Chí Dã

Chương 5.1: Cuộc chiến với Haig (1)

Hội trường nằm gần cổng phía Nam, lúc này đèn được mở lên sáng rực, có không ít người tụ tập. Hứa Tầm Sênh theo bản năng tìm kiếm trong đám đông, e rằng không dễ tìm được ban nhạc Triều Mộ, cũng không cách nào trực tiếp chúc mừng họ, thế là đành thôi.

Vừa đi vài bước về phía trạm xe bus, cô đột nhiên nghe thấy có người gọi mình từ đằng xa: “Hứa Tầm Sênh!”

Cô quay đầu, trong âm thanh huyên náo của xe cộ qua lại, thấy một bóng người bước ra khỏi đám đông, không phải Sầm Dã thì là ai? Hai người cách nhau một quãng, anh đã cởi bỏ áo vest, chỉ mặc áo phao màu đen, đội mũ, lộ ra gương mặt anh tuấn, dường như đang nhìn cô mỉm cười.

Hứa Tầm Sênh cũng đứng yên cười đáp lại, đợi anh đến gần. Thế nhưng bên cạnh bỗng có fan phát hiện ra anh, hô to: “Tiểu Dã! Tiểu Dã!”

Mấy cô bé cầm bảng đèn không biết từ đâu chui ra, vậy quanh anh. Hứa Tầm Sênh thấy dường như anh có vẻ tiến thoãi lưỡng nan, sau đó bị mấy cô nàng lôi kéo chụp ảnh. Hai cô bé đứng cạnh anh vẻ mặt rõ kích động, kéo cánh tay anh, tựa đầu vào vai anh, không hề dè dặt.

Hứa Tầm Sênh thấy anh ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp rút tay ra, còn lui về sau một bước, khiến hai cô nàng không thể tựa sát vào nữa. Cũng không biết anh nói gì, mấy cô nàng xung quanh sửng sốt, mặt đỏ ứng, giống như cử chỉ vừa rồi của anh không hề đắc tội họ, trái lại còn khiến họ xốn xang.

Sau đó, hình như anh có thoáng nhìn về phía cô, nhưng đèn flash lóe sáng, lại cách quá xa nên Hứa Tầm Sênh không thấy rõ ánh mắt anh. Lúc này, xe bus đã đến, cô bước lên, bỗng nhiên có bóng người lao vào theo cô. Hứa Tầm Sênh không ngờ lại là Trương Thiên Dao, anh ta giơ một tay nắm lấy thanh vịn trên cao, ánh mắt nhìn cô ngời sáng.

“Sao cậu lại chạy lên đây?”

Trương Thiên Dao đi theo cô đến chỗ ngồi: “Tôi đưa cô về nhà.”

Hứa Tầm Sênh chỉ im lặng ngồi xuống. Trương Thiên Dao ngồi hàng sau cô, gác tay lên lưng ghế phía trước, nhìn cô. Hứa Tầm Sênh rốt cuộc vẫn ngoảnh lại: “Chúc mừng nhé!”

“Còn phải cám ơn cô đã cho bọn tôi mượn nhạc cụ tốt nữa.”

Cô chỉ cười trừ, quay đầu đi: “Tôi không cần cậu tiễn đâu.”

Đương nhiên Trương Thiên Dao đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như thế, ra vẻ điềm nhiên như không: “Muộn quá rồi, tôi không yên tâm, đưa cô đến cửa nhà rồi tôi sẽ đi, nếu không cô gặp phải kẻ xấu thì sao?”

Hứa Tầm Sênh không nói gì nữa.

Lát sau, anh ta lại nhỏ giọng: “Này, cô có nghe giám khảo nhận xét không? Chỉ có tôi và Tiểu Dã là thể hiện ổn định nhất, giỏi nhất đấy.”

Hứa Tầm Sênh nhìn cảnh đêm đang lướt qua ngoài cửa sổ, cũng không biết làm sao, cười đáp: “Ừ, đúng vậy.”

Kết quả tổng điểm cho phần biểu diễn của ban nhạc Triều Mộ đứng thứ hai trong top 10 khu vực, đúng như dự đoán của Hứa Tầm Sênh. Đây là thành tích rất cừ rồi. Thế nên chiều ngày tiếp theo, lúc đến phòng tập, mọi người đều hăng hái, mặt mày phấn chấn. Hứa Tầm Sênh vẫn điềm nhiên đánh đàn, đọc sách rồi pha trà cho họ.

