Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 6: Em chở cô về

10 giờ đêm, Ngọc Trân cuối cùng cũng thức giấc, cô ngồi dậy vương vai vài cái rồi rủ Thanh Uyên đi ăn cùng mình, trong lúc đợi bạn mình cô cầm điện thoại lên gửi toạ độ vị trí nhà mình cho Linh Bùi như lời nói buổi chiều “ Bông cúc sau vườn tao có hái cho mày một ít chở tao về tao đưa cho.” Hôm nay hai người ăn ở một quán mì tàu mà mọi người vẫn hay ăn, ăn xong Uyên nói muốn ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy lon bia và chút đồ ăn nên Ngọc Trân chở cô đến circle K để mua cô ngồi ở ngoài xe đợi Uyên thì vào đấy mua còn phải nhờ nhân viên của cửa hàng lựa hạng sử dụng giúp cho mất cũng cỡ 30 phút mới mua xong. Lúc này đã là 11g20 nhóm của Hoàng Linh đang chuẩn bị đi về thì nhận được tin nhắn trong nhóm của chị Trâm: “ Mấy đứa đi quẩy giờ này thì đi lùa bên mấy cái công viên: x…xxx này giúp chị nhé dạo gần đây bên cục nhận được nhiều vụ bảo rằng hay có cướp giật biếи ŧɦái, hút chích đi quanh quẩn ở đó thấy thì cứ việc thẳng tay bắt lại điện chị tới ngay.” 4 người nhóm Hoàng Linh cùng những người bạn khác quyết định chạy xe xung quanh quan sát xem thế nào. Trùng hợp làm sao đôi bạn thân đi ăn khuya kia chạy ra công viên “ x” có cảnh báo uống bia, ăn vặt tâm sự, Hoàng Linh và Thuỳ Dương chung xe cũng đi lùa chỗ này. Đang ngồi nhăm nhi tí bia thì có 5 tên ăn mặc rách rưới gương mặt kẻ nào cũng hốp vào như bị bệnh lao tiến lại chỗ 2 người. Một tên cất tiếng nói: “ Em gái em đẹp quá đi với anh một đêm đi” Ngọc Trân và Thanh Uyên thấy vậy rất sợ mà la lên: “ Không tôi không quen mấy người đi ra đi.” hai tên trong số 5 cướp lấy túi xách của Ngọc Trân rồi kề dao vào cổ Thanh Uyên, chúng đổ xem bên trong túi xách cô có gì thì có tiền, thẻ atm hai chiếc điện thoại một chiếc Iphone 11 màu tím một chiếc Iphone 12 promax màu đen, vài cây son mà một sợi dây chuyền có mặt khá to. 1 tên trong số chúng đột nhiên dơ tay tán Ngọc Trân một cái như trời giáng khiến cô ngã ra đất: “ Giàu như vậy mà giống ông mày.” Vừa đúng lúc Hoàng Linh chạy ngang qua nhìn thấy thì quay xe lại tăng ga vọt về phía đó. Cô thắng xe gấp lại rồi lập tức phi xuống dùng chân đạp tên đang kề dao vào cổ Uyên, bọn chúng bị bất ngờ nên không kịp phòng bị Thuỳ Dương cũng chẳng ngồi yên xem bạn thân mình đánh, cô dùng thân thể mảnh khảnh nhanh nhẹn của mình đấm thẳng vào mặt tên có ý định nhặt dao đâm Hoàng Linh tên đó bị cô đấm một đấm rồi máu mũi máu miệng chảy ra be bét còn tên kề dao kia bị Hoàng Linh một cước vào lưng do quá đau mà không đứng lên được mà chửi: “ Con mẹ nó.” Lời này lọt qua tai Linh Bùi lúc này máu não đã muốn trào ra ngoài mà không có chút nhân từ nào lập tức dứt câu cô đã dùng chân trái đang mang giày cao gót mà đạp thẳng xuống đầu tên đó khiến cho hắn la lên như bị ai cắt tiết, Tuấn Thanh