Edit: LysNa 🦦
Beta: Beom 🐽
Ôn Dư trăm ngàn lần cũng chẳng nghĩ tới là qua một đêm Đông Chí, cô từ một công dân bậc ba trở thành người nhà Tưởng gia, địa vị sánh ngang với Tưởng Vũ Hách.
Tưởng Vũ Hách thật sự là đã quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, thực hiện nghĩa vụ của một người anh trai cần có.
Sự chuyển biến thân phận này đã mang đến cho Ôn Dư chỗ tốt lớn nhất đó là – Phòng ngủ của cô được đổi tới tầng hai sát vách với Tưởng Vũ Hách.
Lúc được dì Mười Hai báo cho là được dọn lên trên lầu, Ôn Dư không thể tin được vào lỗ tai của bản thân.
Trong khoảng khắc đó, cô rốt cuộc cũng hiểu được cái cảm giác mà bị nhốt vào lãnh cung sau đó được sủng lại, rồi trở về với cung điện xa hoa trong phim cung đấu là như thế nào.
May thay ông trời rủ lòng thương, công dân bậc ba - Ôn Dư cuối cùng cũng chờ được tới ngày này.
Dì Mười Hai nói: "Cô trực tiếp đi theo tôi, những thứ trong phòng này đều không cần mang làm gì, thiếu gia đã cho người thay mới cho cô rồi."
Ôn Dư vui mừng bước chân ra khỏi phòng, nhưng sau đó bình tĩnh mà thu chân về.
Đợi lát nữa, có một món đồ mà cô cần thiết phải mang đi.
Ngày đó đi tới cửa hàng xa xỉ second-hand, Ôn Dư tính đem túi sách và nút tay áo bán chung nhưng cô lại không nghĩ tới túi sách thì bán được mà nút tay áo lại không thể bán.
Là vì đằng sau nút tay áo có khắc một chữ J.
Trước khi phá sản, cô mua chiếc nút tay áo này mất gần mười hai vạn tệ. Bây giờ bỏ lại, Ôn Dư có chút không cam lòng nên chụp lại đăng lên trang web second-hand, chờ mong ngày nào đó có người yêu thích chữ J có thể mua đi.
Đây là bí mật duy nhất Ôn Dư mà lưu lại trong căn phòng này, và đây cũng là chứng cứ phạm tội rất quan trọng nên cô muốn bảo quản thật tốt. Lặng lẽ lấy nút tay áo nằm sâu trong ngăn kéo, Ôn Dư mới an tâm đi lên tầng hai.
Căn phòng mới này quả nhiên như lời dì Mười Hai nói, các đồ đạc chăn màn gối đệm trong phòng được thay mới hoàn toàn đầy xa xỉ, tủ quần áo cũng toàn là nhãn hiệu nổi tiếng vẫn còn nguyên mác, ngay cả đồ dùng tắm gội cũng đổi thành nước hoa sữa tắm Hermes.
Trước Ôn Dư vốn là thiên kim đại tiểu thư. Bây giờ ăn vạ một anh trai hờ, vậy là lại một lần nữa trở thành thiên kim đại tiểu thư.
Đại khái là cả người tinh thần sảng khoái. Nên hai ngày nay, chân Ôn Dư lấy tốc độ thần kỳ mà khôi phục nhanh chóng.
Đến cuối tuần thì chân của cô đã có thể đi lại chậm rãi mà không cần xe lăn, kém một chút nữa Ôn Dư có thể đi lại như người bình thường. Tuy rằng, mũi xương sụn bị nứt đang lành lại rất chậm, trên mũi vẫn còn dán băng gạc thế nhưng Ôn Dư đã rất thỏa mãn rồi.
Ôn Dư cũng biết tất cả những thứ mà cô đang có bây giờ đều là nhờ Tưởng Vũ Hách, cho nên ngày thường cô đối anh đều là cung cung kính kính, thật ngoan ngoãn, làm đủ bổn phận mà một người em gái nên làm.
Chỉ là thi thoảng ở cùng với Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư sẽ hốt hoảng nhớ tới anh trai ruột của cô - Ôn Thanh Hữu.
Tách nhau từ năm 6 tuổi đến nay, hai anh em lại không liên hệ, cũng không biết anh hiện tại thế nào.
