Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 42: Kết

Làm ở bệnh viện được một năm, Bích tìm đến Hoàng Linh, nàng vẫn còn giận chuyện năm xưa nên đã có ý không muốn gặp, Bích biết nên vào thẳng vấn đề“ Về Ngọc Trân muốn nghe không?”

Hoàng Linh sững người, Bích cười khảy một cái

“ Không nghe thì thôi. Bye.” Bích bước chân ra khỏi cửa nghe một giọng nói thanh thoát gọi mình lại.

“ Khoan đã.” Hoàng Linh ngồi xuống ghế muốn hỏi thử xem hiện tại Ngọc Trân như thế nào. Bích cũng ngồi xuống đối diện, Hoàng Linh không vòng vo vào thẳng vấn đề: “ Cô ấy như thế nào rồi? Hiện tại đang ở đâu?” hỏi một cách quá dồn dập khiến Bích muốn bỏ về.

“ Cô ta vẫn sống rất tốt. Hiện đang ở miền Trung dạy học nghe đồn bệnh viện sắp có một chuyến công tác hướng dẫn sức khoẻ ở miền Trung.” cô cũng là một người luôn thích tốc độ nói xong những điều cần nói thì đứng lên đi ngay, Linh cũng không cản chuyện nàng cần biết cũng chỉ có nhiêu.

Chiều tan làm, Linh vào thẳng phòng làm việc của Thần Hy hỏi về vụ công tác ở miền Trung sẵn cô cũng muốn đăng kí đi, Thần Hy hỏi cô chắc chưa vì sẽ rất cực khổ nhưng nàng là ai là Bùi Hoàng Linh một người đã quyết thì sẽ nhất định làm cho bằng được. Chuyến đi tới miền Trung sẽ bắt đầu vào thứ 2 tuần sau Linh có 4 ngày để chuẩn bị.

Ngày đi đã tới, do là có khá nhiều bác sĩ mới cũng đăng kí đi mà Hoàng Linh là người giỏi nhất trong số các bác sĩ mới nên được phân làm đội phó còn đội trưởng là một bác sĩ lâu năm của bệnh viện. Bích chỉ nói là Ngọc Trân cũng không nói ở đâu của miền Trung nên gặp được người kia hay không sẽ phải xem duyên phận của Hoàng Linh rồi.

Trước khi đi Hoàng Linh có tranh thủ khám cho một số bệnh nhân nữa trong đó có My em họ của Ngọc Trân. Hoàng Linh biết My vì lúc nhỏ có gặp nhau lớn lên My cũng không khác gì mấy nên Hoàng Linh đã nhận ra và nói chuyện khéo sẵn hỏi luôn tình hình của Ngọc Trân. My khá bất ngờ vì không ngờ có thể gặp được Hoàng Linh còn là người mà chị họ mình yêu và hi sinh bấy lâu nay. Cô quyết định kể lại toàn bộ sự việc năm xưa mà chị mình gặp phải cho nàng, Linh biết được toàn bộ sự thật trách bản thân mình sao lúc đó lại không tin tưởng Ngọc Trân lại bồng bột tin những lời nàng nói mà không chịu suy nghĩ kĩ, Linh càng quyết tâm nhất định phải tìm được Ngọc Trân, My nói cho Hoàng Linh nghe Ngọc Trân đang dạy ở đâu rất chi tiết Ngọc Trân mà biết thì chắc sẽ ước không có đứa em trời đánh này nàng đã không muốn gặp mà bị chính người nhà mình nổ địa chỉ.

Hoàng Linh đã ở chỗ mà Ngọc Trân dạy học nhưng tuần sau mới tới được trường của nàng vì còn phải phổ biến cho người dân trước mới tới trường học. Các bác sĩ cùng nhau chia ra nhiều điểm ở miền Trung, Hoàng Linh cùng 4 bác sĩ khác được phân ở một xã nên khá bận phải đi nhiều điểm. Dù bận đến đâu cũng luôn giữ phong thái vui vẻ nhiệt tình với người dân khiến bà con vô cùng yêu thích.

