Chí Dã

Chương 6.1: Từng có người yêu (1)

Trong thời gian giải lao giữa giờ tổ chức hoạt động vui chơi có thưởng, nhân viên đến nhắc nhở: “Năm phút nữa ban nhạc Triều Mộ lên sân khấu”.

Triệu Đàm tắt tivi, cả phòng nghỉ bỗng chốc im ắng. Huy Tử liếʍ môi, ngay cả Trương Hải bình thường mạnh miệng cũng không biết phải nói gì.

Trái lại vẻ mặt của Hứa Tầm Sênh vẫn hết sức bình tĩnh, cô đặt hai tay trên gối, duỗi mười ngón khởi động, sau đó kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn.

Trương Thiên Dao lên tiếng: “Họ đúng là rất khá, nhưng chúng ta cũng không kém.”

Sầm Dã nhả bã kẹo cao su vào thùng rác, ngẩng đầu: “Họ mạnh mới có hứng cạnh tranh, nếu gawjpp phải đám gà, anh đây mới chán”.

Lời của anh khiến cả đám anh em cười ồ, Sầm Dã chợt nhìn sang Hứa Tầm Sênh: “Đúng không, cô giáo Hứa ?”

Hứa Tầm Sênh vẫn cúi đầu khởi động mười ngón tay, dáng vẻ còn ung dung hơn cả anh: “Lời nhạc họ viết cũng hay đấy, không khí trên sân khấu cũng không thua kém so với phần biểu diễn xuất sắc nhất của nhóm các anh. Thật ra tôi nghĩ hôm nay họ cũng quyết chiến đến cùng, phát huy hết khả năng. Nhưng Đại Hùng vẫn kém Tiểu Dã, hơn nữa tinh thần biểu diễn của họ vẫn hơi yếu, không tỏa sáng và nhiệt huyết bằng các anh. Và lại có thêm sự góp sức của tôi, có lẽ nắm được 60% khả năng thắng cuộc”.

Cả đám con trai đều sửng sốt vì câu nói của cô. Mũ của cô thình lình bị Sầm Dã hất lên, suýt nữa rơi xuống, anh đứng dậy: “Vậy thì hãy xem anh đấy biế 60% thành 100% nhé”.

Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu định lườm anh, song lại thấy vẻ mặt của mọi người đều tràn ngập hăng hái và kiên quyết, không khí trầm lặng căng thẳng khi nãy đã tan biến, ánh mắt từng người đều sục sôi quyết tâm chiến đấu. Cả nhóm bừng bừng, duy chỉ có Sầm Dã là lãnh đạm, giống như chẳng ai có đủ khả năng trở thành đối thủ của mình.

Đã đến giờ ra sân khấu.

Tay bass, guitar, trống, keyboard đi ra trước, sau đó đến đàn tranh, cuối cùng là Sầm Dã. Trước khi bước ra khỏi tấm màn sân khấu, Hứa Tầm Sênh đã nghe thấy tiếng reo hò và vỗ tay như sóng biển thét gào.

“Triều Mộ, Triều Mộ,…”, “Tiểu Dã, Tiểu Dã,…” Tuy âm thanh không vang dội bằng fan của Haig, nhưng sự nhiệt tình vẫn có thừa, thậm trí còn sôi trào hơn nữa.

Cô bỗng nghe thấy người phía sau mình gằn giọng: “Hứa Tầm Sênh, hôm nay theo tôi, sát phạt tứ phương.”

“… Được.”

Cô kéo thấp vành mũ, rảo bước đi đến góc khuất nhất trên sân khấu, ngồi vào vị trí đàn tranh. Đối với việc ban nhạc Triều Mộ có thêm một tay đàn tranh, khán giả đều hết sức kinh ngạc, bàn tán xôn xao, nhưng đa phần đều thấy tò mò và mong đợi. Hứa Tầm Sênh quyết định sẽ cúi thấp đầu suốt quá trình biểu diễn, cô không hề muốn khuân mặt mình xuất hiện đầy trên mạng.