Cô đã làm hòa với Sầm Dã, dĩ nhiên sẽ không phân biệt đối xử với anh nữa. Khi Sầm Dã nhận lấy cốc trà từ tay cô, khuôn mặt ánh lên nét cười ấm áp: “Này, cô có nghe lời bài hát tôi viết không?”

“Ừm.”

“Cám ơn cuộc chiến tranh lạnh của cô đã cho tôi cảm hứng.” Anh khe khẽ nói, không ai nghe thấy.

Hứa Tầm Sênh mỉm cười, không có ý định giải mã câu nói của anh, chỉ đơn giản là cảm hứng thôi. Cô quay người rót trà cho những người khác. Trương Thiên Dao vẫn ngắm nhìn cô từ xa, thỉnh thoảng nói với cô đôi ba câu. Gần đây, Hứa Tầm Sênh cảm nhận được ánh mắt anh ta nhìn mình rất sâu xa, ẩn chứa ý tứ khó tả, song cô không có nhu cầu tìm hiểu. Nếu anh ta chủ động “tấn công”, cô sẽ từ chối thẳng. Người này không hề ngốc, anh ta thừa biết bản thân không có hy vọng, cái kết của trò chơi tình cảm này chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.

Hứa Tầm Sênh phát hiện hôm nay Trương Hải chưa đến. Hôm thi vòng tranh top 10 khu vực, biểu hiện của anh ta và nhận xét của ban giám khảo sẽ khiến một người chơi nhạc lâu năm như anh ta mất mặt. Thêm vào đó, Hứa Tầm Sênh cho rằng tính cách của Trương Hải cũng không phải kiểu khiêm tốn, rộng lượng. Anh ta có thể là điểm yếu của ban nhạc, thậm chí là tai họa ngầm cũng nên.

Cô nghe Sầm Dã hỏi Huy Tử: “Anh Hải vẫn không nghe máy à?”

Huy Tử đáp: “Chắc lại đi với cô em nào rồi. Dù sao mới vừa thắng xong mà.”

“Không sao, lát nữa tôi sẽ gọi thúc giục anh ấy.” Triệu Đàm trấn an: “Hôm qua, anh Hải còn tuyên bố vòng sau sẽ cố gắng hơn. Lần này, anh ấy cũng quyết tâm lắm, muốn giành được giải nhất toàn khu vực đấy.”

Mọi người đều cười, dường như cho rằng chỉ cần Trương Hải có lòng, dù có vắng tập cũng không gây ảnh hưởng gì lớn.

Hứa Tầm Sênh không biết sao tự dưng họ nói một hồi lại chuyển sang yêu cầu cô mời cơm. Huy Tử hớn hở đề nghị: “Cô giáo Hứa, chúng tôi trình diễn tốt như vậy, cô nên thưởng đúng không?”

Đợi cô hoàn hồn thì mấy chàng trai còn lại đã gật đầu hùa theo. Ngay cả Triệu Đàm hiền hậu nhất trong nhóm cũng hưởng ứng: “Cô giáo Hứa đã thưởng cho chúng tôi nhiều bánh Oreo rồi, bây giờ tổng điểm thì đứng thứ hai trong top 10, cô giáo không thể làm lơ được đâu.”

Sầm Dã quyết định: “Được, chọn ngày không bằng đúng ngày, tối nay cô mời cả bọn đi ăn đi.”

Hứa Tầm Sênh lườm anh. Anh đã trở thành người phát ngôn của cô từ bao giờ thế?

Trương Thiên Dao dựa vào cửa sổ, hờ hững can: “Thôi đi, các cậu đừng vòi vĩnh…”

Thấy cả bọn chuẩn bị nhao nhao, Hứa Tầm Sênh dứt khoát lên tiếng: “Được rồi, các anh chọn chỗ đi.”

Tiếng hoan hô vang dội, Hứa Tầm Sênh không nhịn được cười theo, sờ ví tiến không dày lắm của mình, thầm nghĩ mời họ ăn một bữa vẫn đủ.

Sầm Dã gửi cho Hứa Tầm Sênh địa chỉ chỗ ăn tối, là một nhà hàng buffet lẩu 89 tệ/người ở gần trung tâm thương mại, Hứa Tầm Sênh nhận thấy Sầm Dã rất biết suy nghĩ cho mình. Đối với mấy chàng trai bingj giống như cái động không đáy này, ăn buffet chắc chắn có thể tiết kiệm tiền cho cô.

