Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 40: Ngủ nhầm người

Vân Triết Hạo nói vừa rồi các nhà cung cấp ở nhiều quốc gia đột nhiên gửi fax và gọi điện cho anh ta báo rằng tháng sau sẽ không có hàng giao!

Bởi vì khi nãy thị trường kỳ hạn quốc tế bỗng nhiên xuất hiện một nhà đầu tư lớn, thâu tóm gần như toàn bộ niken được lưu thông trên thị trường.

Đính Thịnh không có đủ số lượng niken nên đành phải tạm dừng hoạt động sản xuất, không thể giao hàng đúng ngày đã ký trên hợp đồng nhưng không thể trì hoãn lô hàng của quân đội!

Nếu kéo dài thì phải ngồi tù, trốn đi đâu cũng không được.

Giọng của Vân Triết Hạo run rẩy nói: “Hàn Ngọc, anh nghĩ cách đi, phải làm sao bây giờ?”

“Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi tôi sẽ xử lý chuyện này.”

Thịnh Hàn Ngọc về cơ bản có thể đoán ra được, lúc bản thân anh cần niken nhưng lại không có thì anh lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra rồi. Người phụ nữ kia nói không sai, vốn dĩ cô không phải là Giản Di Tâm!

Anh không muốn chấp nhận sự thật này nhưng nó đã phơi bày trước mắt anh rồi, không thể không thừa nhận Giản Di Tâm không có bản lĩnh lớn đến mức có thể khống chế cả thị trường kỳ hạn quốc tế.

Thời Du Huyên nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, yên lặng đếm: Mười chín tám bảy… Ba hai một!

“Reng reng…”

Đúng lúc đó chuông điện thoại vang lên, đầu dây bên kia là của Thịnh Hàn Ngọc, anh gọi cho cô để bàn tính chuyện vừa rồi.

Nhưng phải đến lúc chuông reo đến lần thứ tư, Thời Du Huyên mới bắt máy: “Anh Thịnh, có chuyện gì không?”

“Cô muốn gì?”

Trịnh Hàn Ngọc không nói nhẹ nhàng nữa, trở về với giọng lạnh như băng của ngày thường.

Nhưng cô không quan tâm, cười nhạo nói: “À, anh Thịnh có lẽ thử qua rồi, bây giờ tin tôi rồi chứ?”

“Tin thì sao, không tin thì sao? Cô muốn gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo.”

“Được, nếu như anh tin tôi không phải Giản Di Tâm thì cũng không cần mở hòm làm phiền cô ta, điều này tốt cho tất cả mọi người.”

Thịnh Hàn Ngọc trả lời: “Có thể nhưng tôi muốn gặp cô.”

“Không được.” Đề nghị của anh lại bị từ chối.

“Chung cư là của cô à?”

Cuối cùng thì Thịnh Hàn Ngọc cũng hỏi đến vấn đề mà Thời Du Huyên không muốn đối mặt nhất. Còn có việc Thịnh Hàn Ngọc hoàn toàn không tin tưởng việc cô không phải là Giản Di Tâm.

Đúng thật, vì phía sau có rất nhiều chuyện phiền não nên ban đầu Thời Du Huyên không có ý định giải thích rõ nguyên nhân với Thịnh Hàn Ngọc.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã như thế này rồi thì không nói cũng không được nên cô chỉ có thể thừa nhận.

“Ừ.”

“Chung cư ở đâu, trông như thế nào?”



“Số 201, khu A, chung cư Lệ Viên, số 18 đường Tương Giang, ba phòng ngủ và hai đại sảnh theo hướng bắc nam, trang trí theo phong cách đen trắng, trên tủ TV trong phòng khách có đặt một bộ búp bê hoạt hình Hello Kitty…"

Càng nghe cô nói thì trong lòng Thịnh Hàn Ngọc càng lạnh lại, anh thực sự nhận nhầm người rồi.

“Người đêm hôm đó cũng là cô, phải không?”

“Tút tút tút…”

Âm thanh máy bận truyền đến, hiển nhiên đối phương cúp máy vì không muốn trả lời câu hỏi của anh.