Hôm nay Sầm Dã mặc áo hoodie và quần dài đều màu đen, trước ngực đeo sợi dây chuyền lấp lánh ánh bạc, tay đeo nhẫn cẩn đá màu xanh lục, đơn giản nhưng rất ngầu, còn cực kì đẹp trai và bắt mắt nữa. Mấy người còn lại cũng có phong cách tương tự vậy. Có thể thấy rõ Mộ Triều toát lên sự trẻ trung và thời thương hơn hẳn, đối lập rõ rệt với Nghịch Lý Haig trước đó. Nữ giá khảo ngồi chính giữa nhìn đến tim đập rộn rã, nở nụ cười hiền hòa.

Sầm Dã cầm lấy micro, khuân mặt đẹp trai không khác gì một ngôi sao lớn, nhẹ nhàng cất lời: “Chúng tôi là…ban nhạc Triều Mộ, xin gửi đến mọi người ca khúc Thú trong thành phố”.

Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua tay bass, guitar, trống và keyboard, lần luowht gật đầu ra hiệu, cuối cùng mới nhìn Hứa Tầm Sênh. Ánh mắt trong veo của cô giao nhau với anh mắt anh, Sầm Dã nhoẻn miệng cười. Trong ánh đèn rực rỡ, nghìn người bao quanh, anh lại cười tản mạn, cô đơn mà cũng ấm áp hệt như đang ngồi sưởi ấm trước bếp sưởi nhà cô.

Anh quay đầu đi, tay Hứa Tầm Sênh miết trên dây đàn. Thật sự phải thừa nhận, cô đã bị nụ cười của chàng trai này chinh phục, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự háo thắng trong lòng, muốn so găng một phen. Trong mạch máu mơ hồ có thứ cuồng loạn nào đó bị đánh thức.

Cô giơ một tay ấn lên ngực, thầm nghĩ: Như vậy không tốt, không tốt chút nào!

Sầm Dã giơ tay lên, sau đó từ từ buông xuống. Tiếng đàn guitar và bass đồng thời vang lên, kèm theo nhịp trống trầm ổn. Keyboard phát ra một đoạn giai điệu mượt mà, đoạn hạc dạo nhịp nhàng cháy bỏng, thoáng chốc thu hút sự chú ý của tất cả khán giả bên dưới.

Đây là phần mỏ màn khác hẳn với Nghịch Lý Haig.

Đúng lúc này tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh hòa vào, cô thư thái gảy một đoạn nhạc phụ họa theo họ. Vẻ mặt khán giả bắt đầu thay đổi, bởi vì trong giai điệu hoàn mĩ này bỗng đượm nét cổ phong du dương sâu lắng.

Nếu hỏi thính giả sẽ xiêu lòng trước thể loại âm nhạc thế nào, thì chỉ có một câu trả lời mà thôi. Đó chính là âm nhạc êm tai và đi vào lòng người.

Mấy giảm khảo cũng có vẻ rất thưởng thức phần biểu diễn này, dĩ nhiên cũng có người muốn nhìn rõ cô gái chơi đàn tranh. Tiếc rằng Hứa Tầm Sênh trước sau vẫn cúi amwjt, họ chỉ thấy được đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm trắng nỗn của cô.

Sầm Dã cầm micro, không ai rõ giọng anh bắt nguồn từ đâu mà lại có thể tạo nên cảm gaics êm dịu tựa như ánh trăng soi xuống tảng đá trong hồ, có lúc thì trong veo nhưng không yếu ớt, dịu dàng nhưng không mỏng manh, cứ thế hòa vào giai điệu.

“Người người kể rằng thành phố này từng xuất hiện loài thú cổ xưa, đạp đổ tường thành, uống cạn sông suối, cô độc canh gác phương xa.

Người ta nói thành phố này tưng chìm ngập trong khói lửa chiến tranh, cả thành sụp đổ, dân chúng lưu lạc, chiến trường đẫm máu nhuộm đỏ Tương Giang.”

Giai điệu quá đỗi êm tai và Tiểu Dã phổ nhạc thật cảm động, chỉ vài câu khắc khoải đã khiến khán giả toàn hội trường lặng phắc, thậm chí đa số đều nín thở, sợ bỏ lỡ mất khúc nhạc hay.

