Edit: Cá Cháp
Sự thân mật đột ngột này làm cho Ôn Dư vô cùng sợ hãi.
Hai chữ anh trai này từ trong miệng cô nói ra thì không có gì, nhưng từ trong miệng Tưởng Vũ Hách nói ra, lông tơ cả người Ôn Dư đều run cả lên.
Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy?
Hôm qua còn xa cách với mình, hôm nay đột nhiên tình cảm anh em trỗi dậy là sao?
Chẳng lẽ do tối qua mình chân thành biểu lộ tình cảm với anh ta? Đánh thức lương tâm đã mất đi từ lâu của anh ta à?
Càng nghĩ càng thấy ngoài chuyện này ra, hình như cũng không có gì khác làm cho người đàn ông này đột nhiên thay đổi lớn như vậy.
Thật hông nhìn ra nha, anh trai còn là người có tính tình ngoài lạnh trong nóng.
Cửa ghế phụ mở ra, Tưởng Vũ Hách đứng bên cạnh, đợi Ôn Dư đi tới.
Ôn Dư dừng một chút, cẩn thận tiến lên phía trước hai bước, lại dừng lại.
Chờ đã, hiện tại anh ấy giống như bị tình cảm gia đình đè lên lương tâm, nếu bình tĩnh lại thì có hết nhiệt tình không?
Đến lúc đó có khi nào lại nói mình càn rỡ to gan, dám ngồi bên cạnh anh ấy?
Rốt cuộc tâm trạng của người đàn ông này chuyển biến quá nhanh, Ôn Dư có chút không rõ.
"Cần đỡ không." Tưởng Vũ Hách đột nhiên hỏi cô.
"Hả?" Ôn Dư trầm tư sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói hai chữ "Không cần", tay của Tưởng Vũ Hách đã duỗi tới rồi.
Anh nhẹ nhàng đỡ cánh tay của Ôn Dư, chậm rãi tới gần vị trí của ghế phụ.
"..."
Đầu óc Ôn Dư nhất thời trống rỗng.
Không tới hai giây, cô được Tưởng Vũ Hách đưa đến ghế phó lái.
Không chỉ như vậy, Tưởng Vũ Hách còn rất chu đáo giúp cô thắt chặt dây an toàn.
Ôn Dư: "..."
Cảm ơn, cả người cô tê rần.
Cả người Ôn Dư ngồi cứng ngắc, tuy rằng trên mặt không thấy chút dao động nào, trong lòng đã điên cuồng nổ tung.
Chuyện gì vừa xảy ra!
Người đàn ông này vậy mà chủ động tiếp xúc thân thể với mình?
Không phải anh chán ghét phụ nữ chạm vào người sao?
Khoảng cách gần như vậy, Ôn Dư thậm chí ngửi thấy mùi thuốc lá chưa tản đi trên người anh, còn có hơi thở tỏa ra khi anh nghiêng người.
Nhịp tim của Ôn Dư nhanh chóng tăng vọt lên một trăm hai.
Đầu bên kia, thấy Ôn Dư vẫn không nhúc nhích ngồi thẳng tắp giống như con rối, Tưởng Vũ Hách cau mày, "Em làm sao vậy?"
Ôn Dư hoàn hồn, ra sức bày vẻ mặt che giấu khϊếp sợ, nuốt một ngụm nước bọt, nặn ra nụ cười nói:
"... Không có, anh trai đột nhiên đối tốt với em như vậy, em có chút không quen mà thôi."
Chỉ là không quen.
Hiện tại từ sợi tóc đến bàn chân cô đều biểu hiện không ổn rất rõ ràng!
Tưởng Vũ Hách ậm ừ, "Rồi sẽ quen, sau này cũng sẽ như vậy."
"..."
Ôn Dư bị anh làm cho cả người mất tự nhiên, ngay cả diễn kịch cũng không tự nhiên:
"Anh trai, gần đây anh có chỗ nào không vui đúng không?"
"Không vui cũng không được buồn bực khó chịu, không bằng nói cho em một chút, không chừng em có thể giảng giải cho anh?"
