Chuyển ngữ: Team Sunshine
Có ai đó đang liếʍ láp dọc trên cơ thể của cô.
Dương Nại Nại muốn mở mắt ra nhưng không có cách nào nhấc mí mắt lên được, có thứ gì đó đang đè lên cô, chẳng lẽ cô gặp phải quỷ nhập tràng hay sao?
Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như đang mất đi sự kiểm soát bản thân. Rõ ràng là cô cảm nhận được có thứ gì đó đang đi vào nhưng lại không thể mở mắt ra được.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng rõ ràng giữa đêm tối tĩnh mịch. Từng giây từng phút trôi qua, Dương Nại Nại cảm thấy rất căng thẳng, chẳng lẽ trong nhà cô có trộm hay sao?
Làm sao bây giờ? Sao cô lại không thể cử động được chứ!
Dương Nại Nại muốn bật dậy nhưng lại không thể nào khống chế được cơ thể, chỉ có thể mặc kệ người kia đi đến cạnh giường, vén chăn lên, để lộ ra cơ thể của cô dưới lớp váy ngủ mỏng manh.
Hơi thở của người đó càng ngày càng dồn dập.
Hắn ta muốn làm cái gì vậy chứ?
Dương Nại Nại chỉ cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm vào mắt cá chân. Cô rùng mình, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được bình tĩnh.
Chủ nhân của bàn tay kia thấy cô vẫn chưa tỉnh lại, động tác càng lúc càng táo bạo. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt dọc theo mắt cá chân lên trên, vén váy ngủ của cô lên, làm chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng bị lộ ra.
Dương Nại Nại gần như phát điên, chẳng lẽ cô lại gặp phải tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ sao? Không được, cô chỉ mới có mười bảy tuổi, chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cô không muốn mất trinh sớm như vậy.
Bất luận nội tâm của cô gào thét đến mức nào, cơ thể của cô vẫn chìm vào giấc ngủ êm đềm. Người đàn ông kéo cô nằm thẳng lại, không chỉ vén váy ngủ lên, còn dám kéo nó lên cao, khiến bộ ngực đầy đặn bị lộ ra ngoài.
Dương Nại Nại sợ ảnh hưởng đến quá trình dậy thì cho nên lúc đi ngủ không bao giờ mặc áo ngực. Nhưng lúc này, điều đó lại giúp cho gã đàn ông kia dễ dàng thực hiện hành vi đồϊ ҍạϊ với cô hơn.
Người đó nhìn thấy bộ ngực trắng trẻo căng tròn của cô, hắn ta không hề do dự, đưa tay lên sờ vào ngực cô, nhưng hình như một bàn tay của hắn ta không đủ lớn để bao trọn lấy bầu ngực.
"To thật." Người đàn ông nói.
Dương Nại Nại nghe thấy giọng nói nhưng cô không biết đó là ai, cô chỉ cảm thấy người đó đang cúi đầu sát ngực mình, lè lưỡi và bắt đầu liếʍ ngực cô.
Hắn ta giống như đang được thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời này, đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp bầu ngực, sau đó lại liếʍ xung quanh đầṳ ѵú, liếʍ từng chút một, cho đến khi đầṳ ѵú của cô trở nên cứng hơn, dựng đứng lên.
Hơi thở nóng như lửa của người đàn ông phả lên ngực Dương Nại Nại, dường như có thể thiêu đốt cả cô.
Không, dừng lại đi, làm ơn.
Dương Nại Nại âm thầm cầu xin nhưng đối phương lại không thể nghe được lời khẩn cầu của cô, chơi đùa với một bên ngực xong, hắn ta tiếp tục chuyển sang bên kia, giống như vừa rồi, hắn ta lại liếʍ láp đầṳ ѵú từng chút một, cho tới khi nó trở nên cứng hơn, lúc này hắn ta ôm lấy ngực cô, nhào nặn và chơi đùa với nó.
Hắn thuần thục dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào đầṳ ѵú, đầṳ ѵú vô cùng nhạy cảm, giống như có một luồng điện truyền thẳng vào cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vùng bụng dưới của cô.
Dương Nại Nại không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng.
Người đàn ông nghe thấy âm thanh này, hắn ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Nại Nại, thấy cô từ từ nhắm hai mắt mà không hề tỉnh lại, hắn ta nở một nụ cười.
Một bàn tay từ từ di chuyển xuống, Dương Nại Nại cảm nhận được một nụ hôn trải dài từ trên xuống dưới, từ ngực xuống đến phần bụng, hắn ta dừng lại ở rốn cô, lè lưỡi liếʍ vài vòng, cuối cùng dùng răng cắn lấy mép qυầи ɭóŧ của cô rồi cởi nó ra.
Dương Nại Nại vô cùng hoảng sợ, run rẩy nhưng cơ thể cô vẫn không thể nào tỉnh dậy được.
Người đàn ông càng ngày càng làm tới.
Sau khi cởϊ qυầи lót của Dương Nại Nại ra, hắn ta dùng tay tách hai chân cô ra, chăm chú nhìn hai cánh hoa phấn hồng, đôi mắt đỏ vằn lên, nhuốm đầy du͙© vọиɠ.
Hắn ta cúi đầu, há miệng ngậm lấy hai cánh hoa e ấp, đầu lưỡi mềm mại cậy mở hai mép âʍ đa͙σ ra, lè lưỡi liếʍ vào sâu bên trong.
Dương Nại Nại muốn hét lên, trong lúc cơ thể cô đang kích động, một dòng nước đột nhiên trào ra.