Ngày thứ bảy hôm nay, hiếm khi Tưởng Vũ Hách ở nhà nghỉ ngơi chứ không tới công ty đi làm. Đến giữa trưa, dì Mười Hai làm xong cơm, Ôn Dư liền xung phong nhận việc lên tầng gọi Tưởng Vũ Hách rời giường.
Bởi vì địa vị cô đã tăng lên nên hiện tại Ôn Dư đã có thể tự do đi lại trong biệt thự Tưởng gia. Nghiễm nhiên biến thành bộ dạng của tam tiểu thư Tưởng gia.
Cô đến trước cửa phòng ngủ Tưởng Vũ Hách: " Anh trai, anh đã dậy chưa?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Ôn Dư tiếp tục gõ hai tiếng:
"Anh trai, xuống tầng ăn cơm thôi!"
Vẫn không nghe được tiếng đáp lại, Ôn Dư liền đem lỗ tai dán ở trên cửa, muốn nghe thử động tĩnh trong phòng.
Không ngờ rằng cửa đột nhiên lại mở!
Ôn Dư trở tay không kịp liền nhào tới phía trước, rất tự nhiên mà ngã vào lòng Tưởng Vũ Hách.
Từ sự việc ngủ trên sô pha lần trước. Ôn Dư đã rất rõ ràng một việc, đó là Tưởng Vũ Hách không thích con gái chạm vào anh.
Mặc dù hiện tại cô đang được anh tạm thời tiếp nhận, thế nhưng cô cũng tuyệt đối hiểu một điều, Tưởng Vũ Hách đã nói thì không thể đụng vào điểm mấu chốt của anh.
Bởi vậy khi vừa đυ.ng vào Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư liền lập tức đứng dậy đồng thời cũng lui về phía sau ba bước, mắt nhìn thẳng, nhanh chóng nói:
"Em rất xin lỗi, em không biết anh đột nhiên mở cửa."
Tưởng Vũ Hách mặc áo tắm dài, tóc ướt dầm dề, hẳn là vừa mới tắm rửa xong, trên người còn vương nhiệt khí.
"Đã biết." Anh hình như không để ý sự tiếp xúc vừa rồi
" Ừ, vậy được rồi."
Ôn Dư nói xong liền xoay người đi!
Cô sợ bị Tưởng Vũ Hách hiểu nhầm thành cô chiếm tiện nghi của anh. Thật vất vả mới có thể hòa hoãn tình cảm anh em. Cô không thể để xuất hiện sai lầm!
Mười phút sau, Tưởng Vũ Hách thay xong quần áo xuống tầng, nghĩ gì đó xong liền nói với Ôn Dư:
"Ăn xong cơm trưa tôi dẫn em đến một nơi."
"Đi chỗ nào?"
"Tới rồi sẽ biết."
"......"
Ôn Dư mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay là cuối tuần, ánh mặt trời thật đẹp.
Thật là một ngày thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.
Trong đầu Ôn Dư lập tức xuất hiện các loại hình ảnh anh em hài hoà tình thâm, Ôn Dư cười tủm tỉm mà đồng ý: "Được thôi."
Ăn xong cơm trưa, hai người cùng lên xe.
Bởi vì là đi riêng ra ngoài nên Tưởng Vũ Hách không kêu lão Hà tới mà tự mình lái xe.
Trong xe, giai điệu nhạc nhẹ nhàng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người, Ôn Dư ngồi ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách, tâm tình cực kỳ tốt.
Dựa theo cái tiến độ phát triển đang tăng lên này. Hẳn là không bao lâu nữa cô cùng Tưởng Vũ Hách liền có thể ổn định cái loại quan hệ "Anh em" này. Sau đó có thể chậm rãi tiến vào thế giới của anh, cơ hội để giải quyết Thẩm Minh Gia cũng sắp tới rồi!
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô :)
Nửa tháng trước, cuộc sống của Ôn Dư còn đang mờ mịt như bị sương mù bao phủ. Thật không nghĩ tới sau một vụ tai nạn xe cộ, cuộc sống cô cùng thời tiết hôm nay lại có chút giống nhau, đều là ánh mặt trời xán lạn.
Mà tất cả những điều này đều phải cảm ơn người đang ngồi cạnh cô bây giờ.
Nghĩ đến đây, Ôn Dư không khỏi cảm khái ngàn vạn lần, cao hứng quá độ, cô xoay người nhìn về phía Tưởng Vũ Hách:
"Anh này." Cô chớp chớp mắt, chậm rãi thâm tình nói:
"Nếu như anh mạnh khỏe thì bầu trời sẽ toả nắng"
Tưởng Vũ Hách: "......"
Vừa lúc này, tiếng nhạc trong xe cũng ngừng thay vào đó là dự báo thời tiết, người biên tập viên trong radio vui sướng mà đưa tin:
"Chúng ta cùng xem dự báo thời tiết 24 giờ ngày mai. Hôm nay, từ ban đêm đến sáng mai dự báo sẽ có mưa to và tuyết rơi trong phạm vi lớn, một số khu vực có khả năng núi đất sẽ sạt lở cùng đất đá trôi. Cục khí tượng đã tuyên bố báo động màu vàng, mọi người nhanh chóng làm tốt các biện pháp phòng bị......"
Bên trong xe yên lặng vài giây sau.
Ôn Dư rất bình tĩnh mà vuốt lại tóc mái:
"Thực xin lỗi, cái gì em cũng chưa nói hết."
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa của một cái biệt thự gần hồ.
Tưởng Vũ Hách xuống xe, nói cho Ôn Dư:
"Ở đây chờ tôi, tôi gọi điện thoại xong sẽ quay lại."
"Được."
Tưởng Vũ Hách vừa mới rời đi, thì điện thoại của Chu Việt liền gọi tới.
Ôn Dư hoảng sợ, nhanh tay bật chế độ im lặng, vội vàng nhìn về phía Tưởng Vũ Hách. Sau khi xác định anh tạm thời sẽ không quay lại thì trộm nghe máy:
"Xin chào, làm sao vậy thư kí Chu?"
"Tiểu thư, cô có thể trở về Giang Thành một chuyến trong khoảng thời gian nhanh nhất không?"
"Nhanh nhất? Vì sao?"
"Vụ bán đấu giá bất động sản có chút thủ tục yêu cầu cô ký tên xử lý, dù sao cũng là lấy danh nghĩa của cô."
"......"
Ôn Dư ngẩn ra một lát: "Nhất định phải tôi đến sao?"
Chu Việt: "Nhất định, hơn nữa Ôn tổng gần đây cảm xúc không tốt lắm, nếu cô có cơ hội, tốt nhất là trở về gặp mặt ngài ấy một chút."
Chu Việt nhắc tới ba, tâm trạng của Ôn Dư liền trầm xuống, vì vậy chuyến đi này không thể nào không đi.
Nhưng với tình huống hiện tại của cô làm cách nào rời khỏi Bắc Kinh?
Cúp điện thoại, Ôn Dư bắt đầu suy xét tìm một lý do hợp lý để rời Bắc Kinh , nhưng đối với một cái thân phận mất trí nhớ này thì căn bản không có lý do gì thích hợp cả.
Ôn Dư có chút bực bội mà hướng chỗ tựa lưng ở phía trên đập đập cái gáy, trong lúc lơ đãng, khuỷu tay cô va vào một đồ vật làm nó rơi xuống hàng phía sau.
Cô cúi đầu xuống nhìn thấy một phần văn kiện.
Tưởng là văn kiện làm việc của Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư không nghĩ nhiều, tiện tay khom lưng nhặt lên.
Lại thấy được mặt trên của văn kiện viết tiêu đề Tiếng Anh——【 phương án trị liệu 】
Trị liệu?
Ôn Dư nghi hoặc sửng sốt, cô có trực giác văn kiện này cùng cô chắc chắn có quan hệ.
Cô lập tức mở ra xem, xem xong một hồi, sắc mặt Ôn Dư hoàn toàn thay đổi.
Bản báo cáo này không biết là ai cung cấp cấp cho Tưởng Vũ Hách, toàn bộ đều là tiếng Anh. Kiến nghị về cách trị liệu cho cô.
Đơn giản mà nói, là trị liệu bằng phương pháp giật điện.
Thông qua đại não tiến hành kích điện. Có thể thành công đánh thức được các kí ức cũ của cô.
Ôn Dư trực tiếp xem tới choáng váng đầu óc.
Ở cách đó không xa, sau khi gọi điện xong Tưởng Vũ Hách liền xoay người quay trở lại trên xe, Ôn Dư lập tức đem văn kiện nhét vào sau lưng.
Tưởng Vũ Hách làm một tư thế mời Ôn Dư xuống xe, trong miệng đối thoại không ngừng ——
"Ừ, tôi ở cửa, hiện tại đang đưa cô ấy đến đây."
"Các anh chuẩn bị sẵn sàng đi."
Ôn Dư: "......"
???
?????
Hai câu này kết hợp với văn kiện vừa đọc, Ôn Dư bỗng chốc liền sáng tỏ.
Đồ khốn này, căn bản không phải là anh trai đưa em gái đi bồi dưỡng tình cảm cuối tuần, mà là mẹ nó đưa cô đến cho điện giật! Tới dụng hình!
Trong nháy mắt, não Ôn Dư liền xuất hiện hình ảnh cô bị các loại dụng cụ điện đặt trên người còn bản thân thì bị trói ở trên giường, không thể phản kháng.
Tưởng Vũ Hách thấy cô bất động, kéo cửa xe ra thúc giục: "Xuống xe."
Ôn Dư: "......"
Đây quả thực là biết rõ trong núi có hổ mà vẫn không thể không hướng đường vào núi hổ mà đi.
Bằng không mở miệng thế nào? Đây chính là phương án trị liệu mà bác sĩ đề ra, chẳng lẽ là cô muốn từ chối sao?
Ôn Dư đang có rắp tâm gì? Chính là đang nghĩ ăn vạ người trong nhà?
Chuyện này tới quá đột ngột, Ôn Dư chưa kịp chuẩn bị gì, kỹ năng ứng phó khẩn cấp đều không có.
Ôn Dư tâm sự nặng nề theo sau Tưởng Vũ Hách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Tưởng Vũ Hách thấy cô càng đi càng chậm, quay đầu lại hỏi: "Em làm sao à?"
Ôn Dư chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Hách một cái, dừng một chút, hai bước theo sau.
"...... Anh trai, bụng em có chút đau."
"Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"
"A" Ôn Dư cái khó ló cái khôn, cong lưng ấn bụng nhỏ: "Dì cả của em đột nhiên tới."
Anh lại không thể làm tôi vừa đổ máu xong lại rơi lệ đi?
Hay là hôm nay thôi đi nhé?
Nhưng mà Tưởng Vũ Hách lại giữ chặt cổ tay của cô hướng về phía trước mà đi:
"Không ảnh hưởng, một lúc là ổn thôi."
"......"
Tên khốn này vậy mà lập trường lại kiên định như thế. Hôm nay nhất định phải giật điện tôi một lần anh mới vừa lòng phải không?!!
Vừa nãy anh vẫn còn mang thù việc dự báo thời tiết có phải hay không? Cảm thấy tôi đang nguyền rủa anh có phải hay không?
Muốn hành hạ tôi? Vậy thì tới đi!
Ôn Dư đột nhiên xuất hiện suy nghĩ phản nghịch, cô đứng thẳng eo.
Không phải chỉ là bị điện giật một chút sao!OK, một người đã trải qua phá sản, ngoại tình, tai nạn xe cộ như cô còn để loại chuyện nhỏ này để vào mắt sao?
Cứ coi như là một loại thể nghiệm sinh hoạt bình thường, không có gì ghê gớm cả, chắc chắn sẽ không để cô bị điện giật chết!
Nếu cầm kịch bản ngược tra nam, thì phải dũng cảm đối mặt với tất cả sự khiêu chiến.
Làm tốt công tác tâm lý. Ôn Dư nghiễm nhiên coi tất cả đều như nhau, bình tĩnh mà nói:
"Đợi lát nữa có thể tìm cho em một cây gậy nhỏ để em cắn!"
Anh có thể kích điện tôi, nhưng không thể nhìn bộ dạng tôi bị điện giật đến điên cuồng.
