Xe chạy thẳng về phía ngoại thành, rời xa khu vực nội thành sầm uất, đường sá vòng vèo, đến khu lâm viên phong cảnh thanh tao, giao thông thuận tiện. Chạy men theo con đường nhỏ xanh rì, từ xa đã thấy bức tường trắng tinh cao cao, hàng dây leo buông rủ nơi đầu tường. Cổng sắt từ từ mở ra, tài xế đỗ xe vào bãi, bên cạnh còn có mấy chiếc xe khác của Sầm Dã.
Sầm Dã mua biệt thự này năm ngoái, mới trang trí xong hồi đầu năm, chuyển đến ở từ hè năm nay. Bình thường chỉ có Sầm Dã, người giúp việc và vệ sĩ sống ở đấy. Sầm Chí mua một căn hộ ba phòng gần đó ở chung với vợ con, như vậy tiện cho anh ấy qua lại giữa hai bên. Khi nãy Lưu Tiểu Kiều đã xuống xe giữa đường, tự về nhà, chỉ có Sầm Chí theo em trai đến đây.
Hai anh em vừa vào phòng khách đã thấy trên bàn đặt một món quà lớn được gói tinh xảo, người giúp việc cho hay: “Là tổng giám đốc Lý cử người đưa đến, chúc mừng concert của cậu Sầm thành công.”
Hai anh em khẽ cười, Sầm Dã đi đến mở gói quà, bên trong là hộp đàn guitar. Anh cẩn thận lấy đàn ra, khẽ xuýt xoa.
Dù Sầm Chí không hiểu gì về guitar, cũng nhìn ra được cây đàn này tuy rất cũ, nhưng được giữ gìn tỉ mỉ, hình dạng và hoa văn rất đặc biệt, chưa bao giờ thấy trên thị trường nhất định là đàn guitar cổ quý báu. Sầm Dã ôm lấy đàn guitar ngồi hẳn xuống bàn, chẳng hề ra dáng siêu sao. Anh nhẹ nhàng gảy vài dây, mặt mày hân hoan, xem ra vô cùng thích thú.
“Anh Dược hào phóng thật. Lúc nên khen ngợi thì cực kỳ thoáng tay.”
“Ừ.” Sầm Dã không ngẩng đầu lên.
Kể từ hai năm trước, Sầm Dã ký hợp đồng với tập đoàn Giải trí Pai, anh một bước lên trời như đi hỏa tiễn, đích thực là “con gà đẻ trứng vàng” lớn nhất của công ty. Hai năm qua, gần như anh không hề có ngày nghỉ, dĩ nhiên phần nên thuộc về hai anh em, Lý Dược chưa bao giờ keo kiệt.
Đến năm nay, Sầm Dã đã đứng vững ở vị trí cao nhất của cả hai phái thần tượng lẫn thực lực trong giới âm nhạc, hợp đồng với tập đoàn Giải trí Pai cũng sắp hết hạn. Hai bên thương lượng ký tiếp, bên Sầm Dã đương nhiên có nhiều lợi thế đàm phán hơn, cuối cùng đồng ý với hình thức góp vốn, thành lập studio riêng cho anh. Sầm Dã và anh trai đều chiếm được số lượng cổ phần tương đối, có điều trên danh nghĩa thì studio vẫn trực thuộc tập đoàn Giải trí Pai. Hai bên coi như đều nở mặt nở mày, giữ được mối quan hệ hợp tác lâu dài.
Dĩ nhiên, bắt đầu từ năm nay, Sầm Dã chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn, lời nói càng có trọng lượng hơn cơ bản xem như anh nắm quyền chủ động trong vấn đề phát triển cá nhân. Vì thế hôm nay, sau khi anh tổ chức bốn buổi concert liền trong tháng, Lý Dược tặng cây đàn này làm quà, vừa thể hiện sự tán thưởng với danh nghĩa sếp lớn từ trước đến nay, cũng đồng thời mang danh nghĩa đối tác chúc mừng.
