàn bất đồng với suy nghĩ của hắn, ra hiệu bảo Lãnh Đồng phái thị vệ trông chừng hai người, đợi ngày mai xử lý.
Dưới đêm trăng, Lý Duyên Khuynh ngửa đầu nhìn trăng, thầm nghĩ: Thời gian một đêm à, không biết hai người kia sẽ ở trong bồn chồn lo sợ như thế nào mà vượt qua đây? Ha ha.
Cửa phòng điêu khắc tinh xảo bị khóa từ bên ngoài, một gian phòng trang trí xa hoa lập tức biến thành một cái l*иg chim. Cái l*иg chim này nếu là để nhốt chim hoàng yến cũng coi như có lợi ích, lại thành nhà giam, biến thành ngục giam nhốt phạm nhân. Ngày mai, không biết chờ đợi bọn họ sẽ là vận mệnh thế nào đây?
Ngọn nến trong phòng đã tắt, thế giới của hai người rơi vào trong bóng tối kinh khủng.
Lạc An cúi đầu xuống, dựa vào chân, hai bờ vai không ngừng run run.
Đừng tưởng rằng nàng đang khóc, kỳ thật, nàng đang cười! Lạc An cười cuộc sống thay đổi thất thường này, cười cuộc sống lênh đênh không bến bờ của mình, cười mỗi người tự cho mình là đúng, cười Lý Duyên Khuynh cũng tự cho mình là đúng, cười hắn ngu ngốc không chịu nổi, nàng lại cười Hứa An An bị thị vị hầu phủ đánh cho một phát liền đi đời nhà ma, và cười nàng ta là một thi thể không nhúc nhích!
Lạc An khẽ quét mắt nhìn Hứa An An một cái, thấy không có gì bất ổn sau đó mới thong thả đứng lên, ngồi lên trên ghế, không biết từ đâu xuất hiện một bình rượu, nương theo ánh trăng rót đầy một chén rượu cho mình, cái lưỡi đinh hương vươn ra liếʍ liếʍ, đuổi đi thời gian nhàm chán chờ đợi một lần nữa mặt trời mọc này.
Nàng không phải không căng thẳng, không phải không sợ hãi, mà là chả có gì đáng để căng thẳng và sợ hãi cả, muốn làm chuyện lớn, không vứt sống chết sang một bên thì sao có thể thành sự? Nhưng mà, vừa nghĩ đến chuyện so sánh trước đây cùng hiện tại, nàng thật có chút uất nghẹn, ai... nàng từ khi nào thì là người lo trước nghĩ sau đây? từ khi nào là kẻ luôn bày mưu tính kế đây?.
Nghĩ đến đó, trong lòng nàng trở nên phiền chán, vung chén rượu lên, hắt vào mặt Hứa An An đang nằm trên đất.
Lông mi hứa An An hơi rung rung, nhưng vẫn không mở mắt. Hồi lâu, nàng mơ mơ màng màng bò lên, vươn tay sờ sờ cái trán vô cùng đau đớn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, đưa tay day day huyệt thái dương của mình.
“Tay!” Đúng vậy, quả thật kêu là “Tay”, chứ không phải là “Máu”.
Thử nghĩ xem, nếu là Hứa An An thật tỉnh lại, tất nhiên sẽ không sợ tới mức ngạc nhiên, nhưng người tỉnh lại là một người khác, cho nên cô mới biểu hiện kinh ngạc như thế.
Từ một bàn tay dẫn đến liên tưởng chính là – cô đã biến thành nữ nhân, biến thành nữ nhân đã chết hay xuyên qua đoạt thân sát người khác!
Thượng tiên tuy rằng nói cho cô, cô phải vào trong thân thể của người khác, mới có thể bám vào thân thể của người kia. Nhưng hiện tại xem ra nàng ththật sự đã nhập hồn vào người khác rồi
Cảm giác này rất không tốt, hết sức không tốt, vô cùng không tốt.
Cô chẳng những chiếm lấy thân thể người khác, còn không có cảm giác tồn tại gì, dường như từ trước đến nay chưa từng thật sự sống. Hết thảy hết thảy, giống như có một người, người đó đã ở đủ các loại phòng, cuối cùng lại đều bị đuổi ra, đơn giản là vì đó căn bản là không phải nhà của người đó!
