Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 7: Ác mộng

Ngọc Trân đành nghe theo cũng chẳng còn cách nào khác: “ Em đọc tin nhắn cô gửi chưa” Ý của cô hỏi Hoàng Linh đã đọc địa chỉ nhà của cô chưa. Hoàng Linh ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng thì nàng đã biết Hoàng Linh vẫn chưa đọc: “ Lúc nãy cô có gửi địa chỉ nhà qua mes của em rồi.” Linh nghe vậy thì móc điện thoại ra xem thì thấy tin nhắn zalo của mẹ: “ Chị con nói mệt trong người nên mẹ qua chỗ chị con chăm sóc vài hôm con nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Yêu con” Cô không nhắn trả lời mẹ mà chỉ tym tin nhắn rồi đọc địa chỉ nhà của người kia thì nói giọng chắc nịt: “ Em biết chỗ này rồi. Nhưng mà giờ này trễ rồi, nhà em hôm nay cũng không có ai tạm thời cô ở nhà em đêm nay đi.” Ngọc Trân gật đầu trong bất lực Chắc chắn rằng Ngọc Trân đã ngồi vững trên xe thì Hoàng Linh đưa hai tay của mình ra sau nắm hai tay nàng vòng qua trước eo của mình rồi nói: “Em chạy nhanh lắm ôm chặt vào nhé. Cô có té em không chịu trách nhiệm đâu.” Mặc dù biết đây không phải xe của mình nhưng Hoàng Linh vẫn chạy nhanh như chớp làm người con gái ngồi sau phải ôn nàng cứng ngắt. Tới nhà của Hoàng Linh thì cửa ngoài tự động mở cô chạy xe vào. Nàng dắt giáo viên chủ nhiệm của mình lên phòng ngủ của mình rồi mất tít, tầm 15 phút sau mới thấy mở cửa đi vào lại. Thì ra là nàng đi lấy thuốc bôi, túi đá, khăn lau, nước ấm, cồn, bông gòn…. cho người kia. Ngọc Trân há hốc mồm nói: “ Em lấy chi mà nhiều vậy.” Hoàng Linh chẳng nói gì tiến lại chỗ nàng rồi nhẹ nhàng cầm khăn nhúng nước ấm lau mặt rồi tay chân cổ cho nàng, tim nàng lúc này đây đã muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, xong phần lau người cô tiếp tục cầm túi đá để vào tay phải nàng rồi nói: “ Cô chườm lên mặt đi không sáng mai đi dạy mặt sẽ xấu đấy.” tưởng chừng chỉ là một câu nói bình thường như thực chất nó chứa đầy sự ấm áp, tâm tư của mình dồn vào một câu, nàng ngoan ngoãn làm theo cô đổ cồn ra bông gòn rồi nhẹ nhàng lau vết thương ở trong lòng bàn tay trái khi lúc nãy ngã nàng chống tay xuống đất nên bị trày mà không phát hiện khi bông gòn chạm vào vết thương một cơn rát từ chỗ đó lan ra tới não nàng theo phản xạ hơi rút tay lại thấy vậy Hoàng Linh nhẹ nhàng giữ tay nàng lại vừa vệ sinh chỗ đó vừa nói: “ Không sao, không sao, không đau không đau…” Rồi cô lấy thuốc bôi phần cổ tay cho Ngọc Trân vì cổ tay khi chống xuống như vậy phần nào cũng chịu áp lực rất lớn nên sẽ bị bầm là cái chắc. Bôi thuốc xong nàng đột nhiên đứng dậy, cong lưng về phía Ngọc Trân cao hơn Ngọc Trân một cái đầu lúc này chỉ cần Ngọc Trân nhướng lên một chút là hai người môi chạm môi, Hoàng Linh cầm tay phải Ngọc Trân để bích đá xuống rồi bôi thuốc chống xưng lên rồi nói: “ Cô ngồi đợi cho thuốc khô đi rồi đi tắm em đi tắm trước.” Nói xong Hoàng Linh đi một mạch đến phòng tắm cô lấy nước rửa mặt mình liên tục trong đầu cứ liên tục hiện lên những hình ảnh của Ngọc Trân nhớ đến lúc bôi thuốc lên mặt tưởng chừng có thể môi chạm môi cô lại muốn xịt cả máu mũi cô tắm sơ cho hết mùi dơ mà lúc nãy đi quẩy xung quá ra mồ hôi rồi mặc một bộ pijama màu đỏ không gài nút cổ để lộ ra cần cổ và xương quai xanh hấp dẫn mê người. Cô mở tủ đồ ra lựa cho người con gái kia một bộ đồ ngủ có thể ngủ thoải mái, rồi nói: “ Cô tạm mặc đỡ bộ đồ này đi rồi sáng mai về nhà thay đồ mới. Phòng tắm ở cuối hành lang bên tay phải có cái bàn chãi màu trắng xanh là của cô á.” Ngọc Trân gật đầu rồi đi tắm. Một lúc sau, Ngọc Trân bước vào phòng ngủ với một bộ đồ màu xanh đen nhìn rất gọn gàng tóc xoã ra làm mùi tóc lang toã ra khắp phòng. Lúc này, Hoàng Linh đang nhắn tin với Ngọc Hân, Hân hỏi cô: “ Mày thích cô ta hả Linh?” “ Tao không biết nữa. Mà sao mày hỏi vậy.” “ Nãy tao thấy mày đáng sợ lắm với tao nghe Thuỳ Dương kể phản ứng của mày đối với chuyện như vậy đó là lần đầu nó thấy.” “ Bộ lúc đó tao nhìn ghê lắm hả.” “ Ghê. Mày dọng dô mặt thằng đó mà tao còn hãi. Mày của thường ngày không bao giờ dùng tay dọng thẳng vào mặt để máu dính đầy tay như vậy mà mày toàn dùng chân.” “ Tao cũng không hiểu sao thấy cảnh đó tim tao như tan vỡ rồi không suy nghĩ được gì nữa.” “ Quả báo tới rồi con ơi=))” “ Quả báo gì cha” “ Mày đi trap cho dữ giờ biết yêu là quả báo đó con.” “ Thôi pai đi tu đây.” “ Kkkk” nhắn với Hân xong thì quay qua đã thấy Ngọc Trân ngồi cạnh mình đang chăm chú bấm gì đó trên điện thoại, ~ Wow do woo ~ nhạc chuông điện thoại của Hoàng Linh vang lên là bài nhạc của Rishell, là Thuỳ Dương gọi facetime cô bắt máy. - Hoàn thành nhiệm vụ rồi nha. Chị ta ngủ rồi.