Studio có vài việc cần giải quyết nên sầm Chí đến phòng đọc sách, Sầm Dã ôm đàn guitar cất vào phòng sưu tập của mình. Vừa mở cửa ra liền thấy mười mấy cây đàn guitar quý giá nổi tiếng và dãy tai nghe đắt giá, có đủ mọi phiên bản hạn chế của các nhãn hiệu cao cấp như Orpheus CE, AKG, Bose, Sennheiser HE 1, HE 2… Bên mặt tường khác còn có các loại album bạch kim không phát hành nữa của những ban nhạc hay nhất mọi thời đại. Sau khi cất kỹ cây đàn mới, Sầm Dã ngồi xuống ghế, chầm chậm quay một vòng nhìn ngắm xung
quanh, lòng thầm buồn cười.
Trước đây, mỗi khi căn phòng này có thêm món gì mới, anh luôn hưng phấn khó kiềm chế, hận không thể ôm chúng ngủ. Dần dà, đồ chất đầy phòng, cảm giác hưng phấn ngày càng nhạt đi. Dù cho sưu tầm được thứ quý giá cỡ nào, giờ đây cũng khó dấy lên được bất kỳ một gợn sóng nhỏ trong lòng anh.
Ngồi chốc lát, Sầm Dã đi ra hành lang, mặt trời chưa lặn, ánh nắng vẫn tươi đẹp. Vậy mà căn biệt thự yên tĩnh đến lạ, nhất là khi anh trở về, mấy người giúp việc đều không dám lớn tiếng, cả căn nhà càng thêm lặng phắc. Hát suốt trong bốn buổi concert ở các thành phố khác nhau, thật ra anh đã thấm mệt. Nhưng cái mệt này không phải khàn giọng hay người không khỏe, mà là cả người chẳng muốn cử động, giống như cơn mệt mỏi ngấm vào từng tế bào, như thể tất cả tinh lực đều tiêu hao hết trên sân khấu, giờ không muốn làm việc gì nữa.
Anh đi lòng vòng trong nhà, lại không có gì để làm, không có ai để trò chuyện, cuối cùng đi vào phòng game bên cạnh phòng ngủ ở tầng hai. Thời điểm phòng game này vừa trang hoàng xong, anh khá thích thú, rảnh việc sẽ ngồi lì trong này bây giờ thì chỉ thi thoảng mới đến chơi một chút, nào giống năm xưa chỉ ôm điện thoại cũng có thể chơi cả đêm.
Vách tường sơn màu xanh sẫm, treo loa Surround, phía trước là màn hình khổng lồ, bên dưới đặt các thiết bị game, máy vi tính, Xbox*, mắt kính game 4D… Cuối cùng, Sầm Dã chọn một trò chơi bình thường nhất, phóng lên màn hình, cầm lấy Xbox.
(* Một loại máy trò chơi điện tử.)
Không biết chơi bao lâu, đến khi bên ngoài cửa sổ mờ mờ tối, Sầm Dã chơi qua vòng, mắt cũng khá mỏi, bèn ném tay cầm Xbox đi, ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh tanh. Anh nghiêng đầu tựa vào sô pha, tiện tay kéo tấm chăn đắp lên người, cứ thế ngủ thϊếp đi.
Nếu có Lửa Hoang nào trong hàng triệu fan cả nước thấy được cảnh này, e rằng sẽ đau lòng đến rơi nước mắt vì thần tượng của mình, cảm thấy chàng trai này đã chiếm giữ phần giang sơn tốt nhất trong giới giải trí, vậy mà vẫn như một đứa trẻ to xác không biết chăm sóc bản thân, luôn đối xử qua loa với chính mình như thế.