Trước mắt, điều duy nhất đáng mừng là – sau vài lần sống chết, cô rốt cục đã biến thành người! Thật sự là rất phấn khởi!
Nhưng mà…… cô biến thành nữ nhân này, vậy linh hồn của nữ nhân này lại bị đẩy đến xó xỉnh nào rồi?
Nàng đầy bụng nghi hoặc, nhào về phía cái gương trên bàn trang điểm. Khi cô nhìn thấy gương mặt mơ hồ của mỹ nữ trong gương, lập tức làm ra một động tác tay thắng lợi, run run bờ vai, hì hì cười ra tiếng.
Khi cô không biết chán kéo gương lại tự ngắm mình, đột nhiên thoáng nhìn thấy thêm một bóng người mơ hồ trong gương! Đó là một con quỷ xinh đẹp thân mặc bạch y, đang đứng sau người cô, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cô chằm chằm!
hít một ngụm khí lạnh, ra vẻ trấn tĩnh đặt gương đồng lại trên bàn trang điểm, sau đó chậm rãi xoay người, giả bộ dường như không có việc gì, đi chậm đến bên bàn, ngồi trên ghế, nâng tay cầm bình rượu lên, rót một chén rượu đầy cho mình, uống cho đỡ sợ.
Một chén, hai chén, ba chén rượu lần lượt vào bụng, Yên Nhu quét mắt về phía con quỷ, phát hiện nó vẫn không dời mắt nhìn mình chằm chằm. Yên Nhu khẽ nhíu mày, tầm mắt từ từ trượt xuống, cuối cùng dừng ở dưới chân con quỷ, nhìn thấy cái bóng vô cùng khó thấy. Hiển nhiên, có bóng, không phải quỷ.
Yên Nhu ngẩng đầu, cùng Lạc An bốn mắt nhìn nhau, cô không biết phải nói gì với nam nhân xinh đẹp này, cũng không biết chủ nhân của thân thể này có quan hệ gì cùng hắn ta, càng không biết trên trán cô vì sao lại một mảng máu thịt lẫn lộn, cho nên, cô chỉ có thể duy trì trầm mặc, đợi sau khi trời sáng lại tính.
Cô bây giờ à, là lợn chết không sợ nước sôi! Cùng lắm thì, chết rồi lại sống lại!
Sau khi hạ quyết tâm , Yên Nhu dứt khoát đi đến bên giường, đạp giầy ra, đắp chăn nằm trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng mà, vết thương trên trán vẫn đang rớm máu, dinh dính vô cùng khó chịu. Vì thế, Yên Nhu lại bò dậy, kéo giầy, lục hòm đảo tủ cũng không tìm ra kim sang dược, chỉ có thể nói với Lạc An: “Phiền ngươi tìm cho ta chút kim sang dược, cái trán này của còn đang chảy máu.”
Lạc An lạnh lùng nhìn Yên Nhu, cảm thấy linh hồn bám vào thân xát Hứa Hứa An An rất đáng ghét, vì thế nàng lạnh nhạt trả lời:“Nếu ngày mai ngay cả đầu cũng sắp không còn, ngươi còn bận tâm chút máu đó làm cái gì?”
Yên Nhu trong phút chốc mở to hai mắt nhìn, hỏi ngược lại: “Cái đầu này của ta sẽ bị ai đem đi sao?”
Lạc An nghe Yên Nhu trả lời như thế, lập tức phì cười một tiếng, người cũng hai bước đến bên giường, ngồi ở trên giường, than nhẹ một tiếng, rủ rỉ nói: “Ngươi là hoa khôi của thanh lâu động niên, còn ta là người mua đêm đầu tiên của ngươi, nhưng Lý Duyên Khuynh cũng chính là tiểu hầu gia lại yêu thích ngươi, sau đó hai ta bị hắn bắt, còn cho rằng ngươi ta tư thông, rõ ràng là muốn chúng ta cùng nhau rơi đầu .” Thân thể gần sát, bờ môi như có như không quẹt qua vành tai của Yên Nhu, “Sao thế, ngươi không nhớ ư?”