Lúc này, tiếng đàn tranh của Hứa Tầm Sênh dần rõ hơn, tiếng guitar của Trương Thiên Dao phụ họa sít sao, một âm thanh cổ xưa, một âm thanh trong trẻo, hai bên đan xen, còn keyboard thì đệm một giai điệu nhè nhẹ. Cảnh truyền kì tráng lệ, cả thành phố chìm trong sương mù của mấy trăm nghìn năm trước như thể được tái diễn.

“Tôi vác cây đàn guitar rong ruổi đến chốn này, thấy được từng tòa cao ốc mọc lên sừng sững giữa không trung.

Ban ngày vạn vật tới lui không ngớt, đêm xuống phố xá lên đền, người người hối hả qua lại.

Chú kiến nho nhỏ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn mái nhà cao sang lộng lẫy, ngọn núi Nhạc Lộc xanh um, Tương Giang ôn hòa nước xanh như ngọc.

Chẳng mong cầu kì tích xuất hiện, chẳng màng vinh hoa mỹ nữ vây quanh.

Năm tháng đằng đẵng bầu bạn bên cung đàn

Tôi một lòng gảy nên khúc nhạc này, cho em thấy được hoa vẫn nở rộ khắp núi đồi, rượu trong ấm ngọc vẫn nóng hổi.

Tôi vẫn hết lòng yêu thương tất thảy, ấp ủ biết bao mộng tưởng. Hy vộng chưa bao giờ lụi tàn trong tôi.”

Ở lời nhạc cuối cùng, giai điệu tăng nhanh, giọng hát trong trẻo nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh. Nhịp trống của Huy Từ từ từ dồn dập, dường như muốn đuôi theo tiếng hát đưa mọi người đến với thế giới đèn hoa rực rỡ.

Hàng maỳ Hứa Tầm Sênh khẽ chau, tay vẫn bay bổng. Trong tiếng trống hùng hồn, trong đoạn ngân giọng của Sầm Dã, tiếng đàn tranh của cô vừa vang dội như đàn ngựa phi nước đại, vừa tinh xảo hệt như gấm lụa thêu hoa. Đoạn này gần như chỉ mình cô solo, có thêm tiếng trống hòa âm, tiếng guitar của Trương Thiên Dao xướng lên vài nốt phù hợp.

Cô ở trước hàng nghìn người, dưới ánh đèn sân khấu lúc sáng lúc tối lại như ngồi một mình giữa cánh đồng bao la. Tư thế thẳng tắp, gương mặt cúi xuống, hai tay đàn càng lúc càng nhanh. Dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô khe khẽ, tất cả đều thán phục trước tài đánh đàn điệu nghệ đến khí tin của cô.

Với sự dẫn dắt của đàn tranh, âm lượng của keyboard, bass và guitar dần lên cao, giai điệu càng lúc càng dồn dập, đúng lúc này Sầm Dã nãy giờ đều đứng trước micro bất chợt quay người lại, cầm guitar lên , mặt hướng về Hứa Tầm Sênh. Nets mặt lạnh lùng ngời sáng, ánh mắt cô độc ngạo nghễ, nụ cười ngông cuồng nở rộ trên môi, bắt đầu gảy đàn đuổi theo nhịp điệu của cô.

Dưới sân khấu bùng lên tiếng hò hét vang rền, cảm giác mãnh liệt tựa tia lửa vô hình bắn ra tung tóe, nhanh chóng lan khắp hội trường. Mọi người bắt đầu đúng lên lắc lư theo nhạc, vỗ tay hoan hô.

Thế nhưng trong mắt Hứa Tầm Sênh không có bất kì thứ gì khác ngoài dây đàn rung động kịch liệt dưới tay cô, còn trong mắt Sầm Dã cũng không chất chứa bất cứ thứ gì ngoại trừ bóng dáng Hứa Tầm Sênh. Anh thấy được sự sục sôi trong đôi mắt cô, cũng thấy được cảm xúc trào dâng ẩn sau vẻ mặt điềm nhiên ấy. Cô đã chìm đắm vào âm nhạc, âm nhạc của chính anh. Sầm Dã bỗng cảm nhận được một sự nồng cháy, rung động và cả cảm xúc mãnh liệt đang bao phủ chính mình. Hốc mắt anh nóng lên, cảm giác ấy lạ lẫm nhưng lại là thứ anh mong đợi suốt hai mươi mấy năm qua. Anh còn chưa kịp xác định rõ đây là gì thì cả người đã bị nhấn chìm trong ca khúc này và ở tại sân khấu này.

