Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 4: ℕɠɵạı Ŧìиh, Ai Mà Chả Biết 4

Tuy lần đầu tiên rất đau, sau đó cũng rất thoải mái.

Nhưng cũng rất hối hận…

Đây là sói đói bao lâu không khai trai hả? Chưa thấy qua phụ nữ sao?

Cuối cùng Cố Cảnh Uyên cũng dừng lại, Tần Sắt nhắm hai mắt giả chết nhưng vẫn dựng lỗ tai chờ cơ hội rời đi.

Nhưng, chờ rồi chờ, Cố Cảnh Uyên vẫn không động đậy. Tần Sắt nhắm chặt hai mắt, nhưng sau lưng lại có cảm giác như hổ dữ đang nhìn mình chằm chằm, nhìn đến mức cô lạnh người, ngay cả cử động nhỏ cũng không dáng động.

Cũng may, Cố Cảnh Uyên đứng dậy vào toilet nghe điện thoại.

Tần Sắt lập tức mở mắt ra, lăn từ trên giường xuống. Vội vàng mặc quần áo vứt lung tung trên giường, đau đến mức nhe răng, hai chân cứ run rẩy không vững, cpp đỡ eo, khập khiễng rời đi…

Nếu không đi, cô thật sự sợ mình sẽ mất mạng.

Sau khi Tần Sắt rời đi, Cố Cảnh Uyên mới đi ra từ toilet.

Nhìn thấy trên giường không còn ai, anh cũng không lộ ra vẻ bất ngờ.

Trên người anh mặc áo tắm dài, bên hông buộc lỏng lẻo. L*иg ngực trơn bóng như ngọc thạch, dưới ánh đèn chợt hiện ra vẻ lạnh lùng.

Cố Cảnh Uyên đi qua nhìn trên giường hỗn loạn kia, lúc thấy vết máu đỏ tươi, khóe môi hơi giật giật, hơi lạnh trong hai tròng mắt cũng lập tức thả lỏng.

Di động vang lên, anh lập tức đặt bên tai.

“Thưa ngài, cô ấy đi rồi.”

“Ừm…”

“Tɧẩʍ ɖυệ cũng vừa trả phòng.”

“Phải hộ tống cô ấy bình an về đến nhà.”

“Vâng.”

“Thứ cô ấy muốn, cứ đưa đi.”

“Vâng…”



Ra khỏi khách sạn, gió lạnh tháng ba thổi ập vào làm cả người Tần Sắt cũng bình tĩnh hơn.

Có phải… cô quá xúc động không.

Đó, đó chính là Cố Cảnh Uyên đấy!

Cô nói ngủ là ngủ ư!

Hình như dễ dàng đến mức lạ lùng.

Trước kia Tần Sắt chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có liên quan đến nhân vật lớn như Cố Cảnh Uyên.

Tần Sắt nuốt nuốt nước miếng, tất cả gan góc đời này đều dùng hết vào hôm nay rồi.

Lúc ấy cô chỉ muốn đội nón xanh cho Tɧẩʍ ɖυệ, nhất định phải tìm một người đàn ông ưu tú gấp trăm lần ngàn lần anh ta, cũng không có ý khác. Hiện tại ngẫm lại, trái tim bé bỏng của cô cũng giống như đôi chân nhức mỏi run rẩy kia.

Nhưng ngẫm lại, trước kia Vương Thu Hà hao hết tâm tư chen vào những buổi yến hội có Cố Cảnh Uyên tham gia, chỉ cần xa xa nhìn Cố Cảnh Uyên một cái, sau khi trở về sẽ thổi phồng bốn phía. Nếu để bà ta biết, tối hôm qua con dâu mình và Cố Cảnh Uyên khó lường trong miệng bà ta ngủ với nhau một đêm, không biết có cảm tưởng gì nữa.

Chắc biểu cảm sẽ phong phú lắm đây?

Trong lòng tuy Tần Sắt sợ hại, nghĩ vậy thì không nhịn được cảm thấy có chút khoái trá.

Nón xanh của nhà họ Thẩm bọn họ… Dù sao cũng mang ổn.

Nói đến tên Cố Cảnh Uyên kia, thật ra cũng là truyền kỳ trong giới kinh đô.

Cuộc sống của anh có thể nói thẳng tắp một đường, từ nhỏ đã liên tục nhảy lớp, đi đến nơi nào cũng có thể nghiền áp tất cả, cứ như Tu La tràng.

21 tuổi đã hoàn thành xong chương trình học tiến sĩ của trường Đại học Y Bắc Kinh, sau đó xuất ngoại đào tạo sâu hai năm. Liên tiếp đoạt giải luận văn học thuật của quốc tế hai năm, sau khi về nước trực tiếp bị được bệnh viện Huệ An số một trong nước mời về làm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch.

Phàm những người biết anh đều lén nói, Cố Cảnh Uyên cầm áo trắng thiên sứ đi theo con đường tổng tài bá đạo!

Nhưng ba năm sau, trong bệnh viện Minh Tinh, Cố Cảnh Uyên dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai tuyên bố mình là người của gia tộc Cố thị, trở thành người đứng đầu của nhà họ Cố.

Lúc này, quần chúng ăn dưa mới biết được thủ khoa đại học, tiến sĩ trẻ tuổi nhất, cũng là chủ nhiệm ít tuổi nhất này lại là Thái tử gia sinh ra trong muỗng vàng khảm kim cương, cầm dao phẫu thuật gì đó chỉ vì hứng thú mà thôi!!!

Người ta không cần đi theo con đường tổng tài bá đạo gì hết, bản thân người ta cũng đã là tổng tài bá đạo rồi.

Hình như trên mạng có lưu truyện một câu chuyện cười: Không làm việc cho tốt thì về nhà kế thừa gia sản chục tỷ nghe con!!!

Nhưng câu chuyện cười này lại vẽ đúng hình người cho Cố Cảnh Uyên.

Một năm, Cố Cảnh Uyên từ một người cầm dao phẫu thuật cứu người vô số biến thành một ông cua sát phạt quyết đoán!

Nhưng dù thân phận thay đổi ra sao, bàn tay anh vẫn luôn nắm sinh mạng của mọi người.