“Ta....”, Yên Nhu cứng họng ngồi đơ ra, quả thật nàng không nhớ gì cả.
Thấy vẻ mặt đơ ra của Yên Nhu trong rất buồn cười, liền biết nàng cái gì cũng không nhớ rồi. Nàng lấy ra một lọ men xanh, cẩn thận tháo nút, lúc sắp rắc thuốc lên vết thương cho Yên Nhu nàng ta liền né tránh, khiến cho thuốc rơi xuống giường không ít thuốc.
“Ngươi……
“Ngươi muốn làm gì?.” Yên Nhu đề phòng nhìn Lạc An.
Lạc An không trả lời, hai mắt nhìn những bột thuốc rơi xuống giường mà mặt đen xì.
“Ngươi muốn bôi thuốc cho ta sao?”Yên Nhu lại hỏi.
Lạc An ngẩng đầu trợn mắt lên nhìn nàng, tay vẫn giữ tư thế khi nãy.
Thấy Lạc An vẫn im lặng không nói gì, Yên Nhu vẫn không sợ chết lầm bầm nói:“Bôi nhẹ một chút, ta buồn ngủ quá……” Lời còn chưa dứt, người đã lăn ra ngủ.
Nhìn Yên Nhu mà khoé môi Lạc An giật giật, nàng chưa từng thấy người nào như kẻ này cả, có biết thuốc của nàng rất đắc hay không? Cho dù ở thời hiện đại dùng kim cương cũng chưa mua được một tẹo a, vậy mà ai....
Lạc An tự giễu cười, đắc tiền thì thế nào? Nàng cũng không có nói cho nàng ta biết thuốc này quý giá bao nhiêu, trách nàng ta mình cũng chả khác nào một kẻ ấu trĩ, lại nhìn bộ dạng thất thần ngủ say của Yên Nhu, buồn ngủ cũng dần dần kéo đến. Nàng điệu bộ lười biếng ngáp một cái, sau đó đổ kim sang dược trong lọ sứ men xanh ra, vừa rắc lên vết thương trên trán Yên Nhu, vừa cười mắng:“Đúng là nữ nhân ngốc, đã nói ngày mai sẽ phải chết còn muốn thoa kim sang dược! Này là không sợ chết hay là chết nhiều quá rồi nên cũng mặc kệ” Lời tuy như thế, nhưng nàng xuống tay cũng là rất nhẹ. Bôi thuốc xong, nàng cũng nghiêng mình trên giường ngủ cùng Yên Nhu.
Bởi vì có chỉ thị của Lý Duyên Khuynh, cho nên bọn thị vệ không hề giữ mồm giữ miệng, mà đem chuyện Hoa Khôi động niên Hứa An An cùng Lạc An yêu đương vụиɠ ŧяộʍ truyền khắp cả khai phong thành.
Sáng sớm, Lý Duyên Khuynh liền mang theo phần đông thị vệ cùng với người liên quan xuất hiện trước cửa phòng nhốt Hứa An An cùng Lạc An, muốn gϊếŧ gà dọa khỉ. Đương nhiên, khỉ ở đây, tự nhiên là chỉ hai người Hứa An An và Lạc An.
Hắn sai người mở cửa phòng, sau một tiếng kẹt khẽ vang lên, hắn vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy hai gian phu da^ʍ phụ đầu tóc rũ rượi, hai mắt hoảng sợ, quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy hai người nằm trên giường ngủ ngon lành!
Về phần những gia quyến không biết võ công khác, lúc nhìn thấy hai kẻ nằm trên giường, đều hiểu lầm Hứa An An cùng Lạc An đã cùng tự sát, đều sợ tới mức chân cẳng như nhũn ra, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, không dám liếc mắt nhìn thêm một cái nào nữa.
Lạc An kỳ thật trong phút chốc cửa bị mở thì đã tỉnh rồi, nhưng nàng cũng không muốn động đậy, cảm thấy dù sao cũng chỉ là một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch, cứ cho hắn nháo một chút đi, sau đó thu thập sau cũng không muộn. Còn nữa, nữ nhân nằm bên nàng còn đang ngủ say kia, nàng lại muốn xem tim của nàng ta rốt cuộc lớn bao nhiêu, cho dù bị chém cổ, vẫn có thể ngủ say không tỉnh sao?