Một đàn tranh, một đàn guitar, hai tiếng đàn càng lúc càng vυ't cao, càng lúc càng sôi sục, đầm dần chúng vượt qua tất cả âm thanh, truy đuổi lẫn nhau, quấn quýt bên nhau, mặc sức giải phóng. Sầm Dã nhìn Hứa Tầm Sênh đăm đăm, nhưng cô không nhìn anh mà chỉ nhìn vào cây đàn của mình. Song điều này không hề ngăn tiếng đàn của họ như đôi chim giang rộng cánh bay lượn trong không gian nhà hát rộng lớn.

Một lần nữa, khán giả “Ồ” lên, tiếng reo hò rền trời, ngay cả ban giám khảo si mê đến si mê.

Lần nầy khác với lúc họ tập luyện, khi dó tiếng nhạc của hai người vẫn chưa hề hòa hợp, mức độ sắc sảo vẫn chưa đạt đế đỉnh điểm. Trương Thiên Dao sửng sốt, nhìn về phía hai người họ theo bản năng, sơ suất đánh sai một nốt nhạc, thầm kinh hãi, may mà không ai phát hiện. Huy Tử, Triệu Đàm và Trương Hải cũng có chút bất ngờ, may thay mọi người đều có kinh nghiệm dày dạn, cũng từng luyện tập vô số lần, nên không bị ảnh hưởng đến phần trình diễn của mình, xem như tất cả vẫn phối hợp ăn ý.

Đến khoảnh khắc nào đó, Sầm Dã buông đàn guitar xuống, nhấc micro lên, hai mắt nhắm nghiền. Trong tiếng đàn hết mình của Hứa Tầm Sênh và giai điệu lưu loát của mấy anh em một lòng, vẻ mặt của anh vừa hạnh phúc vừa đau khổ, rồi bỗng cất tiếng gào két dữ dội từ tận đáy lòng.

“Tôi chính là con thú bị vây khốn trong thành phố này.

Phồn hoa nghìn năm chi như một giấc mộng, máu và lửa khắc sâu vào cốt tủy, mỗi một ngày đều như xông pha nơi chiến trường.

Nghèo khó, ốm đau, đói khát và cô độc đều không thể khiến tôi chùn bước.

Tôi chính là con thú khiến em phải sợ hãi, cũng khiến em phải một da yêu thương.

Thành phố này, tương lai này nghe được tiếng gầm thét của tôi. Không một ai còn kịp để ăn năn.

Chỉ đành trơ mắt nhìn tôi vượt qua nghìn sông, băng qua vạn núi.

Nhìn thấy tôi chạm tay đến vinh quang…”

Ánh đèn bật sáng, tiếng vỗ tay như sấm, cả hội trường hú hét lâu thật lâu.

Nghịch Lý Haig chờ trong phòng nghỉ, Đại Hùng không biểu hiện bất cứ cả xúc gì. Tay bass là người đàn ông ngành kĩ thuật keo kính dày cộp, lớn tuổi nhất nhóm, bỗng cúi đầu đưa hai tay bưng mặt

Kết thúc biểu diễn, ban nhạc Triều Mộ đứng chờ ở lối ra sân khấu. Mỗi gương mặt đều sáng bừng, thậm chí giống như vừa trải qua ngh lễ rửa tội, cả nhóm trở nên trầm ổm, kiêu ngạo và quật cường hơn hẳn.

Hứa Tầm Sênh lần đầu tiên có cảm giác máu nóng đang chảy cuồn cuộn trong từng mạnh máu, từng tấc da thịt, thiết nghĩ một thời gian dài cũng không thể nào lắng xuống.

