Đêm khuya se lạnh, Hứa Tầm Sênh ngồi chuyến xe buýt cuối cùng về nhà. Trong khoảnh sân nhỏ đã đậm đà ý thu, cây kết quả sum suê, rau trên đất cũng mọc xanh um. Căn nhà sơn hai màu xanh lam và trắng vẫn như xưa, chẳng qua có vẻ cũ hơn một chút. Khác biệt duy nhất là tấm biển studio có chữ “Sênh” đã biến mất.
Hứa Tấm Sênh băng qua sân nhà, mở cửa đi vào, bật đèn lên. Trong nhà khá rộng nhưng không hề trống trải, chỉ có hai cây đàn tranh đặt nơi góc phòng, những cây đàn khác cô đã bán hết rồi. Phòng khách có thêm bộ sô pha bằng vải bố khá to, còn có bàn làm việc gần như chiếm cả nửa phòng khách, bày đầy các loại đồ thủ công, bên cạnh là tủ sách đầy kín.
Hứa Tầm Sênh bỏ guitar xuống ra, đặt ở góc tường, rửa mặt, rửa tay, thay áo rồi đi xuống hầm. Cô cũng sửa sang lại cầu thang xuống tầng hầm, bậc thang bằng xi măng trước kia giờ đổi thành gỗ, cả sàn nhà cũng lót ván. Tường sơn thành màu vàng sữa, trên trần treo dây đèn chằng chịt, tất cả nhạc cụ đều không còn, chính giữa là chiếc bàn gỗ cô dùng để vẽ tranh.
Xung quanh treo đầy tranh, vẽ cảnh sắc thành phố Tương và Nam Đô, như mặt trời rẽ mây trên núi Nhạc Lộc, nước nhỏ xuống từ mái hiên trong con ngõ nhỏ. Phần lớn các bức tranh đều được vẽ bằng bột màu, cũng có bức vẽ bằng chì đen trắng tranh vẽ nhân vật không nhiều, có chăng là một bàn tay, một bóng lưng, một góc mặt khá đơn giản.
Bức tranh mang màu sắc tươi sáng gần bàn gỗ nhất là bức Hứa Tầm Sênh vừa vẽ hôm nay. Đứng ngắm chốc lát, cô mới tắt đèn đi lên tầng.
Kể từ lúc dẹp bỏ studio dạy đàn tranh, mỗi tuần cô chỉ đi hát vào thứ Tư, rảnh rỗi hơn rất nhiều. Thế là cô có thể dành nhiều thời gian cho các sở thích của mình, ví dụ như làm sổ tay, bưu thϊếp, bút lông, con dấu… Nếu bản thân dùng không hết thì đăng lên mạng bán, Đại Hùng còn giúp đỡ đăng tin bán đồ handmade của cô trên trang mạng xã hội của Live House. Có lẽ Kim Ngư dần có chút tiếng tăm, mấy món đồ cô làm ra đều bán hết sạch, cho nên hiện tại đối với cô, việc duy trì kế sinh nhai hoàn toàn không phải vấn đề.
Lúc này, cô vẫn chưa thấy buồn ngủ, bèn cầm quyển sổ ghi lại mỗi đơn đặt hàng, chuẩn bị để ngày mai gửi đi. Mới vừa đặt bút thì Nguyễn Tiểu Mộng gọi đến.
Kể từ hồi cuộc thi kết thúc, hai người họ vẫn giữ liên lạc với nhau. Sau đó ban nhạc của Nguyễn Tiểu Mộng giải tán, cô nàng chạy đến thành phố Tương tìm Hứa Tầm Sênh và ở lại chơi một thời gian. Đương nhiên Hứa Tầm Sênh tiếp đón hết sức chu đáo, khiến cô ấy vô cùng cảm động, cộng thêm Live House của Đại Hùng mới mở, đang lúc cần người, Nguyễn Tiểu Mộng dứt khoát ở lại, vừa làm việc khác vừa làm ca sĩ ở
quán bar.
Có điều trong khoảng thời gian này, Nguyễn Tiểu Mộng, Đại Hùng và Hứa Tầm Sênh còn cùng nhau làm một chuyện khác nữa.