Làm việc một vòng cuối cùng bản thân Hàn Ngọc anh không chỉ tìm nhầm người mà còn ngủ sai người.

Thịnh Hàn Ngọc gọi lại một lần nữa nhưng Du Huyên không nhấc máy, tất nhiên Ảnh Tử sẽ không muốn liên lạc với anh nữa.

Anh cho thuộc hạ đi thăm dò dãy số này thuộc về ai, rất nhanh liền nhận được câu trả lời: Số này ở thành phố Giang Châu, là số cũ đã sử dụng được năm năm, chủ số là Giản Di Tâm.

Khi nghe thấy cái tên này một lần nữa khiến trong lòng anh không khỏi sợ hãi, khi nãy Ảnh Tử nói không sai, mấy năm nay cô vẫn luôn dùng thân phận giả mạo của Giản Di Tâm để làm việc.

Giản Di Tâm thực sự đã chết, Thịnh Hàn Ngọc áy náy gọi điện cho bố Giản, hứa sẽ không bao giờ mở hòm bao giờ nữa, điều này khiến bọn họ yên tâm phần nào.

Không cần mở quan tài nữa thì mọi người sẽ ổn, Giản Nghi Ninh cũng không cần bị giam lỏng và được tự do trở lại.

Nhưng ông Giản không phải thuộc dạng ngu ngốc không nhận ra, ông nghĩ rằng không có lý do gì mà Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên thay đổi chủ ý, chắc chắn là có ai đó đã động tay động chân gì rồi.

Muốn biết có chuyện gì đã xảy ra thì chỉ cần thả con trai ra ngoài là được.

Việc đầu tiên Giản Nghi Ninh làm chính là liên lạc với Ảnh Tử.

“Ảnh Tử, Ảnh Tử, tôi bị bố mẹ giam lỏng, mấy ngày nay cô có liên lạc với tôi không?”

“Chắc chắn là có rồi, tôi không trả lời cô có sợ không, có nhớ tôi không?”

“Nói cho cô nghe một tin tốt, Thịnh Hàn Ngọc đã đồng ý không mở quan tài nữa.”

“Bố tôi cũng đã thả tôi ra rồi, tôi lập tức đi tìm cô, ha ha ha.”

“Khi gặp mặt tôi phải nói cho cô nghe một tin tức lớn hơn nữa, đảm bảo cô sẽ kinh ngạc cho xem.”



Mấy ngày nay tâm trạng của Giản Nghi Ninh cực kỳ ngột ngạt, được ra khỏi nhà khiến anh ấy vui vẻ như con chim thoát khỏi l*иg giam vậy, lải nhải không ngừng như muốn bù đắp những ngày trước không nói được gì.

Khó khăn lắm Thời Du Huyên mới có cơ hội chen vào: “Anh chuyên tâm lái xe đi, đến nơi rồi nói.”

“Được thôi.”

Giản Nghi Ninh lái như bay đến biệt thự, nhìn thấy vệ sĩ của Thịnh Hàn Ngọc, anh ấy ngây người ra: “Các người làm gì ở đây?”

Vệ sĩ kính cẩn nói: “Thưa cậu Giản, cậu chủ bảo chúng tôi trông coi ở đây.”

“Cút đi, đi mà trông coi nhà của các người đi, đừng ở đây khiến tôi bực mình.”

Vệ sĩ trố mắt nhìn nhau nhưng vẫn không đi.

“Sao, tôi nói mấy người không hiểu à?”

Với tính khí của Giản Nghi Ninh, mấy ngày nay anh đã phải kìm nén lửa giận trong lòng, hành động hiện tại của họ như nằm trên họng súng vậy.

Giản Nghi Ninh nhặt một hòn đá dưới đất lên nhắm, hét lớn: “Tôi đếm đến ba, mấy người không đi thì đừng trách tôi vô tình.”

Tảng đá bên hồ to hơn cả nắm tay, nếu nhắm trúng đầu thì không bể đầu chảy máu sao được?

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hai người vệ sĩ nhìn nhau rồi quyết định rút lui trước.

“Cậu đừng tức giận, chúng tôi đi, chúng tôi lập tức rời khỏi đây.”

Mấy người chướng mắt cuối cùng cũng chịu rời đi, lúc này Giản Nghi Ninh mới vứt hòn đá trong tay xuống: “Dám ngang ngược trên địa bàn của tôi à, tôi khiến cho mấy người phải chạy hết.”

Anh ấy đắc ý đi vào, trước mắt xuất hiện một người phụ nữ khiến anh ấy sợ đến mức suýt bỏ chạy ra ngoài!

“Chúa ơi! Sao cô lại biến thành bộ dạng như quỷ này thế?”

Vẫn là bộ dạng mái tóc ngắn cùng nước đã ngăm đen của ngày trước nhưng chuyện gì xảy ra với mấy cái mụn trên mặt và sau lưng vậy!

“Nhàn rỗi quá nên hơi chán, tìm chút để chuyện làm ấy mà.” Thời Du Huyên tùy tiện mượn cớ trả lời, sau đó hỏi Giản Nghi Ninh: “Anh nói anh ta đồng ý chuyện không mở hòm?”

“Ừ ừ.”

Giản Nghi Ninh bắt đầu lải nhải: “Đại khái là anh ta thấy cắn rứt lương tâm, biết rằng không nên ăn trong chén nhìn trong nồi nên đột nhiên thay đổi chủ ý…”

“Khụ khụ.”

Ảnh Tử giả vờ ho khan ngắt lời Giản Nghi Ninh đang hào hứng quá mức nhưng vẫn không tài nào ngăn được cái miệng càng nói càng hăng của Nghi Ninh: “Cô biết không? Anh ta kết hôn rồi nhưng vợ của anh ta là một kẻ ngốc bị mẹ chồng đuổi ra ngoài, đến tận bây giờ cũng chưa tìm được cô ấy, anh ta không những không tự mình đi tìm, trái lại còn suốt ngày chạy đến nhà chúng tôi, chị tôi chết rồi mà cũng bị anh ta chọc đến mức chết đi sống lại lần nữa.”

“Cậu đang nói hươu nói vượn gì thế?” Đột nhiên giọng nói của Thịnh Hàn Ngọc vang lên sau lưng, lúc này Giản Nghi Ninh mới hiểu tiếng ho khan đó có ý gì.

Anh ấy không quay đầu lại, nhanh chóng thay đổi ngữ điệu: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Thời cũng không phải hạng tốt đẹp gì, dù anh Hàn Ngọc có là kẻ mù không thấy đường thì vẫn xứng đôi với người con gái tốt nhất.”

"Không phải nhà họ Thời gả kẻ ngốc đó đến để lừa cưới sao, nếu là tôi thì tôi cũng không đi tìm.”

Giản Nghi Ninh phản ứng quá nhanh nhưng không ngờ rằng không chỉ Thịnh Hàn Ngọc mà ngay cả Ảnh Tử cũng mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên suy sụp, cô xoay người lên lầu trở về phòng.



Chuyện gì thế?

Giản Nghi Ninh định đi theo hỏi thì Thịnh Hàn Ngọc ở sau lưng bất ngờ lên tiếng: “Đừng đem chị cậu và Thời Du Huyên ra nói nữa, lần tới tôi sẽ không khách khí đâu.”

“Được được được, anh đi nhanh đi, sau này đừng đến đây nữa, anh Hàn Ngọc em dẫn anh ra ngoài.” Giản Nghi Ninh đỡ cánh tay của Thịnh Hàn Ngọc rồi dẫn anh ra ngoài, người này đến đây mà cứ làm như nhà mình, chẳng trách đột nhiên Ảnh Tử thay đổi như vậy.

Thịnh Hàn Ngọc hất tay ra, nói yêu cầu của mình: “Tôi muốn gặp cộng sự của cậu ngay bây giờ.”

Giản Nghi Ninh theo phản xạ nhìn lên lầu, Thịnh Hàn Ngọc lập tức bước dài xông lên phía trước, Giản Nghi Ninh chưa kịp phản ứng thì Hàn Ngọc đã lên trên lầu rồi.