Nhậm Là Vô Tình Cũng Động Lòng Người [Tuệ Hòa - Nhuận Ngọc]

Chương 28: Đêm

    Tuệ Hòa có chút hoảng hốt.

Từ trước đến nay đều là Đồ Diêu muốn lưu nàng ở lại Thiên giới, nhưng lúc này đây, lại là Thiên Đế muốn đem nàng lưu lại. Mắt thấy sắp đến ngày sinh thần của Thiên Đế, tâm tư của Thiên Đế, Tuệ Hòa cũng đoán được không ít.

Nếu trên tiệc mừng thọ, Thiên Hậu nhắc lại hôn sự, Húc Phượng lại không từ chối. Thiên Đế tứ hôn đó là điều không thể tránh khỏi. Tuệ Hòa tuy nói thân là Điểu Tộc tộc trưởng, nhưng quyền lực này vốn là do Thiên Đế, Thiên Hậu ban cho. Nàng làm sao có khả năng kháng chỉ từ hôn?

Thời điểm này ta rất cần Cẩm Mịch tới chắn hoạ này, nàng ta lại đi đâu a?

Nàng nhớ rõ, Cẩm Mịch vốn cùng Húc Phượng, Nhuận Ngọc một đường đi thu phục Cung Kỳ, còn dùng Dạ U Đằng giải ôn châm chi độc, lúc sau còn trở về Hoa giới, Trường Phương Chủ mới khôi phục cung cấp lương thức cho Điểu Tộc. Này một quá trình rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì? Húc Phượng như thế nào lại không yêu Cẩm Mịch? Còn có lần đó tại sinh thần Đồ Diêu, vì sao nàng ta không có mặt?

Tuệ Hòa gần đây thường xuyên nhận được thϊếp mới tham gia Thiên Đế gia yến, nàng đều cảm thấy cái này vốn không phải chuyện gì tốt.

Hôm nay, yến tiệc lại diễn ra. Tuệ Hòa lại dị thường nhiệt tình, liên tục rót rượu, rồi lại kính rượu khiến Thiên Đế, Thiên Hậu hết sức vui mừng. Nhuận Ngọc thần sắc bắt đầu nhàn nhạt, nhưng hắn quan sát một lúc tựa hồ như minh bạch điều gì đó, liền nâng chén tương mời cũng cùng Húc Phượng uống nhiều mấy chén.

Khi yến tiệc tan, Húc Phượng đã có chút say.

Đêm xuống, Tuệ Hòa lẻn vào Tê Ngô cung. Húc Phượng đã ngủ say.

"Phượng Hoàng........" Tuệ Hòa hóa thành bộ dáng của Cẩm Mịch, tay xoa nhẹ gò má Húc Phượng, nhẹ nhàng gọi hắn "Phượng Hoàng.........."

"Cẩm Mịch.........." Húc Phượng say ánh mắt lơ ngơ mông lung, không thể xác định người trước mắt là mộng hay là thật.

"Phượng Hoàng ngươi vì cái gì mà không để ý đến ta? Ngươi không yêu ta sao? Ngươi như thế nào lại muốn cưới người khác?"

Húc Phượng ưu thương mà nhìn nàng "Cẩm Mịch..........Ngươi và ta không có khả năng........Nếu cứ miễn cưỡng thiên địa sẽ khó dung, kết cục chỉ có thể hôi phi yên diệt..........."

Tuệ Hòa nghi hoặc, hắn đã biết chuyện Thiên Hậu hạ sát Hoa Thần sao? Sẽ không a........Huống hồ kiếp trước không phải cũng biết hay sao, bọn họ không phải là vẫn ở bên nhau hay sao? "Ngươi đang nói cái gì vậy, ta thật không rõ.........Phượng Hoàng, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi đừng có không để ý tới ta, không cần cưới Tuệ Hòa."

"Cẩm Mịch, ngươi là nữ nhi của Hoa Thần, là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Chuyện của chúng ta...........Tuyệt không có khả năng........."

Cái gì?

Tuệ Hòa sửng sốt, thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Hiểu lầm này có chút lớn a. Húc Phượng đầu óc như thế nào lại có thể tưởng tượng ra tới như vậy. Thiên Đế là hỏa long, đừng nói là Hoa Sương, hắn cũng không thể nào sinh ra một quả nho nha!

"Phượng Hoàng, Phượng Hoàng, Phụ Đế của ngươi là hỏa long, Hoa Thần lại là thủy liên, như thế nào lại sinh ra ta là một quả nho a? Bọn họ như thế nào sẽ sinh ra một nữ nhi hệ mộc? Ngươi nhất định là nghĩ sai rôi."

"Ngươi nghĩ sai rồi." Tuệ Hòa cúi người, ở bên tai hắn lặp đi lặp lại nói.

"Ta nghĩ sai rồi, sai rồi.........." Húc Phượng ánh mắt mê ly.

"Phượng Hoàng, ta không phải nữ nhi của Thiên Đế, ngươi nhất định phải tới tìm ta, nhất định phải tới..........." Tuệ Hòa chậm rãi giấu đi thân mình, trước khi rời khỏi liền lưu lại bên gối hắn một vật.

Húc Phượng, ngàn vạn đừng quên cái giấc mộng này a, ta nhưng trăm ngàn lần không muốn gả cho ngươi.

Khi trở lại tẩm cung, nhìn thấy thân ảnh bạch y quen thuộc. Tuệ Hòa cả kinh "Điện hạ?" Nàng hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, phất tay liền đem cửa điện đóng chặt. "Nhuận Ngọc, ngươi điên rồi? Ngươi sao lại có thể tới đây tìm ta?"

"Hắn say, nàng đã làm cái gì?"

Tuệ Hòa không nói.

"Tuệ Hòa, ta biết nàng không muốn gả cho Húc Phượng, nếu không hôn sự này đã sớm định ra." Nhuận Ngọc ánh mắt ưu thương, từ xa mà nhìn nàng.

Tuệ Hòa nhìn chằm chằm hắn một hồi, bất đắc dĩ mà cười cười "Điện hạ........nếu vậy thì như thế nào?"

Đôi bên ngơ ngẩn, không khí cũng trầm lặng.

"Tuệ Hòa trong lòng chỉ có Điểu Tộc, đối với Húc Phượng, đối với Nhuận Ngọc. Tuệ Hòa chưa bao giờ có tình." Nàng bỗng nhiên mở miệng, "Nếu có làm điện hạ hiểu lầm, là do Tuệ Hòa có lỗi. Mong điện hạ vì mưu lược của mình mà cất nhắc, chớ có mắc thêm lỗi lầm."

Nhuận Ngọc tiến lên, giơ tay xoa nhẹ gương mặt nàng "Tuệ Hòa........Nhuận Ngọc đã sai rồi, như thế nào có thể quay đầu đây."

Tuệ Hòa rũ mắt, không dám nhìn hắn "Điện hạ có lẽ đã quên thân phận của chính mình rồi, vậy cũng chớ nên quên đi, có một số việc không thể vượt qua."

"Ta biết." Hắn than nhẹ.

Nàng nói, nàng thật tốt, ta đều biết.

Tuệ Hòa lui về phía sau, vươn tay hành lễ "Điểu Tộc Tuệ Hòa cung tiễn điện hạ."

Nhuận Ngọc chậm rãi buông tay.

Tuệ Hòa thở dài một hơi, trước khi hắn rời khỏi nhịn không được mà lên tiếng dặn dò "Điện hạ cẩn thận, nơi chốn đều là tai mắt."

Nhuận Ngọc ánh mắt thoáng lạnh lẽo, nhẹ nhàng gật đầu.