“Tôi xin công bố, sau khi ban giám khảo chấm điểm và tổng kết phiếu bầu của khán giả, ban nhạc chiến thắng hôm nay…có thể tiến vào trâ chung kết khu vực thành phố Tương…đồng thời có được tư cách đi tiếp đến vòng thi toàn quốc chính là…ban nhạc Triều Mộ!”

Hốc mắt Hứa Tầm Sênh cay cay, cô ngẩng đầu nhìn lên sân khấu sáng lóa, kìm nén dòng lệ tuôn rơi. Cô quay đầu nhìn lại, trong mấy chàng trai đều ngân ngấn nước, nhưng Sầm Dã lại hết sức bình tĩnh, có gì đó mơ hồ lóe lên nhưng không thấy rõ là nước mắt hay là tia sáng.

Đây là chiến thắng mang tính bước ngoặt, đồng thời cũng cực kỳ chấn động lòng người kể từ lúc Triều Mộ được thành lập đến nay.

Mọi chuyện tối nay đối với họ dường như rất đỗi tương bừng mà cũng khá bất ngờ. Khi bước lên sân khấu, họ được ban giám khảo khen nức nở, còn được khán giả hoan hô cổ vũ, có người vui mừng đến rơi lệ. Nhóm Nghịch Lý Haig bị loại, cũng không biết đã rời khỏi hội trường khi nào. Ban nhạc Cố Bàn Bàn cũng đồng thời vào chung kết khu vực, đang ngồi dưới sân khấu quan sát Triều Mộ với vẻ mặt lạnh lùng không mấy thiện ý, trong ánh mắt còn lộ rõ sự căng thẳng và kính nể.

Khi mọi chuyện kết thúc thì đã hơn mười một giờ đêm, hạ vẫn ngồi vào trong chiếc xe bán tải tàn tạ, khó khăn nhích từng chút một rời khỏi vòng vây của người hâm mộ, song chẳng ai bực dọc mà trái lại còn hớn hở khi nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp.

Lần này Hứa Tầm Sênh ngồi ở ghết trước, những người còn lại chen chúc ở hàng sau. Cả nhóm sau khi trải qua nỗi hưng phấn tột độ thì tâm trạng dần ổn định lại, bắt đầu nhận xét về các màn biểu diễn tối nay.

Huy Tử huênh hoang: “Nghịch Lý Haig cừ nhất thành phố Tương, nhưng ai bảo hôm nay họ gặp phải ban nhạc tài năng như chúng ta cơ chứ, ha ha…”

Trương Hải vừa lái xe vừa hỏi dò: “Cô giáo Hứa, đoạn cô và Tiểu Dã song tấu rất tuyệt, có phải hai người lén tập riêng không?”

Trong xe yên tĩnh chờ nghe, Hứa Tầm Sênh phủ nhận: “Không…”

Sầm Dã ở phía sau cười lạnh: “Với tài năng của tôi và cô ấy còn phải lén tập sao? Tôi thắng Haig hoàn toàn dựa vào thực lực, ăn đứt họ mỗi phút mỗi giây nhé.” Cả đám cười rộ mắng anh phách lối.

Chỉ có Trương Thiên Dao ngồi sau lưng Hứa Tầm Sênh là không hề cười.

Sầm Dã ngồi cạnh Triệu Đàm rồi đến Trương Thiên Dao, cười đùa với đám anh em suốt dọc đường, thỉnh thoảng nói vài câu với Hứa Tầm Sênh, tuy cô không quay đầu lại, cũng không nói nhiều, nhưng chỉ cần là anh hỏi thì cô nhất định đáp lời.

Trương Thiên Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn cũng chao đảo theo xe, cửa sổ để mở một nửa, gió lạnh ào ạt ùa vào. Mọi người đều không thấy lạnh, chỉ có anh ta chú ý thấy Hứa Tầm Sểnh rụt cổ lại, lấy khăn quàng cổ quấn lên tận mặt.

“Anh Hải, đóng cửa kính xe lại đi.” Trương Thiên Dao gọi.

Trương Hải còn chưa phản ứng thì Huy Tử đã kháng nghị: “Bí lắm, đóng làm gì?”

Trương Thiên Dao hờ hững đáp: “Có người lạnh.”