Thị vệ hầu phủ thấy hai người trên giường thất lễ như thế, lập tức quát: “Lớn mật!”
Yên Nhu đang ngủ nhíu nhíu mày, hiểu lầm đồng hồ báo thức nhà mình đang kêu, vì thế, cô rời giường cực kỳ nghiêm trọng, thuận tay kéo cái gối dưới đầu Lạc An ra, nhắm mắt ném đi, ném về hướng nguồn âm thanh!
Cái gối kia bay đến trước mặt Lý Duyên Khuynh, bị một tên thị vệ vươn tay tiếp được, ném tới dưới chân.
Con ngươi Lý Duyên Khuynh co rút, xem ra đã động sát niệm. Trước khi hắn ra hiệu cho thị vệ ra tay, Yên Nhu đột nhiên bật dậy từ trên giường, chớp hai con mắt mơ hồ, sau khi thấy rõ ràng người đứng ở cửa đúng là Lý Duyên Khuynh, liền nhảy xuống giường, đầu tiên là xách bình rượu lên, sau lại nâng bình hoa lên, cuối cùng tập trung ánh mắt trên một cái ghế, muốn dùng cái ghế nện Lý Duyên Khuynh! Kết quả…… cái ghế quá nặng, cô không di chuyển được.
Lạc An ghét bỏ quăng cho nàng ta một ánh mắt, nhàn nhạt nói:“Có những thị vệ kia ở đây, ngươi không thể làm tổn thương đến hắn được đâu.”
Sau khi Yên Nhu hung hăng thở dốc, rốt cục tỉnh táo lại, hướng về phía Lý Duyên Khuynh âm trầm cười, sau đó lại trở về bên giường, cúi đầu, vừa đi giầy, vừa ghé sát tai Lạc An, thì thầm nói: “Ngươi tên gì?”
Lạc An bất đầu cảm thấy nữ nhân này thú vị, liền nhỏ giọng trả lời:“Long Đằng.”
Yên Nhu “ồ” một tiếng, không hề nói gì nữa.
Một loạt động tác của Yên Nhu, khiến mọi người trợn mắt há mồm. Nhất là Lý Duyên Khuynh, hắn vốn dĩ còn nghĩ sẽ thấy Hứa An An quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lại không ngờ, Hứa An An chẳng những không sợ hắn, ngược lại còn muốn dùng đồ để nện hắn!
Không ngờ rằng, Hứa An An lúc này, sớm đã bị Yên Nhu chiếm được. Từ nay về sau sau, sẽ không còn có Hứa An An, chỉ có Yên Nhu! Cho đến khi…… thân thể này chết.
Lý Duyên Khuynh nhìn Yên Nhu không nhanh không chậm đi giầy, sau đó vươn vai, chậm rì rì đi tới trước mặt hắn, rất ngả ngớn hỏi: “Muốn gϊếŧ ta?”
Tuy rằng Lý Duyên Khuynh không có bất cứ biểu tình nhìn Yên Nhu, nhưng trên thực tế, nội tâm hắn lại quay cuồng nổi sóng, mặc hắn thông minh như thế nào, cũng hoàn toàn không nghĩ ra, Hứa An An vì sao có thể trong một đêm biến thành bộ dạng… quỷ linh tinh lang tang này? Thật là…… có chút thảm hại.