Sau đó, anh lại mơ thấy người kia. Cảnh trong mơ là khu rừng giống hệt chỗ nhà anh. Ánh nắng chan hòa xuyên qua nhành lá, chiếu lên mặt đất lấp lánh. Cô ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, đang cúi đầu chọn mấy viên đá bên chân, chắc hẳn dùng để khắc dấu. Cô vẫn mang dáng vẻ năm nào, mái tóc đen dài hơi xoăn, mặc chiếc áo len màu ấm, phối với váy len dày, bên dưới là đôi giày da mũi tròn tinh xảo.
Sầm Dã ngắm nhìn chốc lát, lòng bỗng vui sướиɠ: ”Em đến nhà anh sao?” Anh hân hoan hỏi: “Em chịu đến rồi ư?”
Anh vội vàng đến gần, muốn nói với cô vô số lời yêu thương. Thế nhưng thình lình bị hụt chân, rơi xuống vực sâu hun hút. Anh vùng vẫy, cả người toát mồ hôi lạnh, mở choàng mắt.
Cảnh trong mơ quá chân thật, tựa như anh vừa ở dưới ánh dương ấm áp thư thái, trông thấy bóng dáng cô. Thế nên giờ phút này, nhìn căn phòng mờ tối tĩnh lặng trước mắt và ánh sáng chập chờn hắt lên vách tường, hồi lâu sau, đầu óc Sầm Dã vẫn hỗn loạn, phát hiện trên mặt mình đã ươn ướt. Anh cúi đầu, đưa mu bàn tay lên lau vội đi, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Đã lâu lắm rồi không mơ thấy cô, thậm chí không nhớ đến cô, không biết tại sao hôm nay lại mơ thấy.
Trong biệt thự đã sáng đèn từ lâu, anh đi xuống tầng, người giúp việc vừa thấy anh đã hỏi: “Cậu Sầm, bây giờ ăn tối chưa?”
Sầm Dã thấy hơi đói, gật đầu: “Anh tôi đâu?”
“À, anh Sầm nói về nhà dùng cơm, ăn xong sẽ quay lại xử lý công việc.”
Sầm Dã không nói thêm gì, thật ra anh không hề cho rằng công việc nhất định phải làm xong trong đêm, anh trai có thể ở nhà với vợ con nhiều hơn. Nhưng Sầm Chí là người tham công tiếc việc, anh không khuyên được, thành ra cứ để mặc anh trai.
Bữa tối nhanh chóng được bưng lên, bốn món mặn, một món canh. Sầm Dã cầm đũa ăn vài miếng, thấy miệng nhạt nhẽo chẳng có mùi vị gì, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn tủ rượu bên cạnh.
Anh đứng dậy mở tủ lấy chai rượu ra, gọi người giúp việc lấy ly. Người giúp việc do dự chốc lát, rốt cuộc không dám nói lời nào, làm theo lời anh.
***
Sầm Chí lái xe từ nhà mình đến biệt thự chỉ mất năm sáu phút, khi đến nơi đã là tám giờ tối. Thật ra anh ấy có thể mang việc về nhà làm, nhưng một mặt vợ con sẽ bị ảnh hưởng, mặt khác Sầm Chí hiện không thích ở nhà cho lắm, thậm chí còn có chút hối hận sao ban đầu lại mua nhà gần nơi này như vậy. Nhưng anh ấy vẫn muốn gặp con nhiều hơn, vậy nên cơm nước xong, chơi với con chốc lát, mặc dù thấy được sự tủi thân trong mắt Tống Lam Tuyết, Sầm Chí vẫn bảo với vợ rằng mình còn chưa xong việc rồi cứ thế đến đây. Tống Lam Tuyết không có cách nào ngăn cản, hơn nữa đây vốn là lời thật.
Lúc dừng xe, cơn gió đêm mang theo hương vị trong lành vốn có của vùng nông thôn nhẹ nhàng thổi qua. Nhìn lên bầu trời đầy sao không thể thưởng thức được nếu ở trong nội thành, tâm trạng Sầm Chí vui vẻ không ít, ngay sau đó liền nghĩ không biết bây giờ Lưu Tiểu Kiều đang làm gì nhỉ?