Dù sao đi nữa đừng lấy tôi làm trò cười được không?
Anh như vậy làm cho tôi rất sợ!
Tưởng Vũ Hách lái xe, khẽ liếc nhìn Ôn Dư.
Không vui?
Đúng là có một chút.
Từ ngày phát hiện mình trách lầm cô, anh bắt đầu sinh ra cảm giác áy náy.
Từ tối hôm qua thấy cô khóc sướt mướt vừa đáng thương vừa bất lực, anh bắt đầu có cảm giác bất đắc dĩ.
Tưởng Vũ Hách rốt cuộc ý thức được, hai mươi sáu năm mình sống không bị gò bó, bỗng nhiên sinh ra một cái đuôi không thể bỏ rơi được.
Nghĩ tới thấy rất phiền muộn.
Anh có thói quen tự do, không thích cuộc sống bị quấy rầy, chán ghét tâm tình bị người khác chi phối, chán ghét mọi tính toán muốn thay đổi sự tồn tại của anh.
Nhưng nói cho cùng, trước đây chính mình mang người từ trại an dưỡng đi.
Người là anh đưa về, cũng không thể than phiền được. Thay vì lạnh nhạt tiêu cực, không bằng tích cực một chút theo như lời bác sĩ, phối hợp với cô diễn tình cảm anh em. Hy vọng có thể sớm một chút gợi lại trí nhớ của cô, cũng sớm một chút đưa người đi, trả lại cho anh sự thanh tịnh.
"Không phải không vui." Anh trả lời Ôn Dư, "Em suy nghĩ nhiều."
Ôn Dư: "..."
Lúc hai người không nói nữa, Ôn Dư cũng lặng lẽ tiêu hóa quan hệ đột nhiên thay đổi của cả hai.
Sau khi lái xe đến biệt thự, Tưởng Vũ Hách dừng xe ở cửa: "Em về trước đi, tôi còn có hẹn."
Ôn Dư vừa tháo dây an toàn vừa tùy ý hỏi: "Còn đi đâu nữa, muộn thế này rồi."
Tưởng Vũ Hách theo quán tính định đáp lại là "Liên quan gì tới em", nhưng lời đến khóe miệng thì nghĩ tới nhiệm vụ trước mắt, lại ép mình thu về, kiên trì trả lời:
"Tôi hẹn một người bạn bắn cung."
"Bắn cung?"
Hai mắt Ôn Dư sáng lên, dây an toàn vừa tháo ra cũng thắt lại,"Nghe có vẻ rất thú vị."
Tưởng Vũ Hách chú ý tới động tác nhỏ này, nghiêng đầu nhìn cô.
Ôn Dư chớp mắt nhìn, "Anh trai, em cũng muốn đi chơi."
"..."
Tay Tưởng Vũ Hách dừng trên vô lăng thật lâu, đấu tranh trong lòng vài giây, cuối cùng khuất phục.
Dù sao vừa rồi vẻ mặt còn thân mật nói sau này sẽ đối tốt với cô, hiện tại chỉ là muốn đi theo chơi một chút, chuyện nhỏ như vậy mà từ chối, hình như cũng có chút mất mặt.
Quên đi.
Tưởng Vũ Hách khởi động ô tô, "Đi thôi."
Ôn Dư vốn là nói thử xem, không nghĩ tới Tưởng Vũ Hách vậy mà đồng ý.
Cô bắt đầu thật sự tin tưởng, tối hôm qua người đàn ông này bị lời nói của mình cảm động, trải qua hối hận sâu sắc và tự kiểm điểm, nhận ra được lỗi của anh.
Nhất định là như vậy!
Ôn Dư không ngờ rằng một màn biểu diễn ngẫu hứng của mình cũng giải quyết được vấn đề nan giải bấy lâu nay.
Niềm vui ngoài ý muốn có lẽ chính là như vậy.
Mười phút sau, xe dừng lại ở một câu lạc bộ bắn cung tư nhân.
