Thanh Xuân Cuồng Nhiệt

Chương 2: Mua bán

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Dương Nại Nại vừa ngồi xuống ghế, bỏ cặp sách qua một bên thì có người đi tới, Ngô Hiểu Sương gõ vào bàn của Dương Nại Nại hai lần, Dương Nại Nại ngẩng đầu lên hỏi"Có chuyện gì vậy?"

Ngô Hiểu Sương xòe tay ra, thần bí nói: "Hôm nay có hàng mới không?"

Dương Nại Nại liếc mắt về phía cửa lớp, lúc này trong phòng học cũng không có quá nhiều người, cô thì thầm: "Có, cậu muốn của ai?"

"Còn ai nữa chứ!" Ngô Hiểu Sương trừng mắt: "Đương nhiên là chồng tớ, Hoắc Dật Hiên, nhanh lên đi, mới có một ngày cuối tuần mà tớ đã muốn nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của chồng tớ rồi.”

Dương Nại Nại nở nụ cười đắc ý, lấy một phong bì ra từ trong cặp sách: "Quy tắc cũ, cậu muốn mấy tấm?"

Ngô Hiểu Sương giơ tay muốn giật lấy nhưng Dương Nại Nại cũng nhanh chóng né sang một bên, nở một nụ cười mờ ám: "Đừng phá hỏng quy tắc chứ!"

Ngô Hiểu Sương cũng không hề tức giận: "Kiểm hàng trước rồi mới trả tiền."

Cô ấy nôn nóng giật lấy phong bì, rút ra một xấp ảnh, kích thước từ ba đến tám centimet, tổng cộng có tám tấm.

Nhìn thấy những bức ảnh này, cô ấy kinh ngạc ôm lấy miệng, hưng phấn hét lên: "Sao chồng tớ lại đẹp trai như vậy chứ! Tớ muốn tất cả hình này."

Dương Nại Nại nhướng mày: "Cậu chắc chứ?"

"Vớ vẩn, sao tớ lại không muốn những bức ảnh này chứ, chẳng lẽ để cho mấy con quỷ nhỏ khác thèm khát chồng tớ sao?" Ngô Hiểu Sương liên tục hôn lên mấy tấm ảnh.

Mắt Dương Nại Nại sáng lên, cô giật lại ảnh: "Tổng cộng tám bức ảnh, dựa theo kích thước lớn nhỏ, tổng cộng là một trăm lẻ năm tệ, nể mặt cậu là khách quen, xóa số lẻ, tính tròn là một trăm tệ đi."

Vẻ mặt hưng phấn của Ngô Hiểu Sương đột nhiên trở nên suy sụp: "Sao lại đắt như vậy chứ!"

Dương Nại Nại vỗ nhẹ vào đầu cô ấy, giả vờ an ủi: "Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ảnh của cậu ấy khó chụp như thế chứ! Cậu biết không, vì mấy tấm ảnh này mà tớ đã phải nằm vùng cả ngày cuối tuần, cậu nhìn tay tớ đi, toàn là vết muỗi cắn."

Dương Nại Nại giơ tay lên, cho Ngô Hiểu Sương nhìn tay mình, quả đúng như lời cô nói.

"Nhưng mà..... tiền tiêu vặt tháng này của tớ không còn nhiều, có thể ghi nợ không?" Ngô Hiểu Sương giả vờ đáng yêu, muốn dựa vào sự thê thảm của bản thân mà tiết kiệm một chút tiền.

Dương Nại Nại nở nụ cười lạnh lùng, cô cất ảnh đi: "Tớ buôn bán nhỏ, không nhận ghi nợ, một lát nữa Hoàng Thư Kỳ tới, cậu ấy sẽ....."

"Tiền của cậu đây, cậu ta không được phép có mấy tấm hình này." Ngô Hiểu Sương vừa nghe đến cái tên Hoàng Thư Kỳ, lập tức trả tiền rồi giật lấy phong bì đựng ảnh.

Dương Nại Nại cười đắc ý: "Không phải đơn giản chỉ là tiết kiệm một hai bữa ăn vặt của cậu thôi sao, còn có thể giúp cậu gầy đi một hai kí, khoảng cách giữa cậu và nam thần ngày càng gần hơn."

Ngô Hiểu Sương nghe vậy, sự tiếc nuối trên khuôn mặt cũng không còn nữa, không sai, ăn ít đi một chút, gầy đi một chút là có thể tiến gần lại nam thần thêm một chút.

Ngô Hiểu Sương vừa rời đi, những bạn học nữ khác cũng lần lượt tới, ai cũng cầm ảnh rời đi với khuôn mặt hài lòng.

Dương Nại Nại đếm đi đếm lại ba trăm tệ trong tay, cô cảm thấy rất vui vẻ, cô kiếm được thật nhiều tiền, ha ha ha ha.

"Này!"

Một giọng nam vang lên, sau đó, một người con trai ngồi xuống bên cạnh người Dương Nại Nại, hai mắt cậu ta trông rất mệt mỏi, mở miệng nói thẳng: "Cho em mượn ít tiền."

Dương Nại Nại liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó nhanh chóng cất toàn bộ tiền vào trong cặp sách, xòe hai bàn tay ra: "Không có."

Vương Vũ Phi tức giận, nở một nụ cười với Dương Nại Nại: "Dương Nại Nại, chị nghĩ em bị mù à, không có tiền sao, vậy thứ chị vừa cất vào trong cặp là cái gì?"

Dương Nại Nại đỏ mặt, không dám thở mạnh: "Là vở bài tập, còn có thể là gì chứ!"

Vương Vũ Phi trừng mắt nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới bất lực cúi đầu: "Chị, chị giúp em với, em còn chưa ăn sáng, em sắp chết đói rồi."

Dương Nại Nại lạnh lùng nở nụ cười: "Tiền tiêu vặt dì cho em đâu? Chơi game hết rồi sao?"

Vương Vũ Phi không trả lời, bắt đầu ăn vạ: "Đừng quan tâm đến chuyện đó, chị họ tốt bụng, cho em tiền ăn sáng đi, em sắp chết đói rồi, nếu em thật sự đói đến mức ngất xỉu, nói không chừng sẽ ăn nói lung tung, đem chuyện chị chụp lén nói cho thím, đến lúc đó thì...."

"Em dám uy hϊếp chị sao?” Dương Nại Nại nhíu mày.

"Không có, chỉ là em quá đói bụng, đã bắt đầu ăn nói lung tung rồi." Vương Vũ Phi cũng không thèm kiêng nể cô.

Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm cậu ta, cuối cùng Dương Nại Nại cũng chịu thỏa hiệp, đưa tay vào lục lọi cặp sách, tìm tới tìm lui được năm tệ: "Này."Vương Vũ Phi bất đồng: "Năm tệ thì mua được cái gì chứ?"

"Đủ cho em đi ra cổng trường mua mấy cái bánh rán, gắng gượng đến bữa trưa."

Vương Vũ Phi cạn lời: "Chị, chị có thể làm như vậy sao? Em là em họ của chị đấy!"

Dương Nại Nại ngẩng mặt lên, nhìn trái nhìn phải rồi nhẹ nhàng nói: "Nếu không thì để chị đi hỏi dì xem có quên cho em tiền tiêu vặt không nhé?"

Vương Vũ Phi liền đứng dậy: "Em đi mua đồ ăn sáng, hẹn gặp lại."

Dương Nại Nại nhìn theo hướng cậu ta rời đi, hét lớn: "Nhớ trả tiền đó!"

Suýt chút nữa Vương Vũ Phi té ngã, cậu ta cũng không biết nói thêm gì, nhìn cô một cái rồi vội vàng rời đi.

Dương Nại Nại cũng không thèm để ý, lấy quyển sổ nhỏ ra, viết thêm vào sổ một khoản tiền, tính toán sơ sơ, hừm, thứ hai tuần sau là có thể đi thu nợ.

Lúc tan học, Dương Nại Nại đeo cặp sách trên lưng, từ từ đi về nhà.

Hôm nay thời tiết rất tốt, cô quyết định đi bộ về nhà, cũng có ích cho việc giảm cân.

Thật ra cô cũng không quá mập, nhưng cũng không phải gầy, nói đúng ra cô có hơi đầy đặn, so với những bạn học gầy trơ xương khác, Dương Nại Nại được đánh giá là một người mập mạp.

Lúc đi qua một cửa hàng bán máy ảnh, ánh mắt cô dừng lại rất lâu trước một chiếc máy ảnh, nó đã được bày bán lâu như vậy mà vẫn chưa giảm giá, cô còn phải tiết kiệm rất lâu mới có thể mua được chiếc máy ảnh này.

Cô thầm tính toán một chút, cô còn phải để dành thêm năm nghìn tệ nữa mới đủ mua.

Dương Nại Nại nhịn không được mà thở dài một hơi, vươn tay ra, sờ lên tủ kính: "Bé con à, chắc còn khá lâu nữa mẹ mới có thể đưa con về nhà!"

Cô tự hỏi, liệu cô có nên in thêm ảnh để bán không? Nhưng mấy tấm hình đó không thể bán với giá mười lăm triệu được, nhiều lắm là bán được ba trăm ngàn.

Nghĩ đến đây, Dương Nại Nại đột nhiên cảm thấy chán nản, buồn bã rời đi.

Trong cửa hàng KFC ở phía đối diện, Trương Chí Vĩ đẩy Hoắc Dật Hiên một cái: "Anh Hoắc, anh nhìn gì mà mê mẩn vậy?" Cậu ta cũng nhìn về phía đối diện nhưng không nhận ra điều gì đặc biệt.

Hoắc Dật Hiên quay đầu lại, nhận lấy lon coca rồi nói: "Không có gì đâu."

"Viagra, vậy là cậu không biết rồi, chắc chắn là anh Hoắc đang nhìn gái đẹp.” Lưu Huy Diệu vừa cười nói vừa cắn một miếng hamburger.

Trương Chí Vĩ trừng mắt nhìn cậu ta: "Cút đi, tôi đã nói không được gọi tôi là Viagra mà."

Lưu Huy Diệu không thèm để ý, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật anh Hoắc, Đại Bảo và những người khác đã đặt phòng ở Đức Mã Tây Á, tối nay nhất định phải chơi thật vui."

Hoắc Dật Hiên nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy đi thôi, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa."

Anh đứng dậy, xung quanh có không ít những cô gái nhỏ đang thi nhau chụp hình anh, tiếc là anh đi quá nhanh, không ai chụp được một tấm hình rõ ràng.

Lưu Huy Diệu ghen tị, vừa đi vừa oán trách: "Anh Hoắc, chơi chung với anh, tôi sợ là cả đời này sẽ không thoát khỏi cảnh cô đơn, anh nhìn mấy cô gái đó xem, hận không thể dán mắt lên người anh.”

Hoắc Dật Hiên không thèm quan tâm: "Được rồi, sau này ra đường với hai người, tôi sẽ đeo khẩu trang."

Trương Chí Vĩ cười lớn: "Chỉ sợ là khẩu trang cũng không ngăn cản được ánh mắt sắc bén của mấy cô gái đó, mấy cô gái đó cũng quá lộ liễu rồi, tôi thấy hình như họ đang muốn ăn tươi nuốt sống anh đấy."

Hoắc Dật Hiên cười nhạo: "Hai người chua ngoa như vậy, có phải là ăn nhiều chanh quá rồi không?"

Hai người họ nhìn nhau, cười nói: "Càng chua ngoa, càng cảm thấy chua xót."

Hoắc Dật Hiên cũng không thèm để ý họ nữa, cho tới lúc anh nhìn thấy Liễu Mật ở trong phòng, tuy nụ cười vẫn còn trên môi, nhưng những người trong phòng đều có một cảm giác lạnh thấu tim gan, sự ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, ngay lập tức, mọi người đều trở nên im lặng, không dám nói một lời.