Lúc Hứa Tầm Sênh đến, trong nhà hàng đã có kha khá người, khói thức ăn và mùi dầu rán xộc vào mũi. Cô định đặt một phòng riêng, có thu thêm phí cũng không sao, nhưng cả nhóm con trai không có thói quen đó, đã sớm chiếm đóng chiếc bàn bắt mắt nhất trong đại sảnh, thấy cô liền vẫy tay: “Hứa Tầm Sênh, qua đây!”

Hứa Tầm Sênh ngồi lọt thỏm giữa bốn chàng trai cao lớn, vẻ mặt vẫn nhã nhặn, ung dung. Bên trái cô là Sầm Dã, bên phải Trương Thiên Dao, Triệu Đàm và Huy Tử ngồi đối diện. Họ kiên nhẫn đợi cô đến mới đi lấy thức ăn. Hứa Tầm Sênh vui vẻ nói với họ như một vị phụ huynh: “Đi đi, tôi trông bàn cho.”

Cả nhóm đã đói bụng, sớm không ngồi yên được nữa, đi ngay đến khu tự chọn “vơ vét” món ăn.

Sầm Dã nấn ná đi cuối cùng, hỏi cô: “Này, có cần tôi lấy gì cho cô không?”

Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu nhìn anh: “Cám ơn, không cần đâu, lát nữa tôi tự lấy.”

“Vậy cô uống gì?” Gương mặt anh vương nét cười.

Hứa Tầm Sênh thoáng chốc đã hiểu ngay nụ cười của anh, mỉm cười gật đầu bảo: “Vậy lấy cho tôi chai bia đi!”

“OK.” Anh bỏ hai tay vào túi quần, ra vẻ ung dung, không hề mất thể diện như mấy tên sói đói kia.

Hứa Tầm Sênh chờ chốc lát thì vô cùng kinh ngạc khi thấy Huy Tử hai tay bưng ít nhất mười đĩa thịt trở về hết sức điệu nghệ. Anh ấy hất cằm: “Cô giáo Hứa, nhanh đi lấy thức ăn đi, tôi phải ăn trước chút thịt lót dạ đây.”

Cô gật đầu, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu, từ từ đi đến khu tự chọn. Cô lấy vài cuốn thịt cừu, chút sò ốc, khoai tây, hủ tiếu… sau đó mới đi đến trước một ô cửa, chờ lấy cá hồi. Đột nhiên, cô nghe thấy bên cạnh có giọng nói: “Tôi còn tưởng cô chỉ ăn chay thôi.”

Hứa Tầm Sênh quay đầu, thấy Sầm Dã bưng hai đĩa thức ăn cao ngất, hai tay gầy gò mà rất đỗi vững vàng. Anh đã cởϊ áσ phao lông vũ, chỉ mặc áo hoodie màu xám và quần jeans, vừa đơn giản lại tôn lên vóc dáng cao ráo.

Hứa Tầm Sênh quay mặt đi: “Tôi đâu phải ni cô.”

Anh lập tức trêu chọc: “Ừ, đánh đàn tranh, uống trà, khắc dấu, trồng rau, cô không phải ni cô thời đại mới thì là gì?”

Hứa Tầm Sênh không kìm được bật cười. Lúc này, cá hồi được ra từ ô cửa, Sầm Dã bỏ một đĩa của mình xuống để cánh tay đc tự do, lấy cá hồi đặt vào đĩa giúp cô, sau đó ghé tai nói: “Bàn với cô chuyện này.”

Giọng anh rất nghiêm túc, Hứa Tầm Sênh bèn đứng yên, ngước mắt lên nhìn anh, lắng nghe. Sầm Dã đặt đĩa thức ăn còn lại và đĩa của cô xuống bàn, sau đó kéo cô sang đứng trước cửa sổ một phòng bếp đang bốc khói nghi ngút, nét mặt trở nên nghiêm túc gấp bội, nhìn cô chăm chăm.

“Muốn hỏi cô lần nữa, có thể làm tay keyboard cho ban nhạc của tôi không?”

Hứa Tầm Sênh im lặng. Nhất thời, cô nghĩ đến lần trước anh ăn nói ngông cuồng, câu nói lạnh lùng “Chán ngắt” sau khi bị cô từ chối và cả biểu hiện hôm đó của Trương Hải. Thật ra, có rất nhiều việc, cô tin Tiểu Dã đều hiểu hết, nhưng anh cũng biết rõ điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

Trừ khi mối họa ngầm kia bắt đầu gây nguy hiểm đến tiền đồ của ban nhạc, anh mới có những cân nhắc và lựa chọn của riêng mình. Ví dụ như lúc này, anh ngỏ lời mời cô trong khi Trương Hải không có mặt, vào thời điểm mọi người còn chưa biết gì.