và Ngọc Hân đang đi lùa gần đó thì nghe được tiếng hét đau đớn đó thì biết là bên Hoàng Linh, Thuỳ Dương có chuyện rồi nên chạy xe nhanh như tên lửa qua xem thế nào. Sau tiếng hét, tên đó ngất liệm đi máu đầu đổ ra như suối, Uyên và Trân thấy vậy thì rất hoảng nhưng cũng chẳng dám làm liều vì còn tận 3 tên. Thuỳ Dương nhìn Trân rồi cười nói: “ 2 tên còn 3 nhãi nữa rồi hốt xác nó về cho chị Trâm.” Dương liếc mặt sáng Linh thì thấy ánh mắt cô đã thay đổi so với những lần gặp những chuyện này trước đây. Hoàng Linh hiện tại nhìn rất đáng sợ ánh mắt không còn chỉ chứa sự lạnh lùng và một chút tinh xảo nữa mà lúc này chỉ thấy được sự tàn nhẫn và hung bạo trong ánh mắt ấy Thuỳ Dương nhìn còn sợ. Hoàng Linh cất giọng nói: “ Thằng nào đánh cô ấy?” chất giọng lạnh như băng mà còn có chút xót thương. Kẻ đánh Ngọc Trân không biết mình đã gặp nguy hiểm mà chỉ thẳng mặt Hoàng Linh nói: “ Mày là con nhãi nào mà dám xen vào chuyện của tụi tao? Hôm nay ông cho mày biết tay.” Vừa hay Tuấn Thanh vừa chạy tới nói xen vào: “ Dô dô chưa gì mà đã làm anh hùng cứu mỹ nhân trước tao rồi hả Linh Bùi. Hân, Dương hai bây điện chị Trâm tới hốt xác mấy nhãi này đi là vừa rồi ngồi ngoài đón mấy đứa kia tới thôi còn lại để tao với đại ca lo.” đại ca ý nói Hoàng Linh. Hân và Dương dùng chất giọng chán nản nói: “ Trời ơi lâu rồi chưa hoạt động xương cốt mà lại dành hết công rồi. Chán hai bây vãi cứ hay dành mấy con tép này không để hai tao vận động đêm khuya gì cả.” nói rồi Dương lùi lại ngồi trên xe của Linh, Hân thì gọi báo chị Trâm tới rồi nhắn trong gr địa chỉ nơi này. Tuấn Thanh thấy vấy thì xuống xe cởi bỏ nón bảo hiểm còn đùa rằng: “ Hai thím thì phải để dành để đánh mấy đứa dở hơi đi kiếm chuyện kia kìa.” nói xong Tuấn Thanh nhìn Hoàng Linh rồi gật đầu ý bắt đầu. Hai tên xông về phía Tuấn Thanh, cậu nhẹ nhàng đạp tên phía trước rồi bonus thêm cái móc tay vào mặt tên thứ hai không đỡ kịp tên kia, cậu chạy về phía hai tên rồi đá vào mặt tên bị đánh trúng lúc nãy khiến hắn đập đầu xuống đất ngay trợn tròng mắt lên, tên còn lại cũng được cậu xử gọn. Tên bị Hoàng Linh kêu khích lúc nãy cũng hăng hái chạy về phía nàng, náng bình tĩnh né các đòn của hắn rồi nắm cổ tay trái của hắn bằng tay phải rồi dùng tay trái dơ ra như lúc chấp tay cầu nguyện lúc đi chùa nhưng chỉ có phân nửa rồi cô quơ tay trái theo vòng từ trái sang phải vào khuỷu tay của tên đó khiến cho tay của tên đó nghe một tiếng rắt có thể nhìn thấy nó đã gãy làm đôi bị lòi ra, hắn hét lên một tiếng như muốn xé toạt cả màn đêm cô không vì vậy mà dừng lại, cô buông tay trái hắn ra mà dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải rồi tay phải cô cong lại dọng thẳng xuống khuỷu tay phải của hắn, rắt gãy cả hai tay hắn đau đến muốn ngất đi nhưng cô cũng chẳng có chút thương tình mà dừng lại lúc này đám bạn cùng cô đi chơi lúc nãy cũng chạy lại cổ vũ để cô khiến hắn què luôn cả hai tay. Cô cất giọng hỏi: “ Tao hỏi lại tay nào của mình đυ.ng vào cô ấy? Tao không có tính kiên nhẫn đâu.” Hắn nhìn cô một cách căm phẫn mà nói: “ Tha cho tôi đi tôi không dám nữa.” Cô lạnh nhạt nói: “ Đây không phải câu trả lời tao cần.” cô tặng thêm cho hắn hai đấm thẳng vào mặt, mỗi một cú đấm của cô máu tuông ra như chẳng thể dừng lại sau hai cú đấm tay cô đã dính đầy máu của hắn. Cô chẳng dừng lại mà tính làm thêm vài phát nữa đang dơ tay chuẩn bị đánh tiếp thì bị hai cánh tay giữ tay mình lại dù lực không mạnh cô chỉ cần dùng lực nhẹ là có thể tiếp tục nhưng cô dừng lại nhìn người dám ngăn cản mình. Ánh mắt cô chợt thay đổi từ tàn nhẫn chuyển sang bất ngờ rồi thành ôn nhu nhìn người trước mặt là Ngọc Trân giáo viên chủ nhiệm của nàng hai mắt đã đẫm nước mắt nói: “ Em dừng lại đi. Em còn đánh nữa là hắn chết thật đấy.” Khi chưa thấy những việc vừa nãy cô sẽ không bao giờ tin người con gái xinh đẹp, dáng người cao nhưng mảnh mai tưởng đâu thục nữ nhưng không ngờ người lúc này cô thấy là một người tàn nhẫn với một sức mạnh khác xa tưởng tượng. Tên đó đã bất tỉnh nhân sự từ lâu, Linh Bùi thấy người trước mắt rươm rướm nước mắt mà buồn tay không đánh nữa. Hai chiếc xe hơi cảnh sát chạy tới, bước xuống xe là chị Trâm và hai nam đồng nghiệp họ nhìn 5 tên nằm be bét máu dưới đất mà nhìn người đang ngồi bắt chéo chân khoanh tay trên băng đá kia thì biết là ai làm rồi nên cũng chẳng hỏi chuyện gì mà chỉ nói: “ Được rồi mấy đứa để chị và hai anh lo 5 tên này sau này cũng tàn phế rồi nên thôi. Hoàng Linh, Tuấn Thanh sau này ra tay nhẹ một chút để chị lấy lời khai nữa như vậy chỉ có thể bỏ tù chứ chẳng được gì khác.” Tuấn Thanh và mọi người cười khà khà rất vui vẻ riêng chỉ có Hoàng Linh, Ngọc Trân và Thanh Uyên là chẳng cười. “ Về thôi mọi người!” Một người trong đám lên tiếng. “ Hai người này thì sao đây Linh Bùi?” Thuỳ Dương nhìn rồi hỏi. Linh đáp: “ Mày lấy xe tao chở người kia về đi xe tao để ở nhà mày mai qua rước tao đi học.” Thuỳ Dương đành nghe theo tiến lại đỡ Thanh Uyên đứng dậy rồi dìu cô lên xe nói: “ Nhà chị ở đâu em đưa về?” Thanh Uyên nhìn Ngọc Trân đang nhìn mình thì nói: “ Còn bạn chị?” Hoàng Linh nghe thấy thì thẳng thắng nói: “ Chị không cần lo. Lo cho bản thân mình là được rồi.” Ngọc Trân cũng lên tiếng: “ Thôi không cần phiền hai em cô tự chở bạn cô về được.” Linh đưa tay ra chặn người ở lại nói: “ Đừng ngoan cố nữa. chở chị ta về đi Dương.” Dương trấn an Uyên là có Linh thì Ngọc Trân sẽ an toàn tuyệt đối, Thuỳ Dương lên ga xe rồi phi như bay. Hoàng Linh lúc này mới bắt đầu nói chuyện với Ngọc Trân: “ Cô có sao không? Ngoài mặt ra còn đau ở đâu không.” Ngọc Trân nhẹ nhàng đáp: “ Cô không sao.” Hoàng Linh dùng ánh mắt ôn nhu, nói một câu ấm lòng: “ Đi. Em chở cô về.”