Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 41: Chuyện tốt quấy rối Thời Vũ Kha

“Này, anh đi xuống đây, chưa được phép mà sao xông vào nhà dân được.”

Giản Nghi Ninh cũng vội vàng chạy lên lầu, vừa chạy vừa hét lớn: “Được lắm, hóa ra anh có thể nhìn thấy? Thì ra anh có thể nhìn thấy, thế mà từ trước đến giờ anh giả vờ mù, cũng khá lắm…”

Thời Du Huyên vốn định mở cửa chạy vào trốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn nên nhắm mắt nghênh ngang đi ra ngoài thì hơn, đang đi thì cô va phải Thịnh Hàn Ngọc: “Tránh ra, Ảnh Tử ở đâu?” Ánh mắt của Thịnh Hàn Ngọc như rực lửa, đẩy Thời Du Huyên ra rồi nhanh chóng bước vào, một tay kia thì đẩy cửa ra tìm.

Cô va phải bức tường nên lưng rất đau nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Giản Nghi Ninh đuổi theo, nhìn cô cúi đầu xin lỗi rồi kéo Thịnh Hàn Ngọc ra: “Anh đừng có quá đáng, đây là nhà của tôi, anh làm như đây là chỗ của anh à, muốn đi đâu thì đi đó sao? Đi ra ngoài, mau lên.”

“Tránh ra.”

“Không được.”

Hai người giằng co qua lại không ai nhường ai, Thịnh Hàn Ngọc quay lưng về phía A Sửu, cô mở miệng thầm nói với Giản Nghi Ninh hai chữ: “Kẻ ngốc.”

Giản Nghi Ninh lập tức hiểu ý của cô, liên tục nói: “Anh Hàn Ngọc, có chuyện gì thế hả? Anh cũng kết hôn rồi mà còn đuổi theo tìm người phụ nữ khác sao?”

"Bây giờ chị dâu sống không thấy người, chết không thấy xác, anh không đi tìm chị dâu mà còn ở đây mà hét Ảnh Tử cái gì? Vốn dĩ Ảnh Tử có tên như thế bởi vì cô ấy đến rồi đi không để lại chút dấu vết, không dễ gì tìm thấy cô ấy đâu…”

Cái gì Giản Nghi Ninh cũng dám nói ra hết rồi, ban đầu đầu óc Thịnh Hàn Ngọc vẫn còn mạch suy nghĩ rõ ràng, anh ấy vừa nói một hồi khiến anh quên sạch hết chuyện Ảnh Tử gì đó luôn rồi.

“Im miệng.”

Sắc mặt Thịnh Hàn Ngọc đen như mực, chửi một câu rồi xoay người rời đi.

“Rầm!”

Giản Nghi Ninh lập tức đóng cửa lại khi nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã đi xa, bộ dạng lại cuống cuồng như lúc nãy kéo Ảnh Tử lại: “Đi mau, nhân dịp bây giờ anh ta vẫn còn mơ hồ chưa nhận ra, đợi thêm nữa sẽ không kịp đâu.”

“Không.” Ảnh Tử từ chối, hất tay anh ấy ra.

“Cô không sợ anh ta phát hiện à?” Phản ứng ban đầu của Giản Nghi Ninh là kinh ngạc nhưng sau đó liền hiểu ra: “À, hai người nhìn thấy nhau rồi đúng không? Anh ta không nhận ra cô.”

Thời Du Huyên gật đầu đồng ý: “Ừ, anh ta không biết tôi là Ảnh Tử, tôi bảo tên tôi là A Sửu, sau này anh cũng gọi tôi là A Sửu đi để tránh lộ tẩy.”

Giản Nghi Ninh nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó đánh giá: “Người hệt như tên, đúng là xấu xí.”

“Cút.”



Giản Nghi Ninh không rời đi, quả nhiên một lát sau Thịnh Hàn Ngọc quay trở lại.

Lúc đến anh không tiếp tục hỏi chuyện Ảnh Tử mà cảnh cáo Giản Nghi Ninh và A Sửu không được đem chuyện của anh ra nói, sau đó liền rời đi.