Còn đối với Hứa Tầm Sênh, từ chối anh lần này khó khăn hơn lần trước nhiều. Hơn nữa, con người anh vốn kiêu ngạo, trên đời này, ai có thể được anh mời những hai lần rồi từ chối anh cả hai lần cơ chứ? Thế là cô ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định sử dụng chiêu quen thuộc của mình là “kéo dài thời gian”.

Sầm Dã thấy hàng mày thanh mảnh của cô hơi cau lại, hệt như đang đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cô ngước mắt lên, nở nụ cười khiến đối phương không sao phản kháng được. Nụ cười vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, mang theo nét dịu dàng như những ca từ của anh.

Cô nói: “Tiểu Dã, quả thật tôi không có ý định tham gia ban nhạc. Anh cũng biết tôi không thích lên sân khấu biểu diễn rồi bị người ta chú ý. Có điều… tôi biết anh đang lo lắng điều gì, cũng biết anh đang muốn cái gì. Là bạn bè, tôi nhất định sẽ ủng hộ các anh. Anh để tôi nghĩ kỹ rồi trả lời nhé!”

Dù Sầm Dã có khôn khéo đến mấy, nhưng khi đối mặt với giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt ôn hòa của cô, lòng cũng phiêu diêu giây lát, có cảm giác vừa thoải mái vừa hưởng thụ, không hề có ý gặng hỏi ngay. Qua làn hơi nước mờ mờ, anh thấy cô cúi đầu vén sợi tóc ra sau tai, rồi sợi tóc kia buông rủ bên chiếc cổ trắng ngần nõn nà.

“Được… Cám ơn.” Anh nghe mình nhẹ giọng đáp.

Hứa Tầm Sênh thấy lòng nhẹ nhõm, bị đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cũng có chút ngượng ngùng, đành bắt chước bưng hai đĩa chiến lợi phẩm đặt lên tay anh, sau đó bưng đĩa của mình. Vừa định quay người rời đi, cô lại nghe thấy anh như bừng tỉnh cất lời: “Này, không phải cô đang lừa tôi đấy chứ? Định nói cho qua chuyện à?”

Hứa Tầm Sênh cứng đờ, ngẩng đầu lên, thấy ba, bốn đĩa cá hồi lại chạy ra từ ô cửa, liền hất cằm hỏi: “Anh có ăn cá hồi không?”

Sầm Dã ngẩng lên, lập tức gật đầu: “Ăn, ăn, lấy hết bốn đĩa ấy giúp tôi đi.”

Hứa Tầm Sênh như thoát kiếp nạn: “Được.”

Khi hai người trở về bàn, mấy người khác đều đang ngồi xúm lại với nhau, nhiệt tình đánh chén. Trương Thiên Dao hỏi vu vơ: “Khi nãy, hai người đứng đằng kia nói chuyện gì mà lâu thế?”

Hứa Tầm Sênh không lên tiếng, Sầm Dã đưa tay choàng qua lưng ghế cô, đáp: “Lát nữa kể cậu nghe.”

Lúc này, Trương Thiên Dao mới cười khì, nhìn cô nói: “Được.”

Bữa ăn diễn ra hết sức tưng bừng. Tuy Hứa Tầm Sênh không nói nhiều, nhưng lâu lâu cũng xen vào vài ba câu, luôn khiến cả bọn con trai cười thích thú. Họ còn trêu đùa, chồng tất cả các đĩa trước mặt cô, mỗi khi có người đi qua, cố ý nói to: “Cô giáo Hứa ăn nhiều thật đấy!”

Hứa Tầm Sênh chỉ bất lực cười xòa, hoặc tuân lệnh trông bàn cho mấy vị thiếu gia đi tranh giành cá hồi và thịt dê. Mỗi lần như vậy, họ đều mang về cho cô nước lẩu hoặc nước ép hoa quả. Hứa Tầm Sênh nghĩ, chẳng trách đi ăn chung với họ vui vẻ như thế, có ai ở cùng họ mà không có cảm giác này chứ?