Yên Nhu thấy Lý Duyên Khuynh không nói, liền cười cố làm ra vẻ huyền bí, nhảy lên nhảy xuống ở cửa giống như chuột rút, dùng hết các động tác của thần tượng khiêu vũ học được trên TV, sau đó trong vẻ mắt sững miệng đơ của mọi người mà lải nhải:“Tiểu hầu gia, ngươi cuộc đời này gϊếŧ chóc quá nặng, sắp bị trời phạt! Hôm qua, trong rừng sâu núi thẳm ngươi đã mổ bụng một vị yêu xà đến nhân gian tu luyện, cũng lấy đi mật rắn của nó! Nay, thân rắn của nó đã bị hủy, gặp phải tai bay vạ gió, tâm sinh hận ý, hạ huyết chú với ngươi, nguyền rủa ngươi đời này miệng lưỡi sinh lở loét, vạn bệnh quấn thân, không thể chết già, không có con nối dòng! Nguyền rủa ngươi kiếp sau khi làm nam nhân, bị nữ nhân sai khiến; khi làm nữ nhân, bị heo mẹ sai khiến! Tiểu hầu gia cũng biết, ngươi đã gϊếŧ xà yêu, chọc giận, yêu quái, nhất định nguy hại xã tắc!”
Bọn thị vệ nghe xong lời này, không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Một thị vệ lúc này quát to:“Yêu nghiệt phương nào, không được nói bậy!”
Yên Nhu nghe thế thần kinh như thế lại run lên, nói tiếp:“Tên tiểu bối này, thấy Thượng tiên trên Thiên Đình cũng không tiến đến quỳ lạy? Nếu bản tiên không từng chịu ân huệ của tiểu hầu gia chín kiếp trước, hôm nay tuyệt đối sẽ không tới đây giúp tiểu hầu gia vượt qua kiếp nạn.”
Bọn thị vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều nhìn về phía Lý Duyên Khuynh.
Trong lòng Lý Duyên Khuynh tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Yên Nhu giả thần giả quỷ, cũng mở miệng dò hỏi:“Nếu Thượng tiên đã biết chuyện trong núi ngày hôm qua, hẳn biết được sau lại xảy ra chuyện gì chứ?”
Yên Nhu nhíu mày cười, dùng giọng điệu quái gở lớn tiếng nói:“Chẳng lẽ tiểu hầu gia còn cần phải để bản tiên nói ra sao, chuyện mông ngươi bị chó cắn ấy?”
Mặt Lý Duyên Khuynh đỏ lên, phẫn nộ quát:“Nếu ngươi là thần tiên, muốn giúp tiểu hầu qua kiếp nạn, đêm qua làm sao thấy tiểu hầu bị thương mà lại bỏ mặc?”
Yên Nhu thần bí nói:“Thế gian hết thảy đều có nhân quả. Ngươi cũng biết, con chó đêm qua cắn ngươi bị thương, kỳ thật, nó chính là mẹ đẻ của ngươi kiếp trước. Đêm qua nó sở dĩ cắn ngươi, đó là vì muốn ngươi trả lại nợ đời trước, triệt tiêu đau đớn khi nó sinh ngươi.”
Nghe xong lời này của Yên Nhu, trên mặt Lý Duyên Khuynh rốt cục cũng hiện ra xanh đỏ tím vàng, tràn ngập đủ loại sắc thái biểu cảm phức tạp. Đặc sắc biết bao, đặc sắc biết bao!
Hắn…… hắn…… hắn thật muốn đem nữ nhân chết tiệt kia…… Băm! Thây! Vạn! Đoạn!
Lý Duyên Khuynh hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Tối hôm qua, chuyện hắn bị chó cắn bị thương, trừ chính hắn ra, chỉ có Tiêu Doãn biết. Hắn biết Tiêu Doãn sẽ không nói với bất cứ kẻ nào, chính hắn lại giữ kín như bưng. Như vậy, nữ nhân trước mắt này, nàng ta lại làm sao mà biết được?
Vừa nghĩ như vậy, Lý Duyên Khuynh bắt đầu đánh giá Yên Nhu một lần nữa, càng cảm thấy trên mặt nàng có vẻ kỳ quái không nói nên lời.
Yên Nhu thấy Lý Duyên Khuynh cau chặt mày, trong lòng cô trở nên càng phấn khởi, vì thế càng ra sức lừa gạt nói:“Nay bản tiên có thể mượn dùng thân thể của vị cô nương này đến nói với ngươi, đó là bởi vì kiếp trước của Long Đằng cùng Hứa An An từng là đồng tử đồng nữ trước tòa của bản tiên, nếu không phải có nguồn gốc này, bản tiên cũng chẳng có cách nào đến giúp tiểu hầu gia thoát hiểm.