Anh ấy tựa vào cạnh xe, gửi mấy tin nhắn cho Lưu Tiểu Kiều. Hai người nhắn qua nhắn lại vài câu trêu chọc, nhưng cuối cùng không ai chịu vượt qua hàng rào kia trước. Song Sầm Chí lại thấy như vậy càng thú vị hơn, sóng lòng rộn rạo, sau đó cất điện thoại rồi đi vào biệt thự.
Vừa vào phòng khách, bên cạnh là phòng ăn, Sầm Chí thoáng ngửi thấy mùi rượu, chau mày hỏi giúp việc đang thu dọn bát đũa: “Tiểu Dã vừa uống rượu hả?”
Giúp việc khúm núm gật đầu.
“Uống bao nhiêu?”
“… Một chai rưỡi ạ.”
Sầm Chí đè nén nỗi phiền não và lo lắng, đi đến bên cạnh thùng rác nhìn vỏ chai rượu bên trong, lại hỏi: “Có nôn không?”
“Có… nôn ạ.”
“Đưa thuốc giải rượu cho cậu ấy uống chưa?”
Giúp việc gật đầu liên hồi: “Uống rồi ạ.”, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vừa rồi. Sầm Dã uống say rất dễ chăm sóc, không nói tiếng nào, chỉ một mình cúi đầu ngồi ở đó, ngoan ngoãn uống thuốc giải rượu. Những lúc như thế, vị đại minh tình này trái lại giống như những chàng hai ngoan hiền bình thường khác.
Sầm Chí yên tâm phần nào, đi thẳng về phía phòng ngủ chính ở tầng hai, khẽ đây cửa ra. Đầu giường bật ngọn đèn nhỏ dìu dịu, căn phòng im ắng. Anh ấy ngồi xuống bên giường, đứa em trai cao lớn đang nằm đây, tóc tai lộn xộn, mặt tái nhợt do say rượu, đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Sầm Chí có chút phiền muộn và bất lực. Mọi mặt Tiểu Dã đều tốt, chăm chỉ, chuyên nghiệp, thông minh, cũng biết chừng mực, bây giờ gần như là hình mẫu minh tinh trong giới, ai nấy đều khen ngợi. Chỉ ngoại trừ một việc mà một số người thân cận nhất bên cạnh mới biết, đó là tật nghiện rượu. Buổi tối chỉ cần rảnh rỗi, hôm sau không có việc làm, Sầm Dã sẽ uống rượu, hơn nữa còn uống rất nhiều. Tối qua vừa tổ chức concert xong
đã uống say mèm, hôm nay lại uống tiếp.
Cứ tiếp tục như thế, sức khỏe làm sao chịu nổi? Cũng do Sầm Dã ỷ mình trẻ tuổi nên buông thả. Nhóm Sầm Chí muốn ngăn cản nhưng không thể lần nào cũng ngăn được hết, một khi đã ngang ngược, Tiểu Dã sẽ không màng bất cứ thứ gì. Họ chỉ có thể cố hết sức trông chừng, nhắc nhở, quản thúc, tránh tình huống tệ hại đến mức mất kiểm soát mà thôi.
May mà Sầm Dã luôn đặt công việc lên hàng đầu, chưa bao giờ để rượu làm ảnh hưởng đến việc chính.