Phản ứng này của cô khiến người đàn ông sững sờ một lúc, sau khi hoàn hồn lại, hắn ta không hề do dự, há miệng nuốt trọn dòng nước ngọt ngào này.
Dương Nại Nại tưởng là nó đã kết thúc rồi, hơi thở càng ngày càng trở nên nặng nề, nhưng đối phương lại đứng dậy, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Sau đó, một thân thể ấm áp đè lên người cô.
Dương Nại Nại dù chưa từng trải nghiệm nhưng cũng từng nghe nói qua, thân thể rắn chắc như vậy, chỉ có thể là đàn ông.
Đối phương đỡ cô ngồi dậy, dùng gối chèn sau lưng, Dương Nại Nại cảm thấy người này đang dựa nửa thân trên của cô vào đầu giường, còn đôi chân ở nửa thân dưới bị hắn ta mở ra hết cỡ, người đàn ông dùng hai tay banh mép âʍ đa͙σ ra, đưa một thứ gì đó nóng hổi chạm vào chỗ đó của cô.
Thứ này. . . . . Không phải là. . . . . cái đó của người đàn ông này chứ?
Dương Nại Nại muốn khóc, cô sắp bị cưỡиɠ ɧϊếp hay sao? Không được, cô không muốn như vậy!
Dươиɠ ѵậŧ của đối phương bắt đầu đút vào, đầu dươиɠ ѵậŧ to lớn làm cơ thể của Dương Nại Nại chống cự theo bản năng, cửa mình siết chặt trong nháy mắt.
Người đàn ông hét lên, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Nại Nại: “Siết chặt như vậy, muốn tôi phang em đến chết hay sao?"
Không phải như vậy, cô không muốn.
Đối phương lẩm bẩm: "Đồ dâʍ đãиɠ, chảy nhiều nước như vậy, có phải đói bụng rồi không, muốn ăn cây gậy thịt này à? Hả?"
Không phải, cô không muốn! Cô thực sự không muốn.
Thế nhưng đối phương lại không nghe được.
Dương Nại Nại cảm nhận rõ ràng là người đàn ông kia đang cố nhét cậu nhỏ vào trong cô nhưng rất nhanh sau đó, nó đã bị vật gì đó cản lại.
Người đàn ông cũng cảm nhận được có gì đó cản trở, Dương Nại Nại siết chặt âʍ đa͙σ, hy vọng hắn ta sẽ không tiếp tục đâm vào, đối phương dường như cũng hiểu được không cố nhấp vào nữa.
Dương Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ mới vui sướиɠ được một lúc thì đối phương đã dùng sức thúc một cái thật mạnh vào.
Dương Nại Nại kêu la thảm thiết một hồi, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy ngoài trời đã sáng, Dương Nại Nại vén chăn lên nhìn, phát hiện qυầи ɭóŧ của mình có một vệt đỏ, bụng dưới đau nhói, lúc này mới nhận ra là mình đang tới tháng.
Dương Nại Nại vội vã chạy vào nhà vệ sinh, thay qυầи ɭóŧ có kèm băng vệ sinh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc quay lại phòng, cô đứng trước gương, sờ ngực rồi sờ cả xuống bụng, thấy không có gì dấu vết gì lạ, cũng không có chất nhờn kỳ lạ, không có mùi khó chịu, lúc này cô mới chắc chắn là mình vừa mới trải qua một giấc mộng xuân.
Cuối cùng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi học.
Cầm chiếc bánh sandwich do mẹ làm, Dương Nại Nại vội vã đeo cặp sách rồi chạy xuống lầu, vừa ra tới cầu thang đã nhìn thấy Hoắc Dật Hiên đi ra.
Vẻ ngoài của người này có lúc thiện lúc ác, dáng người cao ráo, nhìn nghiêng thì đẹp trai hơn Kim Thành Vũ, nhìn chính diện thì lại mang lại cảm giác gian ác.
Nói thật, nếu như Hoắc Dật Hiên làm người mẫu ảnh thì tạp chí nhất định sẽ bán được hết sạch.
Sao lại có thể chắc chắn như vậy chứ?
Dương Nại Nại bật cười, vì cô đã kiếm được mười nghìn tệ bằng cách bán những bức ảnh riêng tư của Hoắc Dật Hiên.
Theo phép lịch sự, Dương Nại Nại mỉm cười, đi về phía anh: "Chào buổi sáng!"
Hoắc Dật Hiên đi xuống bậc thang, liếc cô một cái, ngay cả một câu cũng không thèm đáp, xoay người rời đi.
Dương Nại Nại nhìn thấy anh ta lạnh lùng như vậy, cô cũng không tức giận, ai lại có thể tức giận với kho vàng của mình cơ chứ?
Tuy hai người sống chung một khu nhưng cả hai lại không học chung một trường cấp ba, nếu không Dương Nại Nại cũng không dám ngang nhiên bán ảnh riêng tư của Hoắc Dật Hiên ở trường.
Nơi Dương Nại Nại học là một trường cấp ba nổi tiếng trong sáu ngôi trường được xếp hạng hàng đầu, còn Hoắc Dật Hiên thì đang học một trường cấp ba dân lập.
Nghe nói anh ấy bị chuyển trường, học tạm ở trường dân lập, sau này sẽ chuyển đi.
Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ... anh ấy rất đẹp trai, từ khi xuất hiện, danh tiếng đã được truyền khắp các trường cấp ba lớn của thành phố.
Trong một đêm, không biết bao nhiêu cô nữ sinh tự nhận anh là chồng mình.
Còn Dương Nại Nại nhân cơ hội này chụp lén không ít ảnh, bán được rất nhiều tiền.