Trước đây, Ôn Dư có bạn bè chơi bắn cung, đối với bộ môn này cũng hiểu sơ một ít. Tuy không quá sành chơi, nhưng cô biết đây là một trò chơi đốt tiền cao cấp rất được yêu thích.
Tưởng Vũ Hách hẹn một người bạn, Ôn Dư nghe anh giới thiệu, hóa ra là đại boss của ngành khách sạn trong nước, Kỳ Tự.
Ôn Dư có ấn tượng về người đàn ông này. Trước đây khi cô kiểm tra tư liệu và phỏng vấn Tưởng Vũ Hách trên mạng, thường xuyên thấy bản tin của hai người này, biết bọn họ là bạn rất thân.
"Vị này chính là?" Kỳ Tự chỉ vào Ôn Dư hỏi Tưởng Vũ Hách.
Thấy Tưởng Vũ Hách nhất thời chưa nghĩ ra từ nào thích hợp để giới thiệu mình, Ôn Dư lập tức chủ động tự giới thiệu, "Chào anh Kỳ tổng, gọi tôi Tiểu Ngư là được rồi."
...
Sau khi giới thiệu sơ lược xong, Tưởng Vũ Hách cùng Kỳ Tự rời đi.
Ôn Dư ngồi ở một bên xem bọn họ chơi.
Tưởng Vũ Hách cởϊ áσ vét, xắn tay áo sơ mi đen lên một nửa, đứng kéo dây cung. Nhìn từ phía sau lưng, anh không hề thua kém minh tinh hay nam người mẫu nào trong giới giải trí.
Ôn Dư lặng lẽ chụp một bức ảnh phía sau lưng của anh, sau đó gửi cho Vưu Hân.
Vưu Hân:【Ai vậy?】
Ôn Dư:【Cậu chấm bao nhiêu điểm?】
Vưu Hân:【Từ bóng lưng có thể nhìn cái rắm, có bản lĩnh thì cho tớ xem chính diện đi.】
Ôn Dư nhìn màn hình cười cười.
Chính diện à.
Cô ngẩng đầu, lặng lẽ di chuyển xe lăn dưới chân, thay đổi một vị trí có thể thấy sườn mặt của Tưởng Vũ Hách.
Sau đó nhân lúc anh không chú ý, nhanh chóng chụp vài bức ảnh.
Trong màn hình, người đàn ông cầm cung mắt nhìn về phía trước, dáng người thẳng tắp mạnh mẽ. Thời điểm mũi tên bắn ra, gương mặt thong dong bình tĩnh.
Ôn Dư nhìn mấy lần, mở WeChat lần nữa trả lời Vưu Hân:
【Không thể chụp chính diện, sợ đẹp trai quá làm ảnh hưởng đến cậu.】
Vưu Hân gửi một biểu tượng cảm xúc khinh thường: 【Mấy người đẹp trai trong giới giải trí có ai mà chúng ta chưa gặp qua? Trừ khi là cấp bậc của đại boss Tưởng tổng, những người đẹp trai khác không thể nào ảnh hưởng tớ. Cậu cứ yên tâm mạnh dạn gửi đi.】
Ôn Dư mím môi, chữ và ảnh chụp đã gõ được rất nhiều, suy nghĩ một chút cô vẫn là xóa đi.
Một khi đề tài về Tưởng Vũ Hách bắt đầu, cô tin Vưu Hân có thể quấn lấy mình, không ngủ nghỉ, không ngừng hỏi đến khi trời sáng.
Vì sự an toàn, hay là tạm thời quên đi, lần sau lại nói.
Vì thế cô thay đổi chủ đề hỏi Vưu Hân: 【Cậu gần đây thế nào?】
Vưu Hân: 【Vừa kết thúc một tổ quay phim, hiện tại ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không đóng phim. 】
【Đúng rồi, tớ đã rời khỏi câu lạc bộ người nổi tiếng kia.】
Ôn Dư sửng sốt, lập tức hỏi: 【Tại sao?】
【Bọn họ đuổi cậu ra khỏi nhóm, tớ ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều nịnh bợ Triệu Văn Tĩnh, tớ không thể làm ra vẻ ôm cái chân thối của cô ta được, dứt khoát rút khỏi cho xong, vốn dĩ bọn họ cũng là nể mặt cậu mới cho tớ vào.】
Câu lạc bộ người nổi tiếng đó do phú nhị đại và một ít người mẫu minh tinh có tiếng ở Giang Thành tạo thành một tập thể. Trước khi Ôn Dư chưa xảy ra chuyện gì, ở trong đó cô được coi như là trăng sáng có sao vây quanh.