Cuối cùng thì cũng đã đến, ngày được gặp lại Ngọc Trân, Hoàng Linh suy nghĩ thứ đủ thể loại các kiểu. Sáng ra, cô nói với đồng nghiệp mình sẽ đến sớm nên sẽ không đi ăn sáng cùng mọi người được. Tìm hiểu được lớp mà Ngọc Trân dạy, biết tính nàng đợi tới giờ mới lên lớp nên cô lên lớp trước để làm quen với các bạn nhỏ. Linh còn chu đáo chuẩn bị kẹo và bánh cho những em nhỏ. Thấy Hoàng Linh đến thay vì thái độ sợ hãi rụt rè thì là thái độ thân thiện ngây ngô của con nít trong sáng khiến Hoàng Linh thích thú vô cùng bây giờ cô mới hiểu vì sao Ngọc Trân muốn làm giáo viên. Dù có bao nhiêu mệt mỏi cực nhọc nhìn những nụ cười tươi sáng ấy thì vui biết bao nhiêu.

Cô cho kẹo các bé cộng với giao kèo phải cho cô học chung hôm nay.

Tiếng trống trường vào lớp quen thuộc của thời học sinh vang lên, Hoàng Linh đã mấy năm trời không được nghe lại làm nàng nhớ lại thời mình còn đi học vui vẻ bao nhiêu, tự do bao nhiêu bây giờ bị ràng buộc bởi xã hội.

Ngọc Trân bước vào lớp, sau bao nhiêu năm cô vẫn giữ được phong thái như lần đầu gặp Hoàng Linh không hề già đi chút nào. Nhìn lên bảng sỉ số nàng thấy sao hôm nay lại tăng lên một người, nàng không hiểu miệng nói: “ Sao hôn nay sỉ số tăng vậy lớp trưởng.” mới quay xuống nhìn thấy một người không muốn gặp, vẻ rạng rỡ trên mặt chợt mất đi, nước mắt như muốn tuông ra mà cố kìm lại, lòng đau nhói lên mấy cái, nàng chỉ kịp lấy lại bình tĩnh như ban đầu khi có một em nữ lên tiếng: “ Dạ thưa cô, hôm nay có một bạn mới ạ.” nói rồi em gái ấy nhìn sang hướng Hoàng Linh. Linh đứng lên nỡ một nụ cười tươi, Ngọc Trân rất muốn chạy lại ôm Hoàng Linh thật chặt trách cô lúc đó sao lại dại khờ tin là thật mà bỏ nàng.

“ Em chào cô, hôm nay cho em xin phép học một buổi nhé.” Hoàng Linh nhìn vị giáo viên kia bằng một ánh mắt ôn nhu có chút đau lòng. Ngọc Trân gật đầu rồi cũng dạy như bình thường, đâu ai biết rằng trong lòng nàng bây giờ đã loạn lên hết rồi.

Giờ giải lao, là lúc mà đồng nghiệp của Hoàng Linh đến để tuyên truyền về sức khoẻ do lớp cũng không nhiều nên chỉ xin giờ giải lao và lấn sang giờ học khoảng chừng 20 phút không lâu lắm. Các bạn nhỏ cũng được cho kẹo và bánh để bù lại việc không được chơi. Đám trẻ cũng rất phối hợp. Có một nam bác sĩ tính vào lớp của Ngọc Trân tuyên truyền thấy đã có Hoàng Linh ở trong cậu ấy rất lễ phép cuối đầu chào Ngọc Trân mỉm cười vẫy tay thân thiện với các em học sinh và Hoàng Linh. Hoàng Linh đi lên bục giảng giới thiệu với bản thân, lịch sự như những người khác nàng cũng xin phép Ngọc Trân cho mình thực hiện công việc. Ngọc Trân nhìn nàng say đắm khi đang giảng về tầm quan trọng của sức khoẻ và những điều không nên làm để tránh bị bệnh.

Hết giờ học, đám trẻ chào giáo viên xong chạy ùa ra về như đàn ông vỡ tổ. Hoàng Linh vẫn ngồi yên cô và nàng nhìn nhau không nói lời nào. Ngọc Trân muốn né tránh ánh nhìn đó xách cặp ra ngoài tới cửa bị một câu nói làm cho đứng sững.

“ Cô không có gì muốn nói với em sao?” Hoàng Linh nhướng mày nhìn nàng hỏi.