Anh vừa mới rời đi, Vân Triết Hạo lập tức gọi điện cho Giản Nghi Ninh: “Tổng giám đốc Giản, anh làm vậy là có ý gì?”

“Tôi làm sao?” Giản Nghi Ninh mơ hồ không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Vân Triết Hạo nói: “Dám làm không dám nhận sao? Rõ ràng hai nhà chúng ta hợp tác nhưng anh lại chặn nguồn hàng hóa của tôi, rốt cuộc anh muốn gì?”

Nghe vậy càng khiến Giản Nghi Ninh không hiểu gì: “Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi chẳng làm gì cả.”

Ảnh Tử chỉ ngón tay về phía mình, im lặng nói: “Tôi làm.”



“Như thế này tổng giám đốc Vân, anh cúp điện thoại trước để tôi đi điều tra, một lát sau tôi sẽ gọi lại cho anh.”

Đối phương chưa kịp trả lời thì Giản Nghi Ninh đã cúp điện thoại, sau đó hỏi Ảnh Tử đã xảy ra chuyện gì!

Thời Du Huyên không giấu giếm, cô kể lại tất cả chuyện mình đã làm vào lúc sáng cho Giản Ninh nghe, lúc này anh ấy mới hiểu được tại sao bố lại thoải mái thả mình ra như vậy!

Vấn đề khiến bố mẹ đau đầu này, cuối cùng vẫn do Ảnh Tử gỡ rối cho.

Anh ấy ôm Thời Du Huyên vào trong ngực, ôm chặt một lát sau đó buông ra nói: “Cảm ơn.”

“Đừng có cảm ơn, không phải anh muốn giải thích với Vân Triết Hạo sao? Như thế này đi, anh đừng gọi điện mà mãy trực tiếp đi một chuyến tới gặp anh ta.”

“Tôi đi thì cô làm sao?” Giản Nghi Ninh không yên tâm.

Thời Du Huyên chỉ mỉm cười đáp: “Tôi không sao, anh yên tâm đi đi, nói cho Vân Triết Hạo ngày trực tiếp đến kho để lấy hàng là được.”

Trong lúc theo dõi buổi tiệc rượu, Thịnh Hàn Ngọc đã nhìn thấy qua bóng người của “Ảnh Tử” cho nên anh đã mặc định người đã đeo mặt nạ đó chính là người anh cần tìm, bây giờ Thời Du Huyên đổi trang phục nên Thịnh Hàn Ngọc chắc chắn không thể tìm thấy chút tương đồng nào giữa cô và Ảnh Tử được.

Cô biết điều này nên mới cả gan ở lại đây.

“Được rồi.” Giản Nghi Ninh đi ra ngoài, cô không yên tâm dặn dò thêm một câu: “Nhớ đòi giá cao đấy.”

“Yên tâm đi, sao mà quên được.”

Sau dịp thừa nước đυ.c thả câu này, hai người bọn họ trở nên khá ăn ý, cho đến bây giờ vẫn không cãi nhau vì điều gì.



Tại nhà họ Thời.

Thời Vũ Kha bị bố nhốt ở trong phòng, cô ta đập cửa “Rầm rầm” nói: “Bố, bố cho con ra ngoài đi, con thật sự có chuyện mà, bố muốn nhốt con đến khi nào?”

Cô ta đang rất gấp gáp vì đã hẹn hôm nay đi xem biệt thự với Thịnh Dự Khải, Thịnh Dự Khải còn bảo cô ta mang theo thẻ căn cước vì muốn đứng tên cô ta.

Thời Vũ Kha như mở cờ trong bụng vậy, từ sớm đã chuẩn bị ăn mặc kỹ càng để ra ngoài, ai ngờ bố lại không cho phép cô ta ra khỏi cửa còn lấy túi xách đi!

Điện thoại di động của cô ta ở trong túi xách rồi, cô ta muốn gọi cho Thịnh Dự Khải cũng chẳng được.

“Bố ơi mở cửa, mở cửa cho con đi mà…”

Thời Vũ Thành kéo ghế lại ngồi trông coi trước cửa: “Đừng gõ nữa, con có gõ vỡ cửa thì cũng không thoát được căn nhà này đâu có tin không?”