Hứa Tầm Sênh vừa bắt máy, giọng hớn hở của Nguyễn Tiểu Mộng liền cất lên: “Sênh Sênh à, mau khen em đi!”
“Vì sao?”
Nguyễn Tiểu Mộng đắc ý: “Nhờ sự kiên trì không ngừng cố gắng đeo bám làm phiền của em với nhóm công nhân kia, cuối cùng studio của chúng ta cũng hoàn thành rồi. Tất nhiên điều này cũng phải nhờ công lãnh đạo anh minh của Đại Hùng và thiết kế sáng tạo của chị. Ngày mai hai người đến xem đi, mấy ngày nữa là có thể thu âm rồi!”
Hứa Tầm Sênh cũng rất kinh ngạc: “Hoàn thành nhanh thật, tốt quá, vậy mai chị hẹn Đại Hùng cùng đi.”
“Ừ hử… chờ hai người đây. Em còn phát hiện ra một quán lẩu cay rất ngon gần studio, mai sẽ dẫn hai người đi ăn thử…”
Cô nàng liến thoắng nói, Hứa Tầm Sênh nghe đến nóng cả lỗ tai, khóe môi luôn cong cong, cho đến khi Nguyễn Tiểu Mộng cúp máy.
Ý tưởng mở studio là do Đại Hùng đề nghị. Hiện tại ba người đều thảnh thơi, cũng không có chí tiến thủ gì trong sự nghiệp, nhưng đều dành tình yêu nồng nhiệt cho âm nhạc. Nếu không, Đại Hùng sẽ không mở Live House, tạo cơ hội kiếm miếng cơm cho mấy tay chơi nhạc cả cũ lẫn mới, Hứa Tầm Sênh sẽ không đi hát, Nguyễn Tiểu Mộng cũng sẽ không đến nương nhờ.
Về sau, ba người bàn bạc, quyết định làm studio riêng, dù đơn sơ cũng không sao, cứ từ từ thong thả, chẳng vội kiếm tiền.
Chỉ cần có thiết bị cơ bản có thể thu âm, chia sẻ với một nhóm người yêu thích âm nhạc là đủ rồi. Chuẩn bị hơn nửa năm, cuối cùng studio đã bước vào giai đoạn hoàn thành.
Hứa Tầm Sênh vui sướиɠ, tiếp tục kiểm tra đơn đặt hàng trên web, phát hiện ra một tài khoản lạ mua rất nhiều thứ. Tên tài khoản là: Có Cơn Gió Nào Thổi Qua Vùng Hoang Dã, địa chỉ nhận hàng là Bắc Kinh. Ảnh đại diện là cảnh non xanh nước biếc hết sức bình thường, nhưng cấp bậc mua hàng trên mạng lại rất cao. Người này đặt ba quyển sổ, năm tấm bưu thϊếp, ba cây bút và hai con dấu. Hàng thủ công của Hứa Tầm
Sênh vô cùng tinh xảo, giá tiền khá đắt, đơn hàng này có giá gần hai nghìn.
Hứa Tầm Sênh nghĩ ngợi rồi nhắn tin cho đối phương:
“Xin chào!”
Người kia đang online, chốc lát sau nhắn lại: “Xin chào!
Hứa Tầm Sênh: “Tôi là chủ cửa hàng handmade Ngộ Sênh, thấy anh mua rất nhiều thứ ở cửa hàng của tôi, cảm ơn anh!”
“Đừng khách sáo!”
Hứa Tầm Sênh còn chưa gõ chữ xong thì đối phương lại nhắn: “Tôi có xem giới thiệu, tất cả thứ này đều do tự tay cô làm à?”
Hứa Tầm Sênh xóa đi dòng chữ vốn đã gõ, đáp: “Phải, đều do chính tay tôi làm. Khi nhận hàng anh có thể xem kỹ, nếu không hài lòng, chỉ cần chưa sử dụng đều có thể trả hàng vô điều kiện.”
“Được, tôi không trả hàng đâu.”
Cô thấy người này hơi thú vị, mỉm cười gõ tiếp: “Tôi thấy anh mua ba cây bút, bút lông mới trước khi dùng cần vuốt nhe lông bút cho tơi, rồi thấm nước, vắt sạch…”
Cô đang định gõ tiếp hướng dẫn sử dụng thì đối phương đã nhắn: “Công việc của tôi bận lắm, mấy việc cô nói tôi không nhớ được đâu.”
Hứa Tầm Sênh khựng lại.
Đối phương nhắn tiếp: “Cô có thể viết ra giấy; gửi kèm theo hàng, như vậy tôi có thế từ từ xem sau khi nhận hàng.”
“Được.”
Người kia im lặng một lát, Hứa Tấm Sênh vừa định gửi nhãn dán tạm biệt thì đối phương lại nhắn: “Cảm ơn. Nếu dùng tốt, lần sau tôi sẽ đặt số lượng mỗi thứ nhiều hơn, để tặng cho bạn bè.”
Thế nhưng Hứa Tầm Sênh từ chối: “Mỗi tháng tôi không làm nhiều, số lượng mỗi loại cũng không xác định. Cho nên không nhận đơn hàng số lượng lớn, xin lỗi.”
“Vậy tôi muốn mua nhiều hơn thì phải làm sao?”
Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu rảnh, tôi sẽ cố gắng làm cho anh.“
Đối phương hỏi ngay: “Cô bận lắm à? Bận việc gì?”
Hứa Tầm Sênh ngỡ ngàng, có lẽ đối phương cũng tự nhận thấy mình hỏi một người lạ như vậy quá kỳ cục, nhanh chóng thu hồi tin nhắn. Hồi lâu sau thấy người kia không nói gì, cô mới nhắn: “Tạm biệt.” Rồi không quan tâm nữa.
***
Trong một thành phố luôn luôn có nơi yên tĩnh giữa phố thị ồn ào, giống như chỗ lánh đời, dành cho những người muốn theo đuổi giấc mơ xa tầm với.
Gần khu đại học Hà Tây trên phố Thiên Vân, năm xưa là khu công xưởng và kho hàng, sau này đa số kho hàng đều bỏ hoang, chuyển thành các studio nghệ thuật, trái lại mang một màu sắc mới. Studio Gấu Và Tia Sáng nằm ở một vị trí hẻo lánh ở cuối phố, giá thuê rẻ, khai trương trong thầm lặng.
Hôm ấy trời mưa lâm râm, con đường lát đá uốn lượn gập ghềnh ướt đẫm, hai bên vách tường cũ kỹ, mang đến cảm giác mơ hồ.
Hứa Tầm Sênh rất thích con phố này, dù những hình ảnh graffiti phong cách heavy metal, hoặc hình thù quái lạ chưa bao giờ được liệt vào từ điển yêu thích của cô, nhưng không hiểu sao, khi yên lặng đứng đây, cô lại cảm thấy an tâm và thích thú.
Đi đến trước cửa studio, qua vách kính kéo dài sát đất, cô thấy Đại Hùng và Nguyễn Tiểu Mộng đã có mặt. Thấy cô, họ đều nở nụ cười.
“Sênh Sênh, mau nhìn xem.” Nguyễn Tiểu Mộng vội vàng khoe công, kéo tay cô đi một vòng studio. Đại Hùng chỉ ngồi bên góc từ từ hút thuốc, cười hiền hòa nhìn hai cô nàng.
Dù chỉ trang trí đơn giản, nhưng vẫn làm nổi bật lên vẻ tao nhã phóng khoáng, Hứa Tầm Sênh khen: “Đẹp lắm, Tiểu Mộng lập công rồi.”
Nguyễn Tiểu Mộng hết sức đắc ý, Đại Hùng trêu chọc: “A Sênh giờ không làm cô giáo nữa, sao em lại như trẻ con trông mong được khen ngợi thê? Cô giáo Hứa, em nói có đúng không?”
Nguyễn Tiểu Mộng làm mặt quỷ với Đại Hùng, Hứa Tầm Sênh nhìn đi nơi khác, không đáp lời như mọi khi.
Bây giờ studio đã có thể sử dụng, nhưng ba người vẫn bàn bạc để điều chỉnh và sửa sang lại vài chỗ.
“Em nôn nóng chết mất.” Nguyễn Tiểu Mộng rối rít: “Nhanh thử phòng thu âm đi!”
Trước kia Nguyễn Tiểu Mộng chơi bass, còn Đại Hùng và Hứa Tầm Sênh hầu như biết chơi tất cả nhạc cụ. Ba người chơi thử chốc lát, thu vài bản demo, tuy chưa hoàn mỹ, vẫn còn lẫn chút tạp âm và vài chỗ không rõ, song họ chỉ làm vì sở thích nên không hề cảm thấy tiếc nuối, trái lại thấy vậy càng hay, dứt khoát không điều chỉnh, cũng không thu lại.
Hứa Tầm Sênh hát, hai người kia đệm nhạc, xế chiều mưa to, rào rạt rơi xuống mái che, nhưng cả ba đều không quan tâm, xem như thiên nhiên cũng cùng hòa âm. Cô nhẹ nhàng gảy đàn guitar, hát bài mình sáng tác. Giọng cô khẽ khàng như kể lại cuộc sống mỗi ngày, mỗi ước mơ, mỗi tâm sự, mỗi mong đợi của bản thân. Ánh đèn nhạt soi xuống ngón tay cô và màn mưa sau lưng, ánh mắt cô trống rỗng và buồn thương, những tâm sự ẩn giấu đã lâu thoáng vụt qua đáy mắt.
Khi nốt nhạc cuối cùng lắng xuống, đôi mắt cô trong sáng trở lại, cô ngẩng đầu nhìn họ cười. Hai người còn lại im lặng chốc lát, sau đó cười vỗ tay.
Cả ba cùng nhau lắng nghe bản demo của Hứa Tầm Sênh. Đại Hùng vùi nửa gương mặt vào cánh tay, chú tâm nghe, thi thoảng ngẩng đầu nhìn cô, song lại nhanh chóng kín đáo rời mắt đi. Nguyễn Tiểu Mộng tay chống cằm, trong lúc lơ đãng nhìn quanh lại phát giác Hứa Tầm Sênh có chút thất thần, không biết hồn lạc tận đâu.
Nguyễn Tiểu Mộng bỗng nhớ đến một chuyện cách đây rất lâu. Khoảng chừng một năm trước, khi cô ấy đến thành phố Tương nương nhờ Hứa Tầm Sênh, trùng hợp biết được Hứa Tầm Sênh muốn đóng cửa studio.
Lúc đó Nguyễn Tiểu Mộng lấy làm lạ: “Dạy nhạc cho bọn trẻ vừa nhàn nhã vừa được đãi ngộ tốt, hơn nửa tính chị dịu dàng thích trẻ con, sao không làm tiếp? Làm ca sĩ ở quán bar của Đại Hùng có kiếm được bao nhiêu tiền đâu. Như vậy rất vất vả, sao thoải mái như hiện tại được?”
Hứa Tầm Sênh không mảy may dao động, tiếp tục làm việc, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Chẳng qua tôi cảm thấy tiếp tục sống như vậy sẽ rất hiu quạnh.”
Không hiểu sao nghe được câu này, lòng Nguyễn Tiểu Mộng hết sức khó chịu. Có một số việc, không phải người trong cuộc thì không thể nào đồng cảm sâu sắc. Nhưng Nguyễn Tiểu Mộng nhìn Hứa Tầm Sênh vẫn trải qua từng ngày trong thầm lặng, tốt đẹp và thận trọng, lại thấy khó chịu thay cô.
Xưa nay, Hứa Tầm Sênh không nhắc đến chuyện quá khứ, không hề nhắc đến tên người kia lần nào, giống như chưa hề xảy ra việc gì. Nhưng tình yêu oanh liệt từ thành phố Tương đến Bắc Kinh, từ vòng loại đến chung kết toàn quốc của họ, dù là người đứng ngoài như Nguyễn Tiếu Mộng cũng cảm thấy rung động. Hiện giờ người kia đã đứng trên đỉnh cao trong làng nhạc, là nhân vật họ cả đời cũng không thể với tới. Nhưng đôi khi Nguyễn Tiểu Mộng lại nghĩ, vị Thiên vương mới kia có biết được cô gái năm đó bầu bạn bên anh suốt chặng đường đã từng đỏ mặt tỏ thái độ cứng rắn “Không ai được theo đuổi anh ấy hết, như vậy tôi sẽ giận” hay không?
Còn hiện tại thì sao?
Nguyễn Tiểu Mộng nhìn Hứa Tầm Sênh, nhận thấy được ánh mắt cô, Hứa Tầm Sênh ngước mắt, nở nụ cười dịu dàng. Nguyễn Tiểu Mộng nghĩ, hiện tại có những người bạn như họ ở bên, có cuộc sống hoàn toàn khác với trước kia, liệu cô có còn thấy quạnh hiu không?
Chắc là không đâu!
Hứa Tầm Sênh và hai người họ ăn tối xong mới về nhà.
Trời đã sầm tối, lại là một đêm tĩnh lặng, cô tắm rửa thay quần áo, sau đó dọn dẹp nhà cửa, thấy thời gian còn sớm, mới hơn tám giờ, liền ngồi vào máy tính.
Hàng handmade tháng này đã bán hết, cô định lên mạng thông báo, tránh có người không biết lại đặt mua, song vừa mở hang web ra thì một quảng cáo điện thoại thình lình hiện lên. Hứa Tàm Sênh khựng lại, rời mắt đi theo phản xạ, không hề chú tâm xem dáng vẻ người trên quảng cáo. Anh mặc áo khoác đỏ, dù chỉ thoáng nhìn vẫn thấy được khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén. Những hình ảnh quảng cáo như thế này bây giờ nhan nhản khắp phố. Nhiều lúc Hứa Tầm Sênh đi ngang qua, còn nghe được mấy cô gái trẻ tuổi nhắc đến tên anh, giọng nói đầy tự hào, như thể cả thế giới này trong một đêm đều biết đến anh, đều nghe anh hát.
Hứa Tầm Sênh di chuyển chuột tắt quảng cáo đi. Đã mấy ngày cô không lên mạng, liền kinh ngạc khi thấy có hàng nghìn bình luận trên trang cá nhân của mình, mở ra xem mới biết họ đều tìm đến do đoạn video hot khi trước.
Hiện giờ, cô dùng tài khoản đầu tiên của mình để bán hàng, thỉnh thoảng cũng đăng lên lời hát mình vừa viết hoặc chia sẻ thông báo của Live House. Hơn một năm qua, dần dần có thêm người theo dõi, nhưng số lượng không nhiều, bình thường chỉ có hai, ba trăm bình luận. Mỗi bình luận cô đều chân thành trả lời, thậm chí cũng quen thuộc với mấy fan đã theo dõi cô hơn một năm qua.
Cô rất thích cảm giác này, ở trong thế giới nhỏ bé của mình, không bị quá nhiều người chú ý, chỉ trao đổi với người thật lòng thích nhạc và những món handmade cô làm ra.
Cô đã đổi tên tài khoản Weibo này thành Cá Không Vảy.
Cô lướt xem bình luận từ trên xuống dưới, có chút không vui, bởi vì tất cả đều là mấy cư dân mạng hóng hớt, những tài khoản thân quen tìm hồi lâu vẫn không thấy. Cách nói chuyện của những người lạ này rất sáo rỗng, chẳng hạn như “Chị ơi, em thích chị lắm, từ hôm nay sẽ trở thành fan của chị”, hoặc “Người đẹp, lần sau đến quán bar xem cô biểu diễn nhé”… May mà Hứa Tầm Sênh từng trải qua những ngày thế này trước đây, cuối cùng chỉ cười cho qua, quyết định hôm nay không đăng Weibo, tránh bị chú ý.
Tin trên mạng cũng không có gì hay để xem, cô vừa định tắt web thì lại thấy được một tài khoản quen thuộc trong hộp thư – Có Cơn Gió Nào Thổi Qua Vùng Hoang Dã.
Hứa Tầm Sênh nghĩ ngợi, nhớ đến người khách lần trước mua đồ trong cửa hàng trên mạng của mình, còn trò chuyện đôi câu cũng có cái tên giống vậy. Cô bèn lấy điện thoại ra xem, khách trên app mua bán đúng là người này.
Cô bèn mở tin nhắn riêng của người này ra xem.
“Giao hàng chưa?”
Hứa Tầm Sênh thoáng sửng sốt, thầm nghĩ người này đúng là lạ thật, sao không nhắn vào cửa hàng trên mạng mà lại chạy đến Weibo của cô, đành nhắn lại: “Gửi rồi.”
Cô lại mở ảnh đại diện của người kia ra xem, vẫn là cảnh non xanh nước biếc, nhưng trang cá nhân trống không. Tài khoản được người này theo dõi có khoảng hai, ba trăm về ẩm thực, âm nhạc và du lịch, còn chỉ có năm, sáu người theo dõi, toàn là tài khoản trợ giúp của hệ thống.
“Cô chủ, sao cô lại đặt tên tài khoản là Cá Không Vảy?” Đối phương lại nhắn đến.
“Đây là tên một bài hát của tôi.”
“Ồ. Bài hát đó tôi từng nghe trên mạng, lời nhạc rất khá, hát cũng hay. Có điều, nếu đoạn nhạc đệm trước đoạn cao trào cuối cùng được xử lý phong phú hơn một chút thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Hứa Tầm Sênh thảng thốt, ngẫm nghĩ chốc lát mới trả lời:
“Thêm bass hay guitar?”
“Bass tốt hơn.” Sau đó trực tiếp cho hai dòng nhạc số.
Hứa Tầm Sênh xem tin nhắn, nhắm mắt tưởng tượng một chút thì thấy hiệu quả không tệ, bèn trả lời: “Hình như cũng có lý.”
Đối phương gửi biểu tượng mặt cười: “Đâu chỉ là có lý, tôi là dân trong nghề đấy.”
“Ồ… anh cũng làm nhạc à?”
“Tôi giỏi phần chế tác hậu kỳ hơn.”
Hứa Tầm Sênh tin ngay bảy, tám phần. Lúc trước thấy địa chỉ của đối phương là biệt thự ở Bắc Kinh, lại mua mấy loại bút lông, giây Tuyên* và con dấu, toàn mấy món mà thanh niên không thích, ảnh đại diện Weibo và tài khoản mua hàng đều không bắt mắt, cô đoán đây không phải người thích phô trương. Mà làm hậu kỳ lại mua được biệt thự ở Bắc Kinh thì không hề đơn giản, nhất định có kinh nghiệm phong phú, ắt hẳn tuổi tác không nhỏ.
(* Giấy Tuyên được coi là vua trong các loại giấy ở Trung Quốc, nổi tiếng với độ mềm mại và kết cấu mịn màng, thường được sử dụng trong cả thư pháp và hội họa.)
“Hân hạnh được biết anh.”
“Lúc nào mới ra bài hát mới?”
Hứa Tầm Sênh do dự chốc lát, tuy chỉ trò chuyện vài câu với người này, nhưng cô cảm giác được đối phương là người thẳng thắn, trực tiếp chỉ ra chỗ thiếu sót trong bản nhạc của cô bao gồm lần trước hỏi có phải mấy món đồ kia là tự tay cô làm không, cô vừa nói phải thì anh ta đã lập tức bảo: “Tôi sẽ không trả hàng.”
Người ta đã chân thành không câu nệ, tự nhiên cô cũng sẽ đối đãi chân tình, dù tin lầm người cũng không thẹn với lương tâm. Đây là nguyên tắc đối nhân xử thế nhất quán của Hứa Tầm Sênh. Vì thế, cô trả lời: “Hôm nay mới thu bản demo, anh có muốn nghe thử không?”
Người bên kia im lặng hồi lâu mới đáp: “Tốt, hay là kết bạn WeChat đi, vậy tiện hơn, số WeChat của tôi là xxxxxx.”
Tuy thấy khó tin, sao cô có thể nhanh chóng kết bạn WeChat với khách hàng trên mạng như vậy? Có điều, Hứa Tầm Sênh không hề do dự, nhanh chóng kết bạn với đối phương. Anh ta lập tức chấp nhận, sau đó lại gửi mặt cười đến.
Hứa Tầm Sênh cho rằng, mặc dù người này mỗi lần nói chuyện đều khiến người ta bỡ ngỡ, nhưng thật ra lại vô cùng thân thiện. Cô bèn gửi bản demo cho đối phương xem thử.
Quả đúng như lời anh ta nói, người này làm hậu kỳ. Bởi trong trang cá nhân đăng rất nhiều ảnh nhạc cụ, đĩa nhạc, vài dòng nhận xét của bản thân, dĩ nhiên cũng có vài ảnh phong cảnh nhưng không có ảnh cá nhân. Tuy nhiên, Hứa Tầm Sênh cũng không quan tâm dáng vẻ đối phương thế nào, xem chốc lát liền thoát ra.
Bây giờ anh ta lại nhắn: “Hiện tại bên cạnh tôi đang có người khác, buổi tối yên tĩnh tôi sẽ nghe kỹ hơn được không?”
Tuy chỉ là dòng chữ máy móc, nhưng Hứa Tầm Sênh vẫn cảm nhận được giọng điệu ôn hòa và kiên nhẫn của đối phương, tim vô cớ lỡ nhịp: “Được, không vội đâu.”
Anh ta lại nhắn thêm: “Dù muộn cỡ nào tôi cũng sẽ nghe.”
Hứa Tầm Sênh không nói lời nào, có lẽ người kia cũng đang bận nên không nói gì thêm. Đến khi cô định lên giường đi ngủ, điện thoại lại vang lên âm báo, là anh ta gửi đến: “Tôi nghe rồi.”
“Xin lắng nghe chỉ giáo!”
Dường như đổi phương đang cân nhắc từ ngữ, vì cô thấy màn hình thông báo đối phương vẫn đang gõ chữ, cuối cùng chỉ gửi một tin ngắn ngủn: “Tôi đã nghe mười bảy, mười tám lần rồi.”
Hứa Tầm Sênh không kìm được cười khì, gần như có thể tưởng tượng bên kia chắc hẳn cũng mỉm cười, cô nhắn lại: “Cảm ơn đã ủng hộ.”
Anh ta lại hỏi: “Cô hát hay như vậy, lại thu âm bản demo, định gửi cho công ty đĩa nhạc sao?”
“Không. Tôi và mấy người bạn định mở studio phát hành nhạc riêng của mình.”
Hồi lâu sau, người kia mới nói: “Độc lập như vậy rất tốt.”
Hứa Tầm Sênh ngờ ngợ phản ứng của đối phương có gì đó không đúng lắm, nhưng còn chưa kịp nghiền ngẫm thì người này lại hỏi: “Tình hình tài chính thế nào? Nếu cần, trong tay tôi có chút tiền để không, có thể đầu tư.”
Hứa Tầm Sênh sững sờ, xem tin anh ta gửi đến, trực giác mách bảo cô người này nghiêm túc. Thế là cô nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Anh có thể đầu tư bao nhiêu?”
Đối phương đáp ngay: “Có thể đầu tư mấy triệu.”
Hứa Tầm Sênh lấy làm kinh hãi. Cô vốn không hề có ý định tìm người đầu tư, vì chỉ nổi hứng mở studio, có đầu tư sẽ có ràng buộc và áp lực. Hơn nữa, cô cũng không chấp nhận một người lạ góp vốn cho dù có thiếu tiền đi chăng nữa, mà người này còn có vẻ không coi trọng tiền bạc.
Vì thế cô từ chối khéo: “Tôi đùa với anh thôi, chúng tôi không thiếu tiền, Không cần đầu tư. Nhưng mà chúng ta chỉ tán gẫu vài lần, anh dám tin tôi à?”
Đối phương im lặng chốc lát mới hồi đáp: “Tôi cũng không biết tại sao, nói mấy câu với cô lại cảm giác giống như đã quen biết lâu lắm rồi.”