Tối đó, Hứa Tầm Sênh về đến nhà, lấy một khối đá Thanh Điền vuông vức từ hộc tủ ra. Soi kỹ dưới ánh đèn mới thấy được đường nét trên mặt con dấu, cô lấy dụng cụ từ ngăn kéo ra, cẩn thận khắc tiếp chữ “Triều” đang dang dở.

Cô dám chắc họ có thể giành được giải nhất khu vực thành phố Tương, đây là trực giác vô cùng mãnh liệt. Thật ra cô biết, có những người, có những ban nhạc sinh ra nhất định sẽ có một tương lai huy hoàng, kỳ ngủ đông rồi cũng nhanh chóng qua đi và sau đó nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ. Triều Mộ và ban nhạc Cổ Mạn Khinh Thú trước đây khá giống nhau.

Con cưng của tạo hóa luôn có thể tự mình bước ra từ biển người mênh mông, vυ't thẳng lên trời cao.

Nghĩ đến đây, nét mặt Hứa Tầm Sênh ngời lên ánh sáng êm dịu, yên bình, ánh mắt lại tập trung vào con dấu. Theo cô thấy, ban nhạc có thể trở thành đối thủ của Triều Mộ ở vòng chung kết khu vực, duy chỉ có Nghịch Lý Haig. Ban nhạc này thành lập đã lâu, kiên trì một lòng với dòng nhạc rock, đồng thời cũng bị giam hãm trong tinh thần của dòng nhạc ấy. Có lẽ họ hơn hẳn Triều Mộ một bậc về kỹ xảo lẫn sự chững chạc, nhưng Triều Mộ có nhiệt huyết và sự hăng hái, mà đó mới là mấu chốt tạo nên sự chân thành trong âm nhạc. Cô hiểu và những giám khảo kia cũng xác định rõ họ đang tìm kiếm điều gì. Cho nên cô tin chắc, chỉ cần phát huy thật tốt, Triều Mộ có thể giành chiến thắng.

Con dấu này cô định sẽ tặng cho họ vào đêm giành được giải quán quân. Nếu đạt được giải nhất, lại có thêm món quà, chắc hẳn Tiểu Dã sẽ không khăng khăng bắt cô tham gia ban nhạc nữa.

Hứa Tầm Sênh suy nghĩ chu toàn, thế nhưng buổi tối vài ngày sau, cô lại nhận được cuộc điện thoại cấp bách của Sầm Dã với giọng điệu vô cùng lạnh lẽo: “Hứa Tầm Sênh, giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi… đang ở studio.”

Cô biết hôm nay, họ thi tranh vào top 4, phải đối đầu trực tiếp với một ban nhạc khác. Nhưng cô có lịch dạy nên không thể kịp thời đến cổ vũ, lát nữa mới đến chắc chỉ xem được phần cuối thôi. Có điều cô không hề lo lắng, chỉ cần họ giữ vững phong độ thì sẽ thắng thôi, huống hồ vòng trước còn có ưu thế tổng điểm tích lũy cao như thế.

Sầm Dã gằn giọng: “Giờ cô phải đến đây ngay. Nửa giờ nữa là chúng tôi phải lên sân khấu, đã thử âm xong rồi, nhưng Trương Hải vẫn chưa đến, không liên lạc được.”

Hứa Tầm Sênh sửng sốt, vừa cúp điện thoại đã không kịp suy nghĩ gì, vội vàng xin lỗi học sinh và phụ huynh, nói lần sau sẽ dạy bù miễn phí một buổi. May thay trước giờ cô luôn hiền lành nhiệt tình, nên phụ huynh cũng không làm khó gì. Cô lập tức chạy ra cửa bắt taxi, đến thẳng địa điểm thi.

Ngồi trên xe, nhịp tim của Hứa Tầm Sênh dần ổn định trở lại, quyết định đến đâu hay đến đó. Bất kể cô có phải lên sân khấu giúp đỡ họ hay không, ngay lúc họ gọi điện đến cầu cứu thì cô nên tức khắc đến đó, ở bên cạnh động viên họ.

Nếu Trương Hải thật sự không đến kịp, họ sẽ thiếu tay keyboard. Hứa Tầm Sênh tựa vào ghế, khép hờ mắt, ngón tay đặt lên cửa kính, bất giác đánh nhịp. Cô vẫn mặc áo phai, áo len và váy dài đơn giản, toàn thân không hề có chất rock nào, cũng chẳng giống nghệ sĩ nghiệp dư, chỉ có nét thục nữ trang nhã.

Địa điểm thi lần này là ở quán Cà Phê Đen mà Triều Mộ từng biểu diễn hồi trước. Tối nay, có mấy ban nhạc phải đối đầu trực tiếp ở đây, khán giả chen lấn chật như nêm cối. Trước đó đã có mấy đội ra thi, vì Sầm Dã đã dặn trước nên Hứa Tầm Sênh có thể đi thẳng đến phía sau sân khấu.

Phòng nghỉ nơi hậu trường được bao trùm bởi ánh sáng mờ mờ, khá bừa bộn nhưng lại đậm chất heavy metal, chỉ có nhóm họ, không có ai khác. Huy Tử và Trương Thiên Dao đều ngồi ở sô pha, im lặng lướt điện thoại. Do quá quen thuộc, Hứa Tầm Sênh nhìn ra được vẻ mặt cả hai đều có chút bất an. Triệu Đàm thấy cô đến liền chào một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài, không ngừng gọi điện thoại, nhưng có vẻ vẫn không ai nghe máy.

Nói thật, Hứa Tầm Sênh cũng tức giận thay họ. Cô không thích con người Trương Hải, song cũng hiểu anh ta là nhân tố không thể thiếu đối với Sầm Dã mới chân ướt chân ráo đến thành phố Tương nói riêng và ban nhạc Triều Mộ còn non nớt nói chung. Vòng thi quan trọng như vậy mà anh ta lại “mất tích”, không biết có phải đang say xỉn ở đâu đó, hoàn toàn quên bẵng cuộc thi rồi hay không? Tuy một ban nhạc không nhất thiết cần có tay keyboard, nhưng với giai điệu các ca khúc tự sáng tác của Triều Mộ, nếu thiếu keyboard thì chẳng khác nào cụt một chân, màn biểu diễn nhất định cam go. Nếu con đường vô địch của Triều Mộ bị đứt lìa tại đây, vậy thật sự sẽ khiến tất cả mọi người đều tiếc nuối.

Trương Thiên Dao thấy Hứa Tầm Sênh đến, vội ném điện thoại đứng dậy: “Sao cô lại đến đây?”

Hứa Tầm Sênh nghĩ có lẽ Sầm Dã còn chưa nói với anh ta quyết định của mình. Triệu Đàm đi đến cho hay: “Tiểu Dã đang ở bên trong chờ cô.”

Hứa Tầm Sênh gật đầu đi theo Triệu Đàm vào trong, ánh mắt Trương Thiên Dao sáng quắc, chăm chăm dõi theo.

Bên trong là một căn phòng nhỏ và tối hơn, thiết bị nhạc cụ đều tạm thời để ở đây. Trong phòng chỉ có chiếc sô pha nhỏ, lúc Hứa Tầm Sênh vào đã thấy Sầm Dã ngồi cúi đầu, hai tay chống lên đùi, hút thuốc. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đâu lên, Triệu Đàm ý tứ đóng cửa lại, lui ra ngoài.

Căn phòng ngập ngụa mùi khói thuốc khiến Hứa Tầm Sênh hơi khó chịu. Sầm Dã dịu điếu thuốc đi, trong gạt tàn bên cạnh đã có bốn, năm đầu lọc. Khuôn mặt thiếu niên tuấn tú nhuốm vẻ tối tăm, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực. Thấy ánh mắt kia, nỗi lòng thấp thỏm của Hứa Tầm Sênh bỗng nhiên lắng đọng.

Lúc này, anh lại giống như một người đàn ông chân chính rồi.

“Còn sáu phút nữa…” Sầm Dã chậm rãi cất lời: “…Chúng tôi sẽ phải lên sân khấu.”

Hứa Tầm Sênh im lặng, vào lúc này cô không biết nên nói gì, nhưng Sầm Dã đã đứng dậy, đi về phía cô. Hôm nay, anh mặc áo măng tô, càng tôn thêm vẻ anh tuấn, trên ngực òn có sợi xích bạc hình đầu lâu phản chiếu ánh đèn lấp loáng, chiếc quần jeans rách ôm lấy đôi chân thon dài.

Anh đứng trước mặt cô, cả căn phòng bỗng có vẻ chật hẹp. Bên cạnh họ chính là cây đàn keyboard, tay anh ấn lên phím đàn, một chuỗi âm thanh rối loạn vang lên.

“Trương Hải đâu?” Cô biết là không có kết quả nhưng vẫn hỏi.