“Con tin, bố mở cửa được không? Con thật sự có việc rất gấp.”

Thời Vũ Kha lo lắng nói.

Nhưng Thời Vũ Thành vẫn không có động tĩnh gì: “Không được, cho dù hôm nay con có cầu xin cả ngày thì bố cũng không cho con đi ra ngoài.” Mấy ngày qua ông ấy đã bị con gái mình lừa quá nhiều lần, đã hô câu “Chó sói đến” hơn ba lần thì có kêu lại cũng không ai tin.

Mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng Thời Vũ Thành đã bị Thời Vũ Kha lừa hơn ba lần.

“Con làm như bố không biết con muốn ra ngoài để làm gì à? Chính xác là đi gặp thứ bại hoại Thịnh Dự Khải, cậu ta phá hoại nhà họ Thịnh rồi lại gieo họa lên nhà chúng ta, từ nhỏ bố đã thấy cậu ta không tốt đẹp gì, quả nhiên đi gây họa khắp nơi…”

Thời Vũ Thành nói từng câu từng chữ thấm thía nhưng Thời Vũ Kha không nghe lọt được chữ nào vào tai, cô ta cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, càng nhìn càng lo lắng hơn.

Cứ rối rắm thế này thì sẽ đến muộn mất, phải làm sao bây giờ đây?

Lúc này tiếng chuông của điện thoại di động trong túi xách cô ta vang lên, thế nên Thời Vũ Kha càng nóng lòng hơn: “Bố, bố đưa điện thoại cho con, không mở cửa cũng được, bố đưa qua kẽ hở cửa đi.”

Vốn dĩ Thời Vũ Thành không muốn quan tâm nhưng nghe cô ta nói như vậy nên ông ấy lấy điện thoại trong túi ra… quả nhiên là cái người “Gieo họa” đó gọi đến!

Ông ấy vừa muốn cúp máy nhưng nghĩ ngợi một chút rồi đi về phía trước, bắt máy nói: “Cậu hai, Vũ Kha phải đính hôn ngay lập tức nên sau này cậu đừng tìm con bé nữa, căn nhà nhỏ bé của chúng tôi không với nổi biệt thự quyền quý nhà mấy người, cậu vẫn nên tìm một người con gái môn đăng hộ đối đi, chúc cậu hạnh phúc.”

Ông ấy nói xong sau đó dừng lại, đắn đo một hồi rồi cúp máy!

“Bố…”

Thời Vũ Kha rơi nước mắt, cô ta khàn giọng hét: “Bố nói nhăng nói cuội gì thế, con có phải con ruột của bố không hả? Sao bố không mong con tìm được một người có điều kiện tốt vậy, con vất vả lắm mới tiếp cận được Thịnh Dự Khải, hôm nay anh ấy muốn mua biệt thự cho con, chỉ hai câu nói của bố mà tâm huyết của con bao lâu nay đều đổ sông đổ bể hết rồi…”

“Bố không phải bố con, con không có người bố như vậy!”

“Hu hu hu…”

Thời Vũ Kha gục ngã ngồi xuống đất, khóc lóc rất thương tâm, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cô ta cảm thấy cực kỳ căm ghét người bố này của mình!

Giang Nhã Đan đi ra khỏi phòng, khuyên nhủ chồng mình: “Anh Thời, anh đừng nói như vậy với con bé, bây giờ nó vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này sẽ tốt thôi.”

“Còn nhỏ? Nó cũng hai mươi ba tuổi rồi, từ nhỏ đến lớn đều do em nuông chiều Vũ Kha, nuông chiều nó đến nỗi khiến nó bây giờ chỉ biết đến lợi ích của bản thân mình…”

Nhưng rất bất ngờ lần này Giang Nhã Đan không cãi vã với chồng như ngày thường, còn dịu dàng nhận sai, thái độ cũng rất tốt: “Ừ, đều do em sai, anh làm gì cũng đúng hết nhưng anh nghe em nói một câu đi, vào phòng đo huyết áp đi, nếu cao thì anh lại phải uống thuốc đó. Em sẽ ở đây trông coi giúp anh.”