Đợi sau khi bản tiên thi pháp xóa bỏ nguyền rủa cho ngươi, ngươi phải đối xử tử tế với hai người bọn họ, đợi sau khi hai người này về cõi tiên, bản tiên tự sẽ đón bọn họ trở về Thiên Đình, cầu phúc vì tiểu hầu gia.”
Bọn thị vệ thấy Lý Duyên Khuynh không hề phản bác lời Yên Nhu, thì dường như đã tin thân phận Thượng tiên của Yên Nhu.
Về phần những gia quyến kia, chỉ cảm thấy đầu gối như nhũn ra, muốn tranh nhau lễ bái Yên Nhu, muốn có sự phù hộ của cô. Lại bởi vì e ngại sự uy nghiêm của Lý Duyên Khuynh, không dám tự tiện quỳ lạy, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ quan sát sắc mặt của Lý Duyên Khuynh, nhìn ý của hắn mà hành sự.
Lý Duyên Khuynh mắt thấy mọi người đã tin thuyết quỷ thần của Yên Nhu, biết nếu không tìm ra bằng chứng chính xác chứng minh Yên Nhu miệng đầy lời nói dối, vị Thượng tiên này thật đúng là nhất định rồi.
Lý Duyên Khuynh cảm thấy, tạm thời cho dù Thượng tiên với huyết chú là thật hay giả, chỉ cần có thể để Thượng tiên thi pháp xóa bỏ huyết chú, chuyện có chút li kỳ này sẽ không tạo thành ảnh hưởng tiêu cực quá lớn. Ít nhất, còn có thể có tác dụng trấn an lòng người .
Nếu những lời thuộc loại nguy hại xã tắc của Thượng tiên truyền đến trong cung, bản thân mình thật là không thể biện giải.
Hắn nghĩ nghĩ đột nhiên một ý nghĩ lóe sáng trong đầu hắn, hắn nhếch môi cười vội hướng Yên Nhu Nói:“Tiểu Hầu đương nhiên là tin lời thượng tiên rồi, nhưng việc giải huyết chú gì đó là chuyện lớn vẫn còn mong thượng tiên giúp tiểu hầu việc khác có được không?.
Yên Nhu nhìn nụ cười đầy âm mưu của hắn mà lạnh toát cả sống lưng, nàng run run hỏi:“Chẳng hay tiểu hầu gia muốn bổn tiên giúp gì?.
“Việc là hai hôm trước tiểu hầu được một người họ hàng xa tặng cho một con bạch hổ, nhưng dã hổ khó thuần tiểu hầu đang đau đầu vì chuyện này, hiện giờ gặp được thượng tiên quả là may mắn, nếu thượng tiên thu phục bạch hổ thay tiểu hầu, tiểu hầu cam đoan vàng bạc liền cung phụng đầy đủ cho ngài.
Lý Duyên Khuynh nhẹ nhàng mà liếc mắt một cái, vỗ vỗ tay, ra hiệu bảo thị vệ khiêng thứ gì đó lên.
Không bao lâu, một tiếng hổ gầm truyền đến. Ngay sau đó, bốn vị thị vệ đẩy một cái l*иg sắt rất lớn đi ra.
Khi con bạch hổ trong l*иg sắt kia vừa có mặt, Yên Nhu chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, một cảm giác phấn khởi lại sợ hãi tràn ngập toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi tế bào trên người cô, làm cho chúng kêu to trong run rẩy.
Con hổ kia khắp mình trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời tản ra màu trắng bạc rực rỡ, giống như những sợi tóc của Bà Chúa Tuyêt, thánh khiết mà không thể xâm phạm. Chỗ trán nó có một nhúm lông đỏ tươi, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, làm người ta vô cùng kinh diễm. Mắt hổ trừng trừng, phẫn nộ nhìn đám người chung quanh, dường như muốn gϊếŧ cho thoải mái! Nó nóng nảy đi đi lại lại, dùng móng vuốt thô to cào cào song sắt, xem ra là muốn xé toạc chúng ra, thể hiện vẻ oai hùng chúa tể sơn lâm của nó!
Đây là thứ mỹ lệ gì?