Vẻ mặt Sầm Dã hiện ra vài phần phiền não: “Không biết, hôm qua đã gọi điện nói rõ, vậy mà từ chiều đến giờ vẫn không liên lạc được. Tôi không biết anh ta đang làm cái quái gì. Nhưng tôi muốn giành giải nhất thành phố Tương, không thể để anh ta hủy hoại như thế.”

Hứa Tầm Sênh cúi đầu, nhìn năm ngón tay anh đè lên phím đàn, không nói lời nào. Đột nhiên, cổ tay cô nóng lên, bị anh nắm lấy, lòng cô thoáng xao động. Anh nhìn cô đăm đăm, kéo tay cô đặt lên phím đàn. Hứa Tầm Sênh muốn rút tay lại nhưng không sao rút nổi.

Giờ phút này mà anh vẫn còn cười được: “Cô giáo Hứa, giúp tôi lần này đi, nhất định phải cần tôi… cầu xin cô sao?”

Giọng nói êm ái như âm thành từ trời cao lại khẽ khàng vang bên tai, khiến tim Hứa Tầm Sênh chênh vệnh, vành tai cũng râm ran.

Anh dụ dỗ: “Hầu như mỗi lần chúng tôi tập luyện cô đều có mặt, tất cả bản nhạc chỉ nghe một, hai lần đã nhớ được. Nếu cô ra sân khấu, nhất định sẽ khiến ban nhạc của chúng tôi càng gây được ấn tượng hơn. Những điều này tôi biết hết, biết từ lâu rồi.”

Hứa Tầm Sênh chợt cảm thấy đời mình chưa bao giờ có thời khắc nào khó xử như vậy, bởi vì anh nói anh biết hết. Cuối cùng, cô chậm chạp gật đầu, nhìn tia sáng lấp lánh phút chốc trào dâng nơi mắt anh, cất lời: “Tôi…”

Vừa thốt ra một chữ, cửa phòng đột ngột bị mở ra, Hứa Tầm Sênh tức tốc rút tay về, Sầm Dã cau mày ngẩng đầu lên.

Triệu Đàm nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt sâu thẳm: “Anh Hải đến rồi.”

Sầm Dã giật mình, nhìn về phía Hứa Tầm Sênh theo bản năng, cô cũng thảng thốt rồi gật đầu với anh: “Vậy thì tốt. Tiểu Dã, còn không mau đi đi?”

Sầm Dã chỉ nhìn cô không nói lời nào, nhah chóng bước ra khỏi phòng. Triệu Đàm cười thân thiết với cô, ánh mắt ấm áp. Hứa Tầm Sênh thấy Trương Hải mệt lừ xuất hiện, đã cởϊ áσ khoác vứt lên sô pha, Huy Tử đấm anh ta một cú: “Anh Hải, bọn này còn nghĩ anh sẽ không đến đấy!”

“Xin lỗi, anh bị tắc đường, điện thoại lại hết pin, đi tàu điện nầm rồi đạp xe mới kịp đến đây. Mệt chết đi được!” Tuy anh ta đang xin lỗi nhưng điệu bộ chẳng hề thật lòng.

Trương Thiên Dao đứng đây: “Anh Hải, nói thì nói vậy, nhưng lỡ như đến muộn, anh nói mấy anh em phải làm sao? Mọi người có ai không phòng ngừa tắc đường chứ, sao anh không đi sớm?”

Trương Hải sững sờ, sắc mặt trở nên giận dữ.

Mấy người khác đều yên lặng.

Sầm Dã lên tiếng: “Được rồi. Anh Hải, sắp lên sân khấu rồi, anh ổn không?”

Trương Hải lạnh nhạt bảo: “Có gì không ổn? Không phải chỉ đánh mấy bài đã thuộc lòng rồi sao?”

Sầm Dã không nói gì nữa. Lúc này, nhân viên ban tổ chức đến thúc giục họ ra sân khấu. Trương Thiên Dao nhấc cây đàn guitar đi trước tiên, không đếm xỉa đến Trương Hải, Huy Tử im lìm đi theo anh ta. Trương Hải sầm mặt mắng câu gì đó, Triệu Đàm đi qua khẽ vỗ vai anh ta giảng hòa. Sầm Dã cũng nhấc đàn guitar đi ra sân khấu, lúc đến cửa chợt quay đầu nhìn Hứa Tầm Sênh trước sau vẫn trầm mặc đứng một bên, chợt nở nụ cười.

