Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]

Chương 29: Hoa khai

Khi Húc Phượng tỉnh lại, ở bên gối nhặt được một quả nho.

Kia........Không phải là mộng sao?

Theo Thiên Đế sinh thần đang tới gần, Tuệ Hòa cũng càng thêm lo âu, ngày ngày tâm tình vô cùng căng thẳng.

Thẳng đến khi ở trên tiệc mừng thọ nhìn thấy Cẩm Mịch xuất hiện cùng Ngạn Hữu, quay đầu lại nhìn Húc Phượng, lại thấy ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người Cẩm Mịch, Tuệ Hòa mới có thể nhẹ nhàng thở ra, lại có chút lo âu. Nàng vốn muốn làm cho Húc Phượng tâm thần lo âu sẽ không đáp ứng Thiên Đế, Thiên Hậu tứ hôn, nhưng hôm nay tại đại yến Cẩm Mịch lại có mặt, ai biết sẽ nháo ra cái bộ dạng gì?

Tuệ Hòa ánh mắt vô ý thức mà rơi xuống trên người Nhuận Ngọc đang ngồi đối diện.

Không biết vì sao, ở sâu thẳm trong nội tâm nàng cũng không mong Cẩm Mịch trước mặt Nhuận Ngọc mà bại lộ thân phận.

Yến tiệc trôi qua cũng quá nửa, Thiên Hậu lại nhắc tới hôn sự của Húc Phượng.

Thiên Đế quả nhiên không giống như trước kháng cự, hắn nhìn về phía Tuệ Hòa "Húc Phượng xác thật cũng đã tới tuổi. Không biết Tuệ Hòa công chúa, ý ngươi như thế nào?"

"Hồi bệ hạ, Hỏa Thần điện hạ thần võ cái thế, tại Lục giới này không biết đã thu phục được bao nhiêu tâm tư, chỉ sợ Tuệ Hòa khó có thể lọt vào mắt của điện hạ." Tuệ Hòa vội đem đề tài này quăng cho Húc Phượng.

Liền chờ hắn tới cự tuyệt.

"Công chúa khiêm tốn, Tuệ Hòa công chúa tài mạo vô song, độc nhất vô nhị trong Lục giới. Hơn nữa công chúa cùng Húc Phượng từ nhỏ đã quen biết........"

Tuệ Hòa cả kinh, giương mắt nhìn Húc Phượng, một lời này có vẻ không đúng a.

"Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt.........." Tâm Tuệ Hòa theo từng chữ, từng chữ của hắn nói ra mà chìm xuống.

Tuệ Hòa quay đầu nhìn Cẩm Mịch, nàng ta thế nhưng không có một chút nào để ý, trên mặt mang một bộ dáng xem kịch. Không đúng, quá không đúng rồi.

"Húc Phượng!" Tuệ Hòa lên tiếng, đánh gãy lời hắn.

Đồ Diêu cười nói "Tuệ Hòa là đang thẹn thùng?"

Tuệ Hòa lúng ta lúng túng, không biết phải nói gì, rơi vào trong mắt mọi người lại là nữ nhi gia một bộ dáng thẹn thùng.

Húc Phượng nhìn qua Tuệ Hòa, cười nhạt nói "Hôn nhân đại sự của Húc Phượng, kính xin Phụ Đế, Mẫu Thần an bài."

Tuệ Hòa sợ ngây người, tên Phượng Hoàng này đối với ta cười là có ý gì?

"Nếu như thế........." Đồ Diêu cười đến vui vẻ, nàng nhìn về phía Thiên Đế "Hôn sự của Húc Phượng cùng Tuệ Hòa, cũng nên........."

Tuệ Hòa nhìn thấy tình thế này, hô hấp lập tức khó khăn. Nàng một mặt nổ lực duy trì gương mặt tươi cười, một mặt tay lại niết thành quyền.

Xin lỗi, Cẩm Mịch.

"A! Hỏa...........cháy!" Trong điện vang lên tiếng Cẩm Mịch kinh hô.

Nơi nào cháy chứ. Bất quá là Tuệ Hòa nàng hóa ra huyễn hỏa, chợt lóe lên rồi biến mất. Nhưng một tiếng hô này cũng thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Thiên Hậu không vui nhíu mày nhìn sang liền đánh rơi khóa linh trâm, người kia cùng Hoa Thần dung mạo tương đồng mười phần, liền khơi lên một mảnh kinh ngạc cảm thán.

Cẩm Mịch liền trở thành tiêu điểm. Thiên Đế, Thiên Hậu cũng quên mất đề tài vừa rồi, Tuệ Hòa tốt xấu cũng thở nhẹ một hơi.

Đồ Diêu tự nhiên không buông tha Cẩm Mịch có dung mạo tương tự Tử Phân, mọi việc sau đó không khác kiếp trước là bao Cẩm Mịch cùng Ngạn Hữu đào tẩu, Húc Phượng cũng lập tức đuổi theo sau.

Nguy hiểm thật.

Tuệ Hòa đối với việc mình dùng Cẩm Mịch để thoát thân cũng không thấy áy náy. Nhưng nàng nhìn thấy thần sắc của Thiên Đế cùng Thủy Thần liền nhịn không được mà thở dài trong lòng.

Đóa hoa này vẫn là bị chính tay mình giục khai.