Sầm Chí chăm chú nhìn em mình chốc lát, anh ấy vẫn không hiểu tại sao Sầm Dã lại trở thành như vậy. Nếu nói anh chịu áp lực lớn, có tầm sự, cần mượn rượu giải sầu, thì đáng lẽ chỉ rơi vào khoảng thời gian ban nhạc Triều Mộ mới giải tán cô gái kia vừa bỏ đi. Khi ấy, quả thật tâm trạng của Sầm Dã rất tệ, bán mạng làm việc, không hề cười suốt một thời gian dài, nhưng đâu đến mức nghiện rượu, mà sự việc đó cũng dần trôi qua. Theo khoản thu nhập ngày càng nhiều, địa vị ngày càng cao, Sầm Dã bắt đầu qua lại với những người bạn trong giới. Sầm Chí nhìn thấy được, em trai đang tận hưởng cảm giác thành tựu và vui sướиɠ do tiền tài và địa vị mang đến.
Thế là Sầm Chí cho rằng em trai đã quên được chuyện trước kia, cộng thêm Sầm Dã chưa lần nào nhắc đến Hứa Tầm Sênh, giống như trong đời anh chưa từng có sự xuất hiện của cô gái này. Con người mà, nên hướng đến tương lai! Hon nữa Sầm Chí tin tưởng, mọi thứ đạt được hôm nay tuyệt đối không khiến em trai hối hận.
Nhưng mấy tháng gần đây, Sầm Dã bắt đầu uống rượu, ban đầu là một ly, hai ly, rồi đến nửa chai, một chai…
Sầm Chí từng gặp những người thích uống rượu, suy cho cùng đều vì áp lực tâm lý quá lớn nên mới lệ thuộc vào rượu bia. Anh ấy đoán, nhất định là vì nửa năm qua công việc quá mệt mỏi, độ nổi tiếng còn cao hơn năm ngoái, Tiểu Dã đứng ở vị trí được cả giới giải trí chú ý nên mới không cách nào giải quyết được áp lực tâm lý.
Điều này cũng không phải vấn đề gì nan giải. Sầm Chí định đợi tổ chức xong tour lưu diễn đợt này sẽ để Sầm Dã nghỉ ngơi thư giãn, chăm sóc sức khỏe. Nhưng trước mắt còn mấy thành phố phải đến, không thể nhanh chóng sắp xếp cho Tiểu Dã nghỉ ngơi. Sầm Chí có chút áy náy và xót xa, bèn đưa tay vén góc chăn cho em hai.
Điện thoại Sầm Dã ném bên gối, Sầm Chí vừa định cất thay để không làm phiền đến em trai thì màn hình bỗng sáng lên, hiện ra một thông báo đề cử. Là tiêu đề của một trang web video khá nổi, bình thường Sầm Dã hay lướt hãng web này. Trong lúc vô tình liếc xem bức ảnh nho nhỏ ở tiêu đề, Sầm Chí vừa định tắt điện thoại liền khựng lại, nhìn sang Sầm Dã đang ngủ say rồi đi qua một bên chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất.
Đoạn video không dài, chỉ hai, ba phút. Sầm Chí đứng sững sờ chốc lát, không ngờ đời này mình sẽ có cơ hội thấy được tin tức của cô gái kia, hơn nữa còn khéo hiện lên trong điện thoại Sầm Dã.
Trong đầu Sầm Chí hiện lên dáng vẻ thanh tú xinh đẹp hôm bỏ đi của cô gái ấy, chỉ đứng yên nơi đó đã giống như một nhánh lan kỳ bí nơi vực sâu. Mắt Hứa Tầm Sênh đỏ hoe, giọng nói từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, dù Sầm Chí không thích cô lắm cũng không tài nào phớt lờ ánh mắt bi thương tan nát cõi lòng kia. Có điều, hôm ấy Sầm Dã không về kịp để thấy được dáng vẻ đó.
Sầm Chí nghĩ ngợi chốc lát rồi xóa lịch sử đề cử này, tắt app chạy ngầm, tắt luôn cả điện thoại. Ngày mai sẽ có vô số tin tức được đề xuất, tin cũ sẽ nhanh chóng bị nhấn chìm. Sầm Dã và cô gái kia đã là người của hai thế giới, họ không còn bất cứ mối liên hệ nào nữa.