Bây giờ nói đuổi liền đuổi.
Điện thoại cũ của Ôn Dư đã rớt, WeChat không thể xác minh nên không truy cập được, cô cũng lười đi tìm về.
Bởi vì đối với cô mà nói, mọi thứ trong quá khứ đã đánh mất, vậy ném sạch sẽ những thứ liên quan cũng không sao.
Bây giờ cô là một Ôn Dư hoàn toàn mới.
Ôn Dư an ủi Vưu Hân: 【Không sao hết, rời thì rời, về sau chị em mang cậu bay lên lần nữa.】
Đang cúi đầu gửi tin nhắn, Ôn Dư đột nhiên cảm giác được có ánh mắt dừng trên người mình. Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên ——
Tưởng Vũ Hách và Kỳ Tự không biết có phải đang nói đến cô hay không, lúc này họ đều nhìn qua.
Mạch suy nghĩ của Ôn Dư tạm thời còn dừng trên người Vưu Hân, vội vàng trở tay không kịp mà tạo một khuôn mặt tươi cười. Sau đó làm ra vẻ lanh lợi, hai tay giơ cao lêи đỉиɦ đầu, tạo một hình trái tim với Tưởng Vũ Hách từ xa.
Kỳ Tự khe khẽ cười, vừa lau cung vừa hỏi Tưởng Vũ Hách: "Cô ấy làm hình trái tim với cậu kìa, cậu không làm lại một cái sao?"
Tưởng Vũ Hách cười một tiếng, nhìn chằm chằm mục tiêu, "Tớ không nhàm chán như vậy."
"Nhàm chán còn đưa người ta về nhà," Kỳ Tự đỡ cây cung, đồng thời kéo dây với Tưởng Vũ Hách: "Chẳng lẽ là thấy cô ấy mất trí nhớ, muốn nhân cơ hội chiếm làm của riêng."
"Có bệnh."
Trong lúc đối thoại, mũi tên của hai người đàn ông bắn ra gần như cùng một lúc.
Mũi tên bắn đến bia, thành tích hai bên rõ ràng trong nháy mắt. Kỳ Tự ý vị thâm trường nói: "Nghĩ gì thế, đêm nay cậu giống như không vào trạng thái."
Tưởng Vũ Hách không quay lại, cúi đầu sửa sang lại cung tên, dừng một chút, "Cậu có biết chuyên gia trị liệu phương diện mất trí nhớ nào không."
Kỳ Tự trầm tư trong chốc lát, "Trước đây có một bác sĩ y khoa từ nước ngoài ở khách sạn tớ mở toạ đàm chữa bệnh, hình như là chuyên đề về phương diện này. Tớ nhớ láng máng bọn họ đã thử nghiệm một loại phương thức trị liệu, hình như có hiệu quả, nhưng mà rất thống khổ."
Nói xong, Kỳ Tự quay đầu nhìn Ôn Dư đang buồn chán nhìn chung quanh, "Tớ nghĩ cô ấy không thể chịu đựng được."
Tưởng Vũ Hách giống như không nghe thấy câu bổ sung ở sau, nói thẳng: "Đưa phương thức liên lạc của bác sĩ kia cho tớ."
-
Từ câu lạc bộ bắn cung trở về, tâm tình Ôn Dư rất tốt.
Mặc dù chỉ là ngồi một chỗ, nhưng vẫn tốt hơn là trở lại gian phòng bốn mặt tường của công dân hạng ba kia, buồn chán cực độ.
Hơn nữa, nhìn Tưởng Vũ Hách bắn cung cũng thật sự là một quang cảnh vui tai vui mắt.