Lúc này ai ai cũng hiểu ra, đồng loại nhìn Hứa Tầm Sênh. Huy Tử cười khà khà trêu chọc: “Ồ Dao Tử, cậu quan tâm cô giáo Hứa nhỉ…” Còn chưa dứt lời thì đã bị Triệu Đàm vỗ vào đầu

Trương Hải cười khì đóng cửa sổ lại.

“Tôi không sao.” Hứa Tầm Sênh vội lên tiếng.

Lúc này Sầm Dã cũng chú ý đến, liếc nhìn cô từ sau lưng: “Đóng cửa di, tôi cũng hơi lạnh.”

Dù sao tối nay cũng tiêu tốn quá nhiều tâm sức, cả nhóm dần yên lặng, có người ngáp ngắn ngáp dài, cả quãng đường còn lai không ai nói gì nữa. Sầm Dã hát quá sức, cổ họng hơi đau nhưng trong lòng sảng khoái, ngã người về sau, gối đầu lên vai Triệu Đàm chợp mắt. Triệu Đàm cũng tựa vào lưng ghế, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Hứa Tầm Sênh liếc nhì ra sau, thấy họ đều ngủ nghiêng ngả, không nhịn được cườ. Thật ra cô cũng khá mệt, nhưng là con gái thì không thể nào thoải mái ngủ gà gật trên xe họ được, nên cô quay ra ngắm nhìn những ánh đèn bên ngoài cửa sổ, tâm tư phiêu diêu.

Mấy phút sau, cánh tay cô buông rủ bên hông ghế bỗng bị ai đó nắm lấy. Bàn tay kia vừa to vừa nóng, đẫm mồ hôi, siết chặt lấy tay cô. Hứa Tầm Sênh hoảng hốt cúi đầu nhìn tay phải của mình.

Không biết bàn tay kia chui qua khe hở giữa lưng ghế và cửa xe bằng cách nào, nắm chặt lấy tay cô như mang theo cảm xúc không thể kiềm nén nào đó, lặng lẽ nhưng quyết liệt.

Tim Hứa Tầm Sênh thót lại, cả xe đều yên lặng như tờ, thậm chí Sầm Dã còn khẽ ngáy, Trương Hải bên cạnh cô chỉ chăm chú nhìn phía trước, không hề phát hiện có điều gì kì lạ.Ánh sáng không thể chiếu đến mép ghế cạnh cửa, trong cảnh mờ tối chỉ có hai bàn tay không ngừng giằng co.

Cô cố rút tay ra, nhưng tay của đối phương càng cố chấp giữ chặt hơn. Tay cô đau nhói, đối phương ra sức kéo tay cô về phía sau, như muốn kéo vào ngực mình.

Hứa Tầm Sênh quay phắt đầu lại, qua khe hở của lưng ghế, cô thấy gương mặt Trương Thiên Dao đang mỉm cười trong bóng tối. Nụ cười vô cùng gượng gạo, ẩn chứa chút buồn bã, hơn hết là sự bướng bỉnh và du͙© vọиɠ. Đôi mắt thường ngày sáng ngời, vậy mà lúc này lại trở nên tối đen.

Hứa Tầm Sênh dùng tay còn lại bấu thật sâu vào mu bàn tay Trương Thiên Dao đến nỗi gần rỉ máu. Có lẽ do quá đau nên anh ta rốt cuộc cũng buông lỏng tay. Cô nhân cơ hội rút tay lại, cổ tay đã hằn lên vài vệt đỏ.

Sau khi nghe thấy tiếng cười khì của Trương Thiên Dao ở phía sau, lửa giận trong lòng Hứa Tầm Sênh bùng cháy, ngẩng đầu thấy studio đã ở ngay phía trước, cô hô to: “Dừng xe!”

Tiếng quát đánh thức cả xe, Trương Thiên Dao chỉ im lặng, Trương Hải thắng gấp, quay đầu nhìn cô: “Cô giáo Hứa sao thế?”

Hứa Tầm Sênh đẩy cửa bước xuống ngay lập tức.

Sầm Dã vừa mở mắt, thấy bóng dáng cô lưới qua liền ngồi bật dậy: “Cô đi đâu vậy?”

Hứa Tầm Sênh không đoái hoài.