Ngọc Trân biết nói gì bây giờ. Hoàng Linh đi từ từ đến chỗ nàng, một lần nữa cầm bàn tay gày gò của nàng đặt lên ngực hỏi: “ Chị có cảm nhận được nó không? Nó vẫn đang đập vì chị đấy?” kí ức của nhiều năm trước lại ùa về, Ngọc Trân rút tay lại ôm mặt khóc nức nở, Hoàng Linh ôm nàng vào lòng dỗ dành: “ Không sao mà, bây giờ đã có em rồi không phải khóc nữa.”

Màn đêm buông xuống, Hoàng Linh nói với đồng nghiệp hôm nay sẽ ở cùng người quen ý là muốn ở cùng Ngọc Trân, nàng tới nhà Ngọc Trân gõ cửa rồi xin ở lại qua đêm, Trân Trân tất nhiên là cho phép nhưng hơi ngại ngùng có lẽ là do lâu rồi không gặp hoặc là do chuyện của quá khứ. Nhà tuy không to như nhà ở Thành phố nhưng rất ấm cúng. Hoàng Linh ngồi thẳng vào chiếc ghế ở giữa phòng khách, Ngọc Trân ở đối diện.

“ Em biết hết rồi, chị đừng giấu em nữa. Nói thật cho em nghe trong lòng chị em là gì?” Hoàng Linh mở to mắt hỏi lại một câu hỏi mà cô đã từng hỏi rất nhiều lần. Ngọc Trân nhìn Hoàng Linh nàng cười một cái mớ trả lời: “ Là người chị muốn ở bên cả đời này.”

“ Như vậy là đủ rồi, chị không phải lo gì nữa sau này mọi việc cứ để em lo được chứ?” Hoàng Linh chắc nịt hỏi Ngọc Trân gật đầu đồng ý. Đây là đêm hai người ở với nhau tư cách là một đôi nên hơi khó ngủ, Ngọc Trân cứ xoay qua xoay lại làm Hoàng Linh không ngủ được nàng ôm người kia vào lòng trao một nụ hôn lên tráng dỗ cho Trân ngủ.

Cứ ngỡ ngày tháng yên bình cứ như vậy trôi qua, không ngờ rằng ngày đó một tuần sau lại xảy ra một sự kiện rất chấn động.

Cứ như mọi ngày, Ngọc Trân đến trường dạy Hoàng Linh xin được làm ở y tế trường trong thời gian đoàn của cô còn công tác ở miền Trung. Mới vào học được 25 phút mặt đất bỗng dưng rung chuyển dữ dội, các phòng học bắt đầu bị sập xuống Hoàng Linh chạy vội ra chỗ phòng học của Ngọc Trân lối vào đã bị bịt kín hết. Đội cứu hộ cũng rất nhanh đã tới, Linh nói mà là bác sĩ yêu cầu phải mở lối cho cô vào cùng lối vào lớp chỉ đủ cho một người, nàng vào thấy Ngọc Trân đang chắn cho một bé gái đã bị ngất Hoàng Linh cùng đội cứu hộ giải cứu trước học sinh ra, Lượt Ngọc Trân được ra ngoài thì mặt đất lại rung chuyển dữ đội lối ra lại một lần nữa bị bịt lại phòng học lại tối ồm lại, Hoàng Linh bật đèn flash điện thoại lên hoảng hồn nhìn Ngọc Trân bị một thanh nhọn đâm xuyên người, nàng chạy lại ôm dùng tay bịt miệng vết thương không cho máu chảy, nước mắt nàng rơi lã chả rớt xuống, Ngọc Trân gắng gượng đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đó. Nàng chặn miệng lại không cho Hoàng Linh nói gì hết vì nàng muốn ngắm nhìn Hoàng Linh thật kĩ nàng biết mình không qua khỏi.

- Linh à, chị yêu em. Đừng nói gì hết hãy để chị nhìn em thật kĩ. Được ở bên em không uổng kiếp sống này của chị rồi. Đừng khóc nhé, chị yêu em.

Ngọc Trân trút hơi thở cuối cùng. Hoàng Linh hét lên đau đớn: “ Không đừng bỏ em, đừng bỏ em mà…” đội cứu hộ vào được thì Ngọc Trân cũng đã ra đi mãi mãi, họ chỉ thấy Hoàng Linh ôm chặt Ngọc Trân vào lòng đầu nàng tựa lên trán cô nhắm mắt khóc nức nở. Thật tiếc cho một cặp đôi họ chưa ở bên nhau được bao lâu mà giờ đây âm dương cách biệt.