***
Phố vừa lên đèn, ban đêm ở thành phố Tương luôn náo nhiệt, dù đã cuối thu, thời tiết se se lạnh. Xe đỗ đầy hai bên đường, người ngồi kín các quán ăn, trước cửa quán rượu có mấy nhân viên chào mời khách.
Hứa Tầm Sênh đeo đàn guitar, mặc áo len và váy dày, xuống xe buýt, từ từ đi men theo con phố. Cách ăn mặc của cô không hiếm gặp trên con phố này, bởi mấy nghệ sĩ quán bar đều ăn mặc như thế. Có điều, khi cô đi ngang qua mấy quán bar, vẫn có mấy gã đàn ông huýt sáo vang dội, hoặc khẽ gọi cợt nhả: “Này người đẹp, đi đâu thế?”, “Cô em hát ở quán nào vậy?”…
Hứa Tầm Sênh chẳng mảy may nao núng, mắt nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía trước.
Live House Gấu Và Tia Sáng nằm ở tầng hầm của một tòa nhà văn phòng cũ, vừa là quán bar vừa là nơi biểu diễn âm nhạc. Khai trương một năm rưỡi trước, hiện giờ đã thành nơi tụ họp cho giới yêu âm nhạc nổi tiếng ngang ngửa với Cà Phê Đen. Vì thế khi đi xuống cầu thang, Hứa Tầm Sênh nhìn thấy không ít người tụ tập ở ngoài lối đi. Bên cạnh có cửa sổ chắn song sắt, cô nàng bán vé thấy cô liền cười tươi rói: “Chị đến rồi hả?”
Hứa Tầm Sênh gật đầu. Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, hôm nay ánh mắt cô nàng bán vé nhìn cô sáng rực đến lạ, hơn nữa trong nhóm fan yêu nhạc đang đứng chờ cũng có vài người nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ. Hứa Tầm Sênh nghĩ, có thể họ tò mò với ca sĩ nên không quan tâm, vén rèm đi vào.
Live House này khác hẳn với những nơi khác, tuy chỉ là tầng hầm cũ kỹ được sửa sang lại, vẫn còn rất nhiều đường ống, tường thô đậm chất heavy metal, nhưng không gian được ông chủ bài trí gọn gàng thông thoáng, có vô số quạt thông gió. Trên sô pha đặt gối ôm, còn khảm mấy chậu cây cảnh nhỏ lên nửa mặt tường, trên cao treo mấy bức tranh trừu tượng, đều đậm chất nghệ thuật. Vì vậy, Hứa Tầm Sênh mới đồng ý biểu diễn ở đây.
Cô đi thẳng đến hậu trường, mấy ca sĩ khác còn chưa đến, ông chủ Đại Hùng ngồi gảy guitar, cậu em trai đứng đằng sau.
Thấy Hứa Tầm Sênh đi đến, đặt cây đàn đang đeo xuống, hai người kia thoáng nhìn nhau. Dáng vẻ cô vẫn thong dong như thường ngày, lấy bình giữ nhiệt từ túi, nhấm nháp trà dinh dưỡng tự pha, hiển nhiên không hề biết gì về sự việc kia.
Đại Hùng vỗ vai cậu em, ý bảo cậu ta đi trước, hậu trường chỉ còn lại mỗi anh ta và Hứa Tầm Sênh. Đại Hùng đặt guitar sang bên cạnh, hỏi thăm: “Hai ngày nay không lên mạng à?”
Hứa Tầm Sênh rất hiếm khi nói lời vô ích, chỉ liếc nhìn anh ta xem như ngầm thừa nhận.
Đại Hùng nở nụ cười, nói: “A Sênh, hai ngày trước có khách đến quán bar quay video em đàn hát đăng lên mạng.” Thấy cô vẫn bình thản không buồn để ý, Đại Hùng nói tiếp: “Kết quả… em biết đó, người đẹp hát hay được đưa lên trang đầu của web. Nghe nói bây giờ video đó rất hot, lát nữa nếu thấy có nhiều người đến xem thì đừng giận. Cứ xem như họ không tồn tại là được.”