Loại mỹ lệ này có thể rung động linh hồn, có thể uy hϊếp sinh mệnh, có thể nhìn xuống mọi thứ, có thể…… duy ngã độc tôn!
Yên Nhu nhìn bạch hổ bắt đầu ngây người, trong mơ hồ dường như nhìn thấy nó chạy như bay trong rừng núi xanh thẳm, gầm gào sung sướиɠ. Mà trên lưng nó hình như còn có một nữ tử đang ngồi. Nữ tử kia cầm sáo ngọc trong tay, thổi âm điệu du dương vui vẻ. Nữ tử kia mái tóc như mực, tay áo bay bay, lại mơ hồ không rõ Lý Duyên Khuynh dời bước đi đến trước người Yên Nhu, chỉ vào bạch hổ nói:“Bạch hổ này thật sự quý giá, trừ thịt người ra cái khác nó một mực không ăn. Thượng tiên nếu là tiên thể, có thể giúp tiểu hầu dạy dỗ nó một phen, dẫn dắt nó hướng thiện được không?”
Yên Nhu vẫn đờ ra nhìn bạch hổ, trong mơ hồ hình như nghe thấy Lý Duyên Khuynh nói gì đó với cô, nhưng không nghe cẩn thận, vì thế rất tự nhiên phát biểu một thắc mắc như sau, “Gì?”
Lý Duyên Khuynh chưa bao giờ từng bị người ta xem nhẹ như thế, trong lòng sớm đã không vui, nhưng vẫn nhẫn nại, nói lại lần nữa.
Yên Nhu nghe xong gật gật đầu, sau đó dùng tay vỗ vỗ vai Lý Duyên Khuynh, thành khẩn nói:“Tạm thời nghe một câu bản tiên đi. Nếu con bạch hổ này chỉ ăn thịt người thịt khác không ăn, vậy chỉ có thể nói rõ là nó được nuông chiều! Ngươi bỏ đói nó mười ngày nửa tháng, đoán chừng nó còn có thể gặm cải trắng đấy.”
Lý Duyên Khuynh cau mày, chán ghét mà né tránh đυ.ng chạm của Yên Nhu. Chủ ý ban đầu của hắn là muốn cho Yên Nhu vào trong l*иg sắt cho bạch hổ ăn, nhưng không ngờ, Yên Nhu lại đưa ra cái ý tưởng quỷ quái, bảo hắn bỏ đói bạch hổ. Sau khi Lý Duyên Khuynh thoáng suy tư một chút, lại mở miệng nói:“Bạch hổ này là linh thú trong núi, nếu bị bỏ đói , sợ sẽ giáng tội cho tiểu hầu.”
Lạc An từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng cũng đã sớm nhìn ra Lý Duyên Khuynh không có lòng tốt gì, lạnh lùng quét mắt liếc hắn một cái, khinh thường nói:“Ngươi cũng đã nhốt con linh thú bạch hổ trong l*иg sắt rồi, còn sợ gì giáng tội nữa? Bằng không, chính ngươi vào trong l*иg sắt nán lại trong chốc lát, thả con linh thú bạch hổ kia đi dạo một lát?”
Lý Duyên Khuynh không ngờ tên mặt trắng ẻo lả từ đầu không nói nay đột nhiên lại lên tiếng này, vừa lên tiếng liền phản đòn cho hắn, hắn tuy rằng ngang ngược, nhưng suy cho cùng tuổi không lớn, bị Lạc An nói mấy câu sinh nghẹn, không khỏi ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lạc An, phẫn nộ quát: “Người đâu, mời Thượng tiên vào trong l*иg sắt, để Thượng tiên đi cảm hóa bạch hổ!”
Tiêu Doãn tuân lệnh, lại có vẻ vài phần do dự, có chút khó xử góp lời nói:“Tiểu hầu gia, Thượng tiên đây không thể đắc tội.”
Lý Duyên Khuynh lạnh nói:“Nếu là thượng tiên, làm sao còn có thể sợ bạch hổ? Chẳng lẽ không thể đắc tội với Thượng tiên, lời của ta thì không phải nghe ư?”
