Sau cái chết của Ngọc Trân, Hoàng Linh đã gặp lại đứa trẻ ngày hôm đó Trân liều mạng bảo vệ, cô bé đó là trẻ mồ côi nên nàng quyết định nhận nuôi tên của cô bé ấy là tên của người dân tộc mà nàng lại có ý định chuyển bé xuống học ở thành phố sợ bị bạn bè kì thị vì chuyện tên nên nàng hỏi con bé có muốn đổi tên không thì con bé đồng ý. Hoàng Linh đã đặt cho con bé tên là Bùi Trần Hoàng An.
Ngọc Trân mất được 2 tháng thì Hoàng Linh mới có đủ can đảm quay lại căn nhà mà hai người đã xác định là phân nửa còn lại của nhau. Ngọc Trân có một quyển nhật kí, Linh tìm được hiện tại nàng vẫn còn rất buồn cũng chỉ cất đi không mở ra xem.
1 năm sau đó, Hoàng Linh đến lại khu vườn đầy hoa cúc đó bà chủ thấy Hoàng Linh đã biết là ai và đã có chuyện gì lí do là vì những cặp đôi đến nơi này lần sau quay lại chỉ một mình thì cái kết cũng chỉ có một mà thôi. Hoàng Linh đứng ở giữa vườn hoa cúc nơi hai người từng thân mật chụp hình cho nhau nàng khóc nói chuyện một mình: “ Kỉ niệm giữa chúng ta thì còn đây, em còn ở đây, chị thì đã ở đâu rồi?” đứng đến khi trời đổ mưa cũng chẳng hay, bà chủ thở dài một tiếng đem dù ra che cho nàng. Bà kéo Hoàng Linh vào chỗ cà phê mèo năm xưa sợ Linh bị cảm nên đưa cho nàng một ly nước nóng: “Chuyện qua rồi đừng buồn nữa.” Linh dương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người phụ nữ đã 60 kia: “Cô biết có chuyện gì sao?” Người đó ngồi xuống nhìn ra cửa sổ ánh mắt như nuối tiếc chuyện ở quá khứ: “Âu chắc cũng là do duyên nợ, mấy người lại chỗ ta nghe xong câu chuyện mà lần sau quay lại đủ cả lứa đôi?” Hoàng Linh ngồi thơ thẫn ở đó tới tận 12 giờ đêm, bà chủ cũng không nói gì.
2 năm lại tiếp tục trôi qua, dù được bạn bè giới thiệu cho nhiều người để làm quen nhưng chưa gặp mặt đã bị nàng từ chối thẳng thừng lòng nàng mãi mãi chỉ có duy nhất 1 người. Hoàng Linh chớp mắt cái cũng đã gần 30 tuổi, bé An đã lên tới cấp 2 nhìn An mỗi ngày một lớn Hoàng Linh cảm nhận được ở An có gì đó rất giống Ngọc Trân. Dù không phải con ruột nhưng Hoàng Linh luôn đối xử với An như máu mủ. Hôm nay, An có chuyến đi dã ngoại với lớp Hoàng Linh được nghỉ ở nhà không phải đi làm, nàng dọn dẹp nhà tìm lại thấy quyển nhật kí của Ngọc Trân. Cũng đã 3 năm kể từ khi Ngọc Trân mất nàng quyết định sẽ mở ra xem.
Linh tuỳ tiện mở một trang không biết như nào lại đúng ngay ngày định mệnh năm cấp 3. “ Chị ghét em Bùi Hoàng Linh. Em không tin chị, chị yêu em vậy mà. Sau này đi du học nhất định phải học cho tốt, nhất định phải thành một bác sĩ giỏi đó.” lật sang trang khác là ngày nàng đi du học “ Rất muốn quang minh chính đại đứng trước mặt em tiễn em đi nhưng không thể…” tới trang trước ngày nàng mất ngày 25/10 “ Hoàng Linh chị muốn nói cho em biết là chị yêu em nhiều lắm, định sau khi công việc em ổn định mà hai ta còn bên nhau chị sẽ bàn về việc nhận nuôi một bé gái bị mồ côi rất tội nghiệp sợ em không thích nhà có trẻ con…” đọc đến nay Hoàng Linh đã khóc rất nhiều nàng trách mình rất nhiều vì không thể bảo vệ được cho cô, nàng hứa với mình sẽ chăm sóc Hoàng An thật tốt.
Nhiều năm sau, Hoàng An đã có việc làm ổn định, Hoàng Linh quay lại miền Trung để làm thiện nguyện. Linh mở lại cánh cửa nhà của Ngọc Trân từng kỉ niệm của hai người ùa về trong đầu. Hoàng An cũng làm bác sĩ nên nàng cũng xin đến miền Trung với mẹ mình. Miền Trung bị lũ lụt lớn Hoàng Linh vì xã thăng cứu mọi người mà bị cây đổ đè mất. Trước khi mất, nàng mơ một giấc mơ thấy Ngọc Trân và nàng có một cuộc sống hạnh phúc. Lúc nàng được cứu ra, người ta thấy nàng như đã khóc miệng thì cười rất hạnh phúc.