- Ừ. Xe tao đâu? * Hoàng Linh facetime với Thuỳ Dương làm Ngọc Trân chú ý nhìn qua*

- Bà Ngọc Trân đang nhà mày hả? * Thuỳ Dương thấy vậy thì buộc miệng hỏi mà quên mất cô ấy có thể nghe được.*

- Ừa. Xe tao đâu?

- Vẫn chưa hư yên tâm hahaaa.

- Mày liệu hồn mai qua sớm.

- Biết rồi. À mà cô chủ nhiệm ơi bạn cô đã an toàn rồi nhé. Hai người ngủ ngon.

~ Píp ~ Píp

Hoàng Linh cất giọng hỏi: “ Sao lúc trưa ở quán cô nhìn nhóm em ghê vậy?” Trân không nhìn nàng mà nói: “ Tại cô biết em là học trò lớp mình.” Linh nghe vậy thì hỏi tiếp: “ Sao cô biết? Mà nếu cô biết thì sao không kêu tụi em về?” Ngọc Trân nhìn Hoàng Linh đang nằm ngửa gác hai tay lên trán rồi nói: “ Hồ sơ có hình mà. Mà kêu làm gì dù gì cũng là ngày đầu đi học mà.” “ Ờm” Linh đáp trọc lóc. Ngọc Trân nằm xuống giường xoay lưng về đối diện nàng, nàng tắt đèn trong phòng rồi một hồi sau cũng chìm vào giấc ngủ. 3 giờ sáng trong phòng có bật điều hoà mát rượi mà Hoàng Linh đổ mồ hôi như tắm, tay chân bắt đầu co giựt, Ngọc Trân bị động tỉnh của người bên làm thức giấc thấy người kia đang bị co giựt mồ hồi nhễ nhại thì hoảng hốt lây cô tỉnh. Linh Bùi đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy thở gấp dường như cô gặp ác mộng chưa kịp tỉnh hẳn thì cảm nhận được có một bàn tay mát lánh đặt lên trán mình hỏi: “ Đâu có sốt đâu. Em gặp ác mộng hả.” cô nhìn nàng rồi nói: “ Không có gì đâu cô ngủ tiếp đi.” nàng cười rồi ôm cô vào lòng mình vỗ vỗ vai nói: “ Không sao, không sao đâu đừng sợ có cô ở đây kể cô nghe đi.” chưa kịp phản ứng lại vì bị một người con gái ôm đầu của mình đặt trên vai nàng có thể nghe được mùi hương của cơ thể hai má như có làng mây hồng bao phủ. Ngọc Trân cứ ôm Hoàng Linh vào lòng như vậy rồi nằm xuống vẫn cứ ôm khư khư dỗ nàng ngủ. hai người cứ như vậy ngủ đến 7 giờ sáng. Tỉnh giấc sau một đêm mệt mỏi thì đã thấy Ngọc Trân đã thay đồ lại, biết nàng đã tỉnh nên cô nói: “ Cảm ơn em về hôm qua nhé, thuốc em bôi tốt lắm mặt không bị xưng nữa. Cô về đây hẹn em 8g45 ở trường nhé.” Hoàng Linh chợt nhớ ra chuyện người ta ôm cô ngủ tối qua mà ngại nên không nói gì nhiều ngoài chữ: “ ừm” Ngọc Trân đã về. Cô nhớ lại chuyện đêm qua mà mặt mày vui vẻ lăn qua lại trên giường, đến nỗi Thuỳ Dương đã tới đón cô đi ăn sáng mà cũng chẳng hề hay biết tới nổi Dương phải gõ mạnh cửa phòng ngủ thì cô mới bừng tỉnh. “ Sao đêm qua làm gì mà vui vậy.” Dương hỏi, “ Hum có gì.” Linh vui vẻ đáp rồi đi tắm thay đồ đi ăn, Dương cười rồi nghĩ * Bày đặt giấu. Tao chơi với mày hơi lâu rồi đó *