Lúc này, tay cầm bình nước của Hứa Tầm Sênh khựng lại, cô nhìn Đại Hùng: “Nhiều lắm sao?”
“Bình thường vé vào cửa chỉ bán được một, hai trăm tấm, tối nay đã bán bốn trăm tấm. Anh cho dừng rồi, nếu không sẽ còn bán được nhiều hơn nữa.”
Tâm trạng Hứa Tầm Sênh không mấy dao động, cô lắc lư chiếc cốc trong tay, giọng nói vẫn thản nhiên: “Bốn trăm cũng nhiều lắm rồi, không có chỗ đứng, anh không sợ trong quán hỗn loạn sao?”
Đại Hùng cười nhạt: “Địa bàn của anh, anh còn không làm chủ được à?”
Hứa Tầm Sênh mỉm cười, không hỏi nữa. Đèn hậu trường mờ mờ, cô đứng bên tường càng toát lên vẻ mảnh mai yên tĩnh. Mái tóc đen nhánh buông xõa nơi bờ vai, cằm, cổ lộ ra ngoài áo len và mười ngón tay đều trắng ngần như ngọc.
Đại Hùng lẳng lặng ngắm nhìn giây lát: “Nếu em ghét có quá nhiều người xem, có muốn… đội mũ lên sân khấu không?” Anh ta lấy mũ lưỡi trai trong ngăn tủ ra đưa cho cô.
Hứa Tầm Sênh không quay đầu lại: “Không cần.”
Đại Hùng giật mình, bất chợt nhớ đến cuộc thi năm đó, Hứa Tầm Sênh luôn đội mũ lưỡi trai hơi cũ của con trai, tóc dài để xõa xinh đẹp. Sau này gặp lại, quả thật không còn thấy cô đội mũ lưỡi trai lần nào nữa.
Mấy tháng sau khi Nghịch Lý Haig bị loại khỏi vòng chung kết toàn quốc năm xưa, ban nhạc gian khổ phấn đấu mười năm của họ tan rã. Đại Hùng lấy tiền tích cóp trong nhiều năm mở Live House này, anh ta giao thiệp rộng rãi ở thành phố Tương, lại là giọng hát chính hàng đầu, nên mời được rất nhiều bạn bè đến biểu diễn ủng hộ, quán bar nhanh chóng nổi tiếng.
Anh ta cũng liên lạc với Hứa Tầm Sênh, vốn chỉ định mời thử, cũng không ôm hy vọng gì, nào ngờ Hứa Tầm Sênh lại đến, còn hát đến tận bây giờ, trở thành ca sĩ thường trực của quán. Cô gái thanh tú trang nhã này đã tích lũy được kha khá fan và được giới chơi nhạc nghiệp dư ở thành phố Tương biết đến. Có điều, vì năm đó tham dự vòng thi toàn quốc cô luôn không lộ mặt, hiện tại cũng không dùng nghệ danh ‘Tiểu Sinh” mà dùng tên khác, giới chuyên nghiệp và nghiệp dư vốn cách biệt, thời gian trôi qua lâu nên chẳng mấy người biết cô là tay keyboard của ban nhạc Triều Mộ nổi tiếng một thời.
Giờ mở màn đã đến, một ban nhạc mới lên sân khấu biểu diễn, Hứa Tầm Sênh ngồi ở hậu trường, nghe được tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng khá ngạc nhiên. Xem ra khách hôm nay đông thật.
Không lâu sau, đến lượt cô lên sân khấu. Cô ôm đàn guitar, Đại Hùng đánh keyboard, còn có một tay trống hỗ trợ đệm nhạc cho cô, đơn giản nhưng đầy đủ.