Tiêu Doãn trong nháy mắt sợ tới cả người toát mồ hôi lạnh, vội làm một động tác mời với Yên Nhu, cung kính nói:“Xin mời Thượng tiên vào trong l*иg sắt.”
Yên Nhu sợ tới mức trái tim trộm ngừng, hai chân run run. Cô hít sâu một hơi, một lần lần nói với chính mình, không cần sợ hãi, không cần sợ hãi!.
Nhưng mà, nỗi sợ hãi này như bàn tay bóp chặt hít thở của cô.
Yên Nhu đau khổ ha ha nhìn bạch hổ, cảm thấy lần này thật là lại làm người tàn tật rồi. Ôi…… Làm người, sao mà khó thế hả?
Cô trong lòng nói với Hứa An An: “Tiểu mỹ nhân à, nay cũng không phải là tôi hại cô đi chết. Chuyện dùng thịt người cho bạch hổ ăn này, sợ là Lý Duyên Khuynh kia sớm đã sắp đặt cho cô rồi.”
Rụt đầu là một đao, vươn đầu cũng là một đao! Vừa nghĩ như thế, Yên Nhu lập tức trở nên thoải mái. Ưỡn thẳng lưng, rất có tấm lòng anh hùng hy sinh vì đại nghĩa.
Ngay lúc Yên Nhu sắp tới gần chiếc l*иg sắt, đột nhiên một giọng nói vang lên.
“Ta sẽ thay nàng.
“Hửm.” Lý Duyên Khuynh nhướng mày hứng thú nhìn Lạc An.
Yên Nhu quay đầu nhìn Lạc An, chỉ thấy nàng một thân bạch y như phát sáng, giờ phút này nàng mới nhìn rõ, thì ra người này lại đẹp đến như vậy.
“Nàng ấy là do thượng tiên nhập thể, vậy còn ngươi, ngươi lấy gì để thu phục bạch hổ? Hửm?.
Đúng lúc này một tùy tùng chạy vào nói nhỏ bên tai Lý Duyên Khuynh, chỉ thấy hắn nhíu mày sao đó là khoát tay bảo:"Không tiếp.
“Tiểu Hầu gia người đang ở trong phủ, bản phủ có việc cần tìm vì sao tiểu hầu gia lại không tiếp.”Kèm theo giọng nói đó là một người đen từ đầu đến chân, bên cạnh còn có một vị nam nhân trung niên đi cùng.
Lý Duyên Khuynh vừa nhìn thấy hai người này chân liền rung lên, đặc biệt là nhìn thấy nam nhân trung niên kia.
“Duyên Khuynh bái kiến Bao đại nhân, phụ thân.
“Nghịch tử ngươi đang làm cái gì?.”Lý Vĩnh Hình vừa đến trước mặt Lý Duyên Khuynh đã gầm lên, tiếng gầm còn cao gấp mấy lần con bạch hổ kia.
Lý Duyên Khuynh bị phụ thân rống cho một cái không khỏi lão đão lui lại hai bước, hai lỗ tai lùng bùng mắt nổ đom đóm.
“Cha, ta....”Lý Duyên Khuynh á khẩu không nói được lời nào.
“Còn không mau thả người”.Lý Vĩnh Hình lại rống.
“A.... được được, thả người mau mau thả người.” Lý Duyên Khuynh bị phụ thân mình rống quên cả trời đất vội vàng sai người thả người, nhưng kì thực cả hai người Lạc An cùng Yên Nhu không hề bị trói hay đánh đập.
Nhìn qua còn tưởng hai người họ là khách được Lý Duyên Khuynh mời đến xem hổ đấy chứ.
“Học trò bái kiến Hầu gia cùng Bao đại nhân.
Bao đại nhân nhìn qua liền nhận ra đây là Lạc An liền cũng cười nói đỡ nàng lên.
“Hầu gia đây là trách sai tiểu hầu gia rồi, thực ra tiểu hầu gia đây chỉ mời học trò cùng Hứa cô nương đây xem hổ mà thôi.
Một lời nói ra khiến mọi người điều ngỡ ngàng, mà kinh ngạc nhất vẫn là Lý Duyên Khuynh.