Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 20: Đạo sĩ

“Thật sự cảm ơn cậu, từ nay tớ sẽ là tiểu đệ trung thành nhất của cậu.” Lý Mạc Phàm dùng ánh mắt sùng bái nói chuyện với tôi. Cũng dễ hiểu thôi, nếu không có tôi, cậu ấy đã sớm chết rồi.

“Ừ.” Tôi gật đầu trả lời. Vừa rồi, tôi cố ý đợi đến lúc Lý Mạc Phàm rơi vào tuyệt cảnh mới ra tay tương trợ, thật ra, cách này tôi đã nghĩ ra từ đầu, nhưng tôi hiểu rõ, làm như vậy không tốt lắm.

Bà nội tôi từng nói, vào lúc một người sắp chết đói, ngươi cho hắn một nắm gạo, hắn sẽ xem ngươi là ân nhân; nhưng nếu ngươi cho hắn một đấu gạo, hắn sẽ nghĩ, ngươi đã cho được một đấu, thì cũng có thể sẽ cho được nhiều hơn, vậy mà lại không cho, lúc đó, ngươi liền trở thành kẻ thù của hắn. Đây chính là ngọn nguồn của giai thoại ‘nắm gạo là ân, đấu gạo là thù’.

Bởi vậy, tôi giúp Lý Mạc Phàm vào đúng lúc cậu ấy tuyệt vọng nhất, cậu ấy sẽ cảm kích tôi cả đời. Nhưng nếu như tôi giúp cậu ấy quá sớm, cậu ấy cũng sẽ cảm kích tôi đấy, nhưng rồi cũng sẽ quên rất nhanh thôi. Đây chính là nhân tính.

“Lão đại, bây giờ xem như tớ đã đắc tội với Vương Vũ rồi, nếu cậu ấy trả thù thì phải làm sao đây?” Lý Mạc Phàm bỗng mở miệng hỏi.

“Yên tâm đi, cậu ấy không có gan đó đâu.” Tôi lắc đầu, cười lạnh nói: “Tuy Vương Vũ một tay che trời, nhưng đừng quên, quyền bỏ phiếu vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của mỗi người. Nếu cậu ấy làm gì quá đáng, sẽ khiến ai cũng cảm thấy bất an, đến lúc đó, nếu đợt bỏ phiếu có tên của cậu ấy, thì cậu ấy nhất định không thoát được.”

“Vậy đỡ quá.” Lý Mạc Phàm sợ sệt trả lời.

“Trò chơi hôm nay xem như kết thúc rồi, chúng ta đi ra ngoài đi.” Tôi nói với Lý Mạc Phàm, sau đó, Lý Mạc Phàm liền theo tôi rời khỏi lớp. Sau mỗi đợt bỏ phiếu, mọi người đều cảm thấy rất nhàn hạ.

Hiện giờ, nhiều bạn đã chẳng còn để ý gì tới việc học nữa rồi, ngay cả những bạn học giỏi nhất lớp, cũng chẳng còn quan tâm học hành. Dù sao cũng đang trong hoàn cảnh có thể chết bất cứ lúc nào, hỏi ai còn có tinh thần học tập gì nữa chứ.

Giáo viên chủ nhiệm cũng đang du di cho chúng tôi, bởi vì cô ấy cũng đã từ từ hiểu được tình cảnh của lớp học này.

Cả cái lớp mười một chuyên văn này, đang dần dần trở thành địa ngục.

Ra tới sân thể dục, tôi ngồi chung ghế với Lý Mạc Phàm, nhìn ký túc xá nữ phía đằng xa, lòng đầy phân vân, liệu có nên tới đó khiêu chiến thêm một lần nữa không? Tôi đã biết rõ về cái cầu thang đó, muốn ra vào cũng dễ như trở bàn tay, nói không chừng lại điều tra được chút gì đó.

Thế nhưng nhớ lại những cảm giác khủng khϊếp trong cái ký túc xá kia, tôi liền bỏ ngay ý định. Dù sao thì ma quỷ ở đó cũng thật sự đáng sợ, lần trước còn chưa nhìn thấy chúng mà đã khiến tôi khốn đốn vậy rồi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi cũng chẳng muốn tự đi tìm cái chết.