Đại Hùng vén rèm cho Hứa Tầm Sênh, lúc đi ra ngoài thấy bên dưới đông nghịt, cô vẫn thoáng ngỡ ngàng. Thấy cô lên sân khấu, đám đông rõ ràng kích động, nhiều người kề tai bàn tán, không thấy rõ vẻ mặt họ trong ánh sáng mờ tối, nhưng cũng có kha khá người gọi nghệ danh cô: “Kim Ngư!”, “Kim Ngư!”, nhất là nhóm fan trung thành ngồi hàng đầu.
Hứa Tầm Sênh không tỏ vẻ gì, chỉ cười nhàn nhạt, ngồi xuống trước micro, khẽ nói: “Cảm ơn mọi người.” Giọng cô trời sinh dịu dàng trong trẻo, như có ma lực khiến mọi người yên lặng. Cô gảy nhẹ dây đàn: “Đầu tiên, xin dành tặng các bạn ca khúc Cá không vảy.”
“Anh nói mình là chú cá chốn đảo hoang biệt lập, đã trút bỏ lớp vảy quanh người.
Anh nói muốn bơi đến hòn đảo khác để ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp,
Phải chăng ánh dương nơi đó khác lạ, phải chăng nơi đó cũng có chú cá không vảy?
Sóng cả nhấp nhô khó mà tiên liệu, bao nhiêu sóng ngầm cuốn lấy thân anh.
Cuối cùng anh đã đến được hòn đảo ấy, song nào có chú cá không vảy.
Em muốn nói với anh, hòn đảo bên kia cô đơn bất tận.
Em cũng nguyện vì anh trút bỏ lớp vảy này.
Anh đi đi, cứ đi đi!
Dù cho đại dương có lắm gian truân, vẫn tiếp sức cho anh theo đuổi mộng ước.
Đưa đường dẫn lối cho anh đêh thế giới mới lạ.
Hãy dừng chân nhìn lại chặng đường khúc khuỷu đã bơi qua,
Nhìn về hòn đảo cô đơn năm nào…”
Dưới sân khấu vốn chỉ có gần một nửa khách là người yêu thích cô, đa số đều đến xem cho biết, nhưng bài hát đầu tiên vừa kết thúc, sau giây phút yên lặng, tiếng vỗ tay rầm rộ bỗng vang lên khắp quán. Dĩ nhiên cũng có rất nhiều người giơ điện thoại lên quay chụp, đèn flash không ngừng lóe sáng, song người trên sân khấu chẳng buồn đoái hoài. Hát xong, cô cười nhẹ, vén tóc ra sau tai, cất giọng ôn hòa: “Cảm ơn mọi người, bài thứ hai là…”
Đêm đó cô biểu diễn hết ba bài, bước xuống sân khấu trong tiếng gọi “Kim Ngư, Kim Ngư” của mọi người. Trước vẻ mặt tươi cười ân cần của nhóm Đại Hùng, cô chỉ bất đắc dĩ cười đáp lại, mặt ửng hồng, đeo đàn guitar tạm biệt họ, lặng lẽ ra về từ cửa sau.
Thật ra mấy ca sĩ khác cũng thắc mắc tại sao cô lại lấy nghệ danh là Kim Ngư. Hứa Tầm Sênh nhớ đến lần đầu tiên bước lên sân khấu ở đây, Đại Hùng hỏi cô muốn để tên gì trên bảng thông báo.
“Vẫn lấy tên là Tiểu Sinh hả? Hay tên khác?” Đại Hùng chần chừ.
Khi ấy, cô im lặng chốc lát, ngẩng đầu nhìn thấy sau khung sắt quầy bán vé đặt một hồ cá nhỏ, bên trong có chú cá vàng tung tăng bơi lội. Anh nắng soi vào sóng nước long lanh, chú cá ấy như bơi trong ánh sáng.
“Kim Ngư. Gọi là Kim Ngư đi!” Cô quyết định chọn cái tên đó.