Cả nhóm trân trối nhìn nhau, Trương Thiên Dao nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, mái tóc dài như thác đổ, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài. Nhớ đến cảnh cô và Sầm Dã hợp tấu tối nay, trái tim anh ta đột nhiên đau nhói như bị kim châm. Sau đó khóe mắt thoáng thấy Sầm Dã ngồi bên cạnh cũng đang nhìn bóng lưng cô chằm chằm.

Trương Thiên Dao quyết làm đến cùng, mở cửa xe nhảy xuống. Kết quả nghe thấy giọng Sầm Dã lạnh lùng chất vấn: “Dao Tử, khi nãy cậu đã làm gì cô ấy?”

Người trong xe ngỡ ngàng, Trương Thiên Dao dừng lại, quay đầu cười lạnh: “Liên quan quái gì đến cậu?” Rồi nhấc chân đá cửa xe.

Trương Hải tức tối mắng: “Chú đá xe làm gì?”

Trương Thiên Dao không thèm để ý, đuổi theo Hứa Tầm Sênh đang đi băng băng ở phía trước.

Lúc sắp đến khu chung cư của Hứa Tầm Sênh, anh ta đuổi kịp, kéo cô lại. Hai người đứng dưới đèn đường, như thể một vở kịch trong đêm mùa đông cô quạnh.

Trong xe lặng phắc, Triệu Đàm chợt hỏi: “Làm sao đây?”

Trương Hải lại cười nói: “Làm sao gì chứ, lúc này chú đi đến đó, liệu còn làm anh em với Dao Tử được nữa không?”

Huy Tử cũng bật cười: “Phải đấy, cho dù họ cãi nhau thì chúng ta cũng đừng xen vào.”

Triệu Đàm bỗng xoay đầu nhìn Sầm Dã, anh suýt chút nữa thốt lên “Cậu nhìn tôi làm gì?”, sống không hiểu sao lời đến môi lại khoong nói ra được. Hai người trân trối nhì nhau, Triệu Đàm cười nói với mọi người: “Bọn mình vẫn nên chờ xem thế nào, lỡ như Dao Tử cô giáo Hứa thật thì không hay đâu.”

Không ai có ý kiến khác, thế là đỗ xe lại cách đó không xa chờ.

Sầm Dã không sao hiểu được cảm xúc trong lòng mình lúc này, nhìn hai người kia ở phía xa có cảm giác không chân thật chút nào. Trương Thiên Dao từ đầu đến cuối không giống như đang khóc, mà cũng chẳng giống đang cười, cứ nói dông dài gì đó với Hứa Tầm Sênh. Còn Hứa Tầm Sênh thì quay đầu đi, Sầm Dã không thấy rõ mặt cô, thế là nỗi phiền muộn sâu trong đáy lòng lại như cỏ dại mọc um tùm.

Giờ phút này Sầm Dã cực kì khó chịu, cảm giác cứ như bị người ta đàn áp, bản thân sắp sửa chịu thiệt, vô cùng nguy hiểm. Tất cả đều mông lung và chộn rộn. Trong lòng anh đã sớm coi Hứa Tầm Sênh là người của mình, là tay đàn tranh của anh, giờ lại bị tay guitar của anh làm cho buồn bực thế kia. Theo bản năng anh muốn bảo vệ cô, nhưng lời nói của Huy Tử và Trương Hải như một cây đinh đóng anh ngồi yên không thể cử động, là đàn ông thì đừng nên xen vào chuyện của anh em.

Vì vậy anh càng sốt ruột hơn, đành lấy thuốc ra hút, mắt vẫn dõi theo hai người kia, rít hết hơi này đến hơi khác. Huy Tử vô tư lự lên tiếng: “Tiểu Dã, sao tôi thấy cậu căng thẳng thế?”

Sầm Dã lập tức chối đây đẩy: “Tôi căng thẳng cái gì? Chờ lâu quá bực bội, không cho à? Chung một ban nhạc với nhau mà bày đặt tạo scandal gì chứ, có muốn thi chung kết nữa không đây? Thằng Dao Tử làm quái gì không biết?”

Anh nói rất có lý, không ai có thể phản bác.