Đã vậy, quan hệ giữa tôi và Diệp Nhã Tuyết đang từ từ tiến triển, lúc này tôi dễ gì đi tìm đường chết chứ.

Trò chuyện với Lý Mạc Phàm được một lát, chúng tôi lại tiếp tục điều tra, ngôi trường này nhất định đang cất giấu một bí mật rất lớn, đây là điều mà tôi đúc kết được sau rất nhiều lần suy ngẫm.

Nhưng mỗi khi chúng tôi hỏi đến, những người công tác tại trường, hoặc là tỏ ra bực bội, hoặc là thay đổi sắc mặt, rồi cuối cùng lại không trả lời câu hỏi của chúng tôi, mà cứ lẳng lặng xoay người bỏ đi.

Cứ như vậy, suốt ba tiếng đồng hồ, chúng tôi vẫn không hỏi được bất cứ thứ gì.

“Cứ vậy hoài không được đâu, đợt bỏ phiếu hôm nay xém chút tớ phải chết rồi, nếu không nghĩ ra cách kết thúc trò này, có thể tất cả chúng ta đều chết hết.” Lý Mạc Phàm nói, mặt mày trắng nhách.

“Đúng vậy, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, phải nắm lấy thời cơ mới được.” Tôi cũng lẩm bẩm trong miệng, thời hạn tới đợt bỏ phiếu tiếp theo là chưa tới một ngày.

“Các cậu có điều tra được gì không?” Diệp Nhã Tuyết chắp vừa chắp tay sau lưng vừa đi tới chỗ chúng tôi.

“Không có gì cả.” Tôi chán nản lắc đầu, gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết không những không thất vọng, mà còn mỉm cười: “Thôi bỏ đi, tớ cũng chẳng điều tra được gì.”

“Sao bỏ được chứ? Đừng quên đây là trò chơi chết người đó.” Tôi lo lắng nói.

“Vậy chứ có còn cách nào đâu, chết thì cúng thôi.” Diệp Nhã Tuyết mỉm cười, nét mặt không hề có chút sợ hãi nào, nói tiếp: “Nhưng nếu còn sống, mặc kệ mọi thứ, phải trải qua mỗi ngày mỗi ngày thật là vui vẻ.”

Tôi bị nụ cười của cô ấy cuốn hút, không do dự, liền gật đầu: “Đúng vậy, dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn còn sống.”

Đến tận trưa, điều tra cũng chẳng có gì tiến triển, mãi đến chiều, Vương Vũ sa sầm nét mặt trở về, biểu hiện này có vẻ như cậu ấy đã đập nát chiếc siêu xe của ba cậu ấy rồi, trên mặt còn hơi bầm, chắc là bị ba đánh cũng không nhẹ.

Cũng khó trách được, đây là chiếc Bentley cả chục triệu, đối với người bình thường mà nói, cả đời cũng không mua nổi. Trở về cùng với Vương Vũ, còn có một vị đạo sĩ nữa.

Ông ấy mặc đạo bào, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Vương Vũ nhìn một lượt mọi người, sau đó nói: “Các cậu đừng lo nữa, tớ đã mời được người tới bắt quỷ đây, chúng ta sẽ sớm bình an vô sự thôi.”

Nói xong, cậu ấy quay người lại, thái độ kính trong nói: “Đạo trưởng, mọi sự trông cậy vào ngài.”

“Ừ.” Vị đạo sĩ này thản nhiên gật đầu, đúng là phong thái khí phách của một cao nhân, trong tay ông ấy còn cầm một cái la bàn, đi thật chậm thật chậm trong lớp học.

Cả lớp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn vị đạo sĩ, ai cũng đều bị lời nguyền khiến cho phát điên rồi, nay dạo sĩ đến, chẳng khác vì một vị Chúa cứu thế.

Vị đạo sĩ đi chầm chậm một vòng quanh lớp học, sau đó mặt trầm xuống, nói: “Ngôi trường này được xây dựng trên một mảnh đất đại hung, mà lớp học này lại ở ngày trung tâm, đây chính là quỷ nhãn, bị nguyền rủa cũng chẳng có gì lạ, nếu lão hủ đoán không sai, các cậu đã bị oan hồn quấn thân rồi.”