Lớp Học Tuyệt Vọng

Chương 19: Để dành

“Chết rồi, tớ tiêu đời rồi!” Lý Mạc Phàm gục mặt xuống bàn, cơ thể không ngừng run rẩy, cậu ấy gần như tuyệt vọng, mà tình thế trước mắt cũng không còn cách nào xoay chuyển nữa.

Cậu ấy vốn chẳng nổi bật, cũng chẳng có ấn tượng gì tốt trong lớp, cậu ấy chỉ có tôi là bạn, trong hoàn cảnh này, cậu ấy không có cơ hội chiến thắng.

“Đừng lo, đợt bỏ phiếu vẫn chưa kết thúc mà!” Tôi mỉm cười nhìn Lý Mạc Phàm, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười ngạo nghễ, trong đầu bắt đầu tính toán.

“Vô ích thôi, muộn rồi, số phiếu của tớ đã nhiều lắm rồi.” Lý Mạc Phàm cay đắng mở điện thoại ra xem, số phiếu của Vương Vũ chỉ có mười ba, trong khi của cậu ấy đã gần hai mươi phiếu, đã vậy, còn không ngừng tăng lên.

Số người bỏ phiếu cho Lý Mạc Phàm ngày càng đông, rõ ràng Vương Vũ đã nắm chắc phần thắng trong tay, thậm chí, lá phiếu của họ có bỏ cho cậu ấy hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì, mà bản thân họ cũng không muốn làm mích lòng Vương Vũ, vì vậy, ai cũng quyết định chọn đổi phiếu lấy tiền. Ngay cả Triệu Thần Hách đẹp trai giàu có, cũng không ngoại lệ, có thể cậu ấy không hề quan tâm đến hai ngàn, mà như đã nói, cậu ấy muốn giữ lại thể diện cho Vương Vũ.

Số phiếu của Lý Mạc Phàm tăng lên rất nhanh, đã gần hai mươi hai phiếu, trò chơi sắp kết thúc rồi. Lúc này, tôi vẫn bình thản nói: “Tớ nói rồi, chưa xong đâu, cậu cứ chờ xem, Lý Mạc Phàm, tớ sẽ giúp cậu lật ngược tình thế.”

“Không thể nào, mọi thứ sắp kết thúc rồi!” Mặt của Lý Mạc Phàm xám ngoét, nhắm mắt lại chờ đợi cái chết. Vào lúc này, tôi lấy điện thoại ra, cười lạnh và bắt đầu nhắn vào trong nhóm một dòng tin.

Ngay lập tức, zalo của vài người đồng loạt báo có tin nhắn mới, tiếp đó, họ đưa mắt nhìn nhau, mặt mày trắng xanh rồi vội vã tiến hành bỏ phiếu tiếp.

Số người đi đến chỗ Vương Vũ bỗng ít dần đi, có bạn đang bước đi nửa chừng thì khựng lại rồi quay trở về, khiến Vương Vũ xám mặt. Mà số người đang treo phiếu trong nhóm bỏ phiếu cũng đã bắt đầu lựa chọn.

Vương Vũ nhìn thấy số phiếu của mình đã là hai mươi phiếu thì cau mày nói: “Các cậu bị gì vậy? Lý Mạc Phàm đáng để các cậu đánh đổi sao? Nếu các cậu ủng hộ tớ, tớ hứa, tăng thêm hai ngàn, ai bỏ phiếu sẽ nhận được bốn ngàn.”

Dù Vương Vũ nói như vậy, nhưng mọi người cũng chẳng đi đến chỗ cậu ấy nữa, họ lấm lét nhìn nhau, sau đó lại cắm đầu vào điện thoại, ngay lập tức, số phiếu chọn Vương Vũ ngày một tăng lên.

Điều này khiến cho Vương Vũ càng điên hơn, cậu ấy tức giận quát: “Các cậu đang làm cái gì vậy? Rốt cuộc cái tên Lý Mạc Phàm rác rưởi kia đã cho các cậu lợi ích gì hả?” Không một ai trả lời, chỉ lẳng lặng bỏ phiếu.

Số phiếu chọn Vương Vũ càng ngày càng nhiều, dù Vương Vũ giận dữ gào thét cỡ nào thì cũng không giảm bớt đi, đợt bỏ phiếu vẫn đang diễn ra, mặc dù vẫn có người chọn Lý Mạc Phàm, nhưng sau khi kết thúc, Vương Vũ có tới hai mươi bảy phiếu, còn Lý Mạc Phàm là hai mươi lăm phiếu, chỉ hai phiếu nữa thôi, Lý Mạc Phàm sẽ chết. Có thể thoát khỏi kiếp nạn này, cậu ấy không thể không ăn mừng thật lớn.

Lý Mạc Phàm lật ngược tình thế vào những giây cuối cùng, cậu ấy thoát khỏi hiểm cảnh thành công, trở về từ địa ngục chỉ với hai phiếu ít ỏi.

“Tốt quá, tớ sống rồi.” Lý Mạc Phàm vui mừng tột độ kéo lấy tay tôi, giọng nói đầy hưng phấn: “Rốt cuộc cậu đã làm gì? Cậu lôi kéo những người khác bỏ phiếu cho tớ hả?”

“À… Cũng gần như vậy…!” Tôi mỉm cười nói.

Vương Vũ giận dữ đá mạnh vào chân bàn, nét mặt tối sầm, nghiến răng nhìn chúng tôi, mà nhất là Lý Mạc Phàm, với một ánh mắt hung hãn, cậu ấy rít từng chữ qua kẽ răng: “Chuyện này tớ không để yên đâu, các cậu cứ chờ xem!”.

Dứt lời, cậu ấy chạy ra khỏi lớp, mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, Quan Ngọc thở hắt một hơi, mỉm cười nói: “Vẫn là các cậu lựa chọn sáng suốt, cho dù thế nào, tớ cũng không muốn có thêm bất cứ người nào chết nữa!”

“Hừ, đúng là ngây thơ!” Tôi nhìn Quan Ngọc, lầm bầm trong miệng.

Lý Mạc Phàm bên cạnh đang nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, cậu ấy xúc động nói: “Trương Vỹ, cậu mau nói cho tớ biết, cậu đã làm cách nào? Nếu không có cậu thì bây giờ chắc tớ đang chuẩn bị chết rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không tự nguyện giúp tớ, chính là cậu, cậu đã cứu tớ!”

“Cậu có biết nhát ma không? Thật ra nó rất đơn giản.” Tôi mỉm cười bí ẩn rồi lấy điện thoại đưa cho Lý Mạc Phàm xem: “Tớ đã đổi nick zalo của mình thành Trần Phong, còn lấy hình của cậu ấy làm ảnh đại diện nữa, tiếp theo, tớ dùng nick đó gởi tin nhắn cho những người chưa bỏ phiếu, nội dung rất ngắn gọn.”

“Tin nhắn nói là, bọn họ chỉ có ba phút, bỏ phiếu sao cũng được, miễn là cậu giành được chiến thắng, thì họ có thể thoát khỏi lời nguyền, tất nhiên, chỉ có ba người thôi.”

“Hèn gì, cậu giả mạo Trần Phong gửi tin nhắn dọa bọn họ, khiến họ tưởng rằng, bỏ phiếu giúp tớ là có thể kết thúc mọi chuyện.”

“Cũng gần như vậy, cho nên bọn họ mới có hành động kỳ quái như thế. Tớ đã nói rồi, con người sẽ chọn bên nào đem lại lợi ích cho mình nhiều hơn, mà trong lớp mình, không có lợi ích nào lớn hơn việc được thoát ra khỏi cái trò chơi bỏ phiếu quỷ quái này.” Tôi cười lạnh.

“Đúng vậy, cậu lợi hại thật đấy, tớ ngưỡng mộ cậu vô cùng! Nhưng mà cậu không sợ bọn họ tiết lộ ra ư? Nếu vậy thì cách của cậu ‘chưa đánh đã bại’ rồi?” Lý Mạc Phàm vