Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 3: ℕɠɵạı Ŧìиh, Ai Mà Chả Biết 3

Tần Sắt chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình sẽ to gan như thế. Cô thề, cô thật sự là một cô gái vừa hướng nội vừa bảo thủ.

Sau đó ngực cũng trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo của Cố Cảnh Uyên trên đỉnh đầu vang lên: “Sờ soạng à, còn không xuống nhanh.”

Tần Sắt… Thật sự muốn mắng một tiếng cmm.

Đã nói lộ liễu thế rồi, vậy mà Cố Cảnh Uyên lại không dao động?

Cô cúi đầu nhìn bộ núi nhô lên cao ngất của mình, không nhỏ mà, xúc cảm cũng không quá kém, anh ta sờ mà … Không phản ứng sao?

Chắc không giống như trên Weibo nói chứ, đàn ông đẹp trai đều là gay hết.

Tần Sắt kêu thảm, sao số cô lại đen đủi thế? Liên tiếp gặp được hai thằng gay?

Tần Sắt chậm rãi buông Cố Cảnh Uyên ra, cẩn thận hỏi: “Cậu, ngài… Thích đàn ông sao?”

Nói xong, Tần Sắt liền hối hận. Lúc ấy cả người cô chợt lạnh, ánh mắt Cố Cảnh Uyên nhìn mình làm cô có loại cảm giác mình sắp không sống được bao lâu nữa, huh.

Tựa như một con thỏ đang hành tẩu trong cánh đồng bát ngát, tự dưng chạy đến hỏi hổ dữ: Này, anh hổ, tôi đoán anh không dám ăn tôi đâu…

Ôi trời, đây đúng là tiết tấu tìm chết mà.

Không đợi Tần Sắt mở miệng giải thích, Cố Cảnh Uyên bỗng nhiên nói: “Dừng xe.”

Xe dừng lại, anh lạnh nhạt nói: “Đi xuống…”

Lúc ấy Tần Sắt cứ tưởng toang rồi, quyến rũ không được còn bị đuổi xuống xe, thật mất mặt!

Ngay lúc cô chuẩn bị xám xịt cút đi, ai ngờ tài xế bỗng nhiên xuống xe.

Sau đó, Cố Cảnh Uyên xuống xe, đóng cửa rầm một tiếng, âm thanh chấn động làm Tần Sắt chợt run lên.

Cố Cảnh Uyên xuống xe rồi leo lên trên ghế lái. Xe phút chốc lao ra, tốc độ nhanh đến kinh người, Tần Sắt ngồi phía sau ngã trái ngã phải, rất nhiều lần đυ.ng đầu bên cửa xe.

Cô gào lên: “Cậu ơi, cho dù là đồng chí cũng không nên làm thế chứ, ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu, sinh mạnh cực kỳ đáng quý a…”

Trong lòng Tần Sắt rất sợ hãi, thù lớn chưa báo, còn chưa chơi chết đôi cẩu nam nam kia, cô không muốn nghẻo sớm vậy đâu.

Nhưng đáp lại cô là tốc độ nhanh hơn.

Không lâu sau xe cũng dừng lại, Tần Sắt bị xóc cho đầu choáng mắt hoa bị xách ra, lại tới khách sạn một lần nữa.

Vài phút sau, cô bị ném lên giường một cách thô lỗ, Cố Cảnh Uyên từ trên cao nhìn xuống cô, châm chọc nói: “Nếu muốn thế này, vừa rồi không nên để tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Tần Sắt nuốt nuốt nước miếng, trái tim kinh hoàng đập bùm bùm kinh, trong lòng sợ hãi cực kỳ: “Câu,… tôi… Thẹn thùng……”

Môi mỏng Cố Cảnh Uyên kéo lên: “A…”

Không nói gì dư thừa nữa, Tần Sắt trơ mắt nhìn Cố Cảnh Uyên cởϊ áσ khoác ném tới, vừa vặn che lên tầm mắt cô.

Sau khi kéo xuống, hai mắt nhìn thấy ánh sáng, sau đó Tần Sắt liền ngẩn ra…

Tư thế cởϊ qυầи áo của Cố Cảnh Uyên thật sự đẹp trai hơn mặt anh nhiều.

Lúc ấy trong lòng Tần Sắt chỉ có một suy nghĩ, nếu hôm nay ngủ với cực phẩm này, cô cũng coi như đáng giá.

Những chuyện sau đó dường như nước chảy thành sông, quần áo bị bàn tay thô lỗ xé nát vứt trên mặt đất. Đôi môi cực nóng hôn dọc theo xương quai xanh, nóng đến mức cả người cô run rẩy.

Khoảnh khắc anh cho vào, Tần Sắt đau đến mức nắm chặt khăn trải giường dưới thân.

Trong lúc hoảng, dường như cô nghe thấy một câu: “Tần Sắt, em phải nhớ kỹ, ai, mới là người đàn ông đầu tiên của mình!”

Giọng nói kia khiến cô vừa bất an vừa say mê.

Sau đó, trời đất chấn động, cơ thể hòa vào nhau.

Cũng không có một câu nói dư thừa nào.

Nhưng, Tần Sắt vẫn hối hận.

Bên ngoài trời đã đen thui, vậy mà người đàn ông trên người cô vẫn chưa ngừng nghỉ.

Cô kiệt sức rồi, không ngờ thù còn chưa báo được, cuối cùng lại chết trên giường của người đàn ông này.

Tần Sắt muốn trả thù, đúng, mà muốn đội nón xanh cho tên khốn Tɧẩʍ ɖυệ cũng không sai…

Lúc ấy đầu óc cô nóng lên, không ngờ lại thông đồng với mặt hàng tốt như Cố Cảnh Uyên.

Dáng vẻ này của Cố Cảnh Uyên thật sự không phù hợp với truyền thuyết chút nào, đã nói cao lãnh cấm dục mà? Đã nói bất cận nhân tình mà, đâu?

Đều là đồ quỷ háo sắc thôi!