Nụ cười ấy nhè nhẹ, ẩn chứa chút lạnh lùng và sáng sủa. Nếu Hứa Tầm Sênh hiểu rõ Sầm Dã hơn, sẽ biết đượcmỗi lần lên sân khấu, anh chàng ca sĩ này luôn trở nên quyết liệt như thế, chẳng qua hôm nay thêm phần tản mạn và dịu dàng.

Hứa Tầm Sênh cũng cười ôn hòa đáp lại, nói với anh bằng khẩu hình: Cố lên!

Anh gật đầu bỏ đi.

* * *

Đây là lần trình diễn bết bát nhất từ trước đến nay của Triều Mộ mà Hứa Tầm Sênh từng xem. Ban đầu, Sầm Dã hát khá ổn, nhưng bass và guitar đều có chút không vững. Keyboad Trương Hải ngay từ đoạn giữa bài hát đầu tiên đã bắt đầu loạn nhịp, khiến tiết tấu của cả ban nhạc đều rối bòng bong. Đến cuối cùng, có mấy câu Sầm Dã hát chênh với nhạc đệm.

Dù dưới khán đài vẫn có một số người hâm mộ của họ, không khí vẫn sôi sục bất kể biểu hiện của nhóm ra sao, nhưng Hứa Tầm Sênh đứng dưới sân khấu cũng nghe thấy mấy người hâm mộ lâu năm bàn tán: “Hôm nay Triều Mộ hơi mất phong độ…”, “Sớm nói rồi, tên Trương Hải kia là yếu nhất mà…”, “Không phải anh ta đã chơi nhạc ở thành phố Tương lâu lắm rồi sao?”…

Suốt quá trình theo dõi, sắc mặt các giám khảo đều nghiêm trọng, không hề thân mật, vui vẻ như cuộc thi trước. Đến khi hát xong một bài, Sầm Dã cầm micro đứng yên, trên mặt không hề có nét cười. Mấy người khác đều biết không ổn, chỉ có Trương Hải vẫn ra vẻ điềm nhiên như không.

Giám khảo nhận xét không hề khách sao, ban nhạc Triều Mộ còn quá trẻ, lần biểu diễn trước còn cho thấy sự mới mẻ hăng hái và liều lĩnh xông xáo, thế mà hôm nay lại trở nên non nớt không ổn định, không tôn trọng âm nhạc. Những chỗ sai Hứa Tầm Sênh nghe ra được gần như đều bị giám khảo chỉ rõ từng điểm một. Cả ban nhạc chỉ đứng cúi đầu như hóa đá trên sân khấu, mấy fan hâm mộ bên dưới cũng im thin thít, có mấy cô gái thậm chí còn khóc thút thít.

“Nếu còn tiếp tục như vậy thì đừng mơ tưởng được vào vòng chung kết toàn quốc. Tôi thấy vào được top 4 khu vực cũng đã có vấn đề rồi. Ban nhạc các cậu thật sự phải tự kiểm điểm lại, đừng lãng phí tài năng âm nhạc của mình!”

Kết quả thi được công bố ngay trong đêm: Ban nhạc Triều Mộ thua đối thủ vốn có thực lực yếu hơn mình. Nhưng nhờ vào ưu thế tổng điểm trước đó rất cao, còn ban nhạc đối thủ thì quá tệ, cuối cùng Triều Mộ vẫn qua được cửa ải lần này, miễn cưỡng vào top 4 toàn khu vực thành phố Tương, xếp cuối trong bốn đội.

Nói cách khác, theo quy chế của cuộc thi, vòng tiếp theo Triều Mộ sẽ đối đầu với ban nhạc Nghịch Lý Haig với điểm số đứng thứ nhất. Bởi vì hai độ mạnh nhất mỗi khu vực sẽ được tham dự vòng chung kết toàn quốc, cho nên nếu Triều Mộ thắng Haig thì có thể tiếp tục tranh giải nhất thành phố Tương, đồng thời cũng có tư cách bước vào vòng chung kết toàn quốc. Nếu như thua thì trực tiếp bị loại, cả chặng đường tham gia cuộc thi này cũng kết thúc tại đây.

Đây là điều mà Hứa Tầm Sênh, ban giám khảo và cả rất nhiều người hâm mộ ở thành phố Tương không hề mong muốn. Tất cả vốn dĩ đều hy vọng ban nhạc Triều Mộ và Nghịch Lý Haig cùng đại diện cho thành phố Tương tiến vào vòng chung kết toàn quốc, thế mà bây giờ lại phải đối đầu nhau trong cuộc chiến sinh tử tại chính quê hương mình.