Tôi chính là mỹ nữ đại tiểu thư quật cường.
Tưởng Vũ Hách nhíu mày nhìn cô :......?
Mang theo sự chết tâm, Ôn Dư bị Tưởng Vũ Hách đưa tới một gian biệt thự, một người đàn ông đi lên đón: "Tưởng tổng, đã lâu không gặp."
Tưởng Vũ Hách cũng cùng hắn bắt tay, hai người hàn huyên vài câu, đề tài mới bắt đầu rơi xuống trên người Ôn Dư.
"Người trị liệu chính là cô sao?" Người đàn ông hỏi.
Tưởng Vũ Hách gật gật đầu, "Làm phiền Lưu đoàn trưởng."
Người đàn ông quay đầu dẫn đường:
" Vị tiểu thư này lại đây cùng tôi đi, Tưởng tổng ở ngoài cửa chờ một chút."
Tuy là vừa mới làm đủ công tác xây dựng tâm lý. Thế nhưng khi Ôn Dư thực sự tới hiện trường, đáy lòng vẫn là không khỏi run lên.
Căn phòng không tính là to nhưng có điểm giống phòng tối trong truyền thuyết. Một người phụ nữ ôn nhu đi tới, đưa cô đến trước một chiếc giường, âm thanh trong trẻo phát ra:
"Đừng khẩn trương, cô cứ nằm xuống là được."
Ôn Dư nỗ lực hít sâu nằm xuống dưới, mắt thấy cô ấy cầm lên một cái dụng cụ mà cô không biết tên, cọ một chút rồi lại ngồi dậy.
"Rất xin lỗi, có thể hay không cho tôi một tờ giấy cùng bút, tôi sợ nếu tôi bị điện giật chết, tài sản của tôi không có ai kế thừa."
Người phụ nữ đã hiểu, sau đó nhẹ nhàng mà cười, "Đừng sợ, chúng tôi chỉ là trị liệu thôi miên chứ không mở điện, cô nghe nhạc sau đó theo tôi nói làm gì làm theo thì tốt rồi."
Ôn Dư mở to hai mắt: "...... Thôi miên?"
Tại thời điểm Ôn Dư trị liệu, Tưởng Vũ Hách ngồi ở biệt thự ngoài đình viện chờ.
Lưu đoàn trưởng pha cho Tưởng Vũ Hách ly trà:
"Thực mau, nửa giờ liền tốt."
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, nhớ tới cái gì đó liền hỏi hắn:
"Lần trước biểu diễn ở Giang Thành. Ở trong hội trường, anh có nhìn thấy một cô gái mặc váy nhung tơ đen hay không?"
Lưu đoàn trưởng là lần trước ở âm nhạc hội trường ban nhạc làm đoàn trưởng, cùng Tưởng Vũ Hách quen biết cũng rất nhiều năm.
Hắn nhíu nhíu mày, nhớ lại một lúc lâu:
"Thật đúng là không chú ý, như thế nào, anh cần tìm người này?"
Tưởng Vũ Hách đang định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại thôi.
Anh nhấp ngụm trà, mắt liếc tới căn phòng trị liệu, "Phương pháp này có tác dụng thật chứ?"
"Người yêu tôi chuyên nhắm tới những chương trình học như này, hơn nữa chúng tôi còn là đoàn cello ưu tú nhất, lại còn tự mình ra tay, anh yên tâm. À, nãy anh có nhắc tới hội âm nhạc ——"
Đoàn trưởng nói một hồi, rồi lại quay trở lại đề tài vừa rồi: "Hai ngày sau chúng tôi có một chuyến đi tới Giang Thành, ở Hội Âm Nhạc lần trước có một vị khách quý sau khi nghe xong chúng tôi biểu diễn thì rất thích, tuần sau là sinh nhật của cô ta nên mời chúng tôi đến để biểu diễn."
"Khách quý?"
"Ừm, hình như tên là...... Triệu Văn Tĩnh."
__________________
🐽: hê hê hê, chào các nàng. Nay tui up sớm một chút, để tui nhàn nhã mà chạy deadline 🤭 tui với LysNa ngồi call với nhau, edit chương này 6 tiếng đồng hồ 🥲 hỏng mún hỉu.