Ôn Dư vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tưởng Vũ Hách, người đàn ông còn chuyên tâm lái xe, vẫn chưa chú ý tới cô.
Suy nghĩ một chút, người ta đã đưa mình ra ngoài chơi, để báo đáp lại, mình cũng nên nói gì đó.
Vì vậy Ôn Dư hắng giọng, ngồi thẳng bắt đầu khen:
"Anh trai, lúc anh bắn cung thật là đẹp trai nha."
Tưởng Vũ Hách: "..."
"Anh vừa đi tới, những người xung quanh đều bị lu mờ."
"..."
"Thật sự, em thấy rất nhiều mỹ nữ lén chụp anh và Kỳ tổng, nhất định là mị lực của các anh chinh phục những cô gái đó."
"..."
Tưởng Vũ Hách nhìn về phía trước, một tay điều khiển tay lái, tay kia tựa trên cửa sổ xe, rõ ràng có động tác thở ra.
Anh đang học cách tiếp thu âm thanh líu ríu trong buồng xe.
Sau một lát, "Ừm."
Tưởng Vũ Hách giống như là rất có hứng thú theo sát đề tài này của Ôn Dư, thật ra nét mặt không chút biểu tình: "Vậy em nghĩ, tôi và Kỳ tổng ai có mị lực hơn."
Hay lắm, còn thật không biết xấu hổ.
Hỏi vấn đề này là chờ tôi khen anh sao.
Ôn Dư hiểu quá rõ.
Theo thông lệ Ôn Dư phải nên khen ngợi Tưởng Vũ Hách đến tận trời xanh mới đúng.
Nhưng mà hôm nay cô không định làm như vậy.
Vì đôi khi ân cần quá mức sẽ khiến mình như một người không nguyên tắc, chỉ biết vuốt mông ngựa liếʍ cẩu*. Chiêu này lúc đầu có thể sẽ hiệu quả, nhưng thời gian lâu dài sẽ làm người ta phiền chán, cảm thấy cô hư tình giả ý.
*vuốt mông ngựa liếʍ cẩu: nịnh bợ
Liếʍ cẩu liếʍ đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Việc Ôn Dư phải làm là giáng một đòn cảnh cáo cho Tưởng Vũ Hách đang nằm trong vùng thoải mái quá lâu.
Dùng hiện thực lãnh khốc nói cho anh biết, mình tuyệt đối là một người có nguyên tắc, có địa vị, là người phụ nữ công bằng chính trực.
Huống chi Kỳ tổng vốn còn nhiệt tình hơn một chút so với anh, lúc chơi còn đưa nước cho cô uống.
Không sai, ngày hôm nay chính là muốn khen Kỳ tổng.
Ôn Dư cố ý tỏ ra suy nghĩ so sánh thật nghiêm túc, "Áo sơmi trắng và mắt kiếng gọng vàng của Kỳ tổng phối hợp rất tuyệt, đẹp trai thận trọng, thành thục cơ trí, cao quý, cấm dục, khí chất thần bí, rất làm người khác ao ước."
Tưởng Vũ Hách không nói gì, chờ cô tiếp tục đánh giá mình.
Nhưng mà đợi hai giây, "Ở phương diện này anh trai còn kém chút."
"?"
"Vậy nên thật xin lỗi anh trai, em chọn Kỳ tổng."
"...?"
Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng.
Thật là một cô em gái tốt.
Cho em ăn cho em ở còn mẹ nó diễn thành anh trai em, vậy mà cuối cùng kém một người đàn ông mới quen?
Tưởng Vũ Hách tiếp tục lái xe không nói một lời nào. Mãi đến một ngã tư đường anh dừng lại, lạnh lùng quay sang chỗ khác nói:
"Đừng mơ mộng, anh ta có bạn gái rồi, không tới phiên em."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Vũ Hách khóc, Vũ Hách ủy khuất
Kỳ cẩu: Trách tôi à?
-----------
🐟: Chúc mọi người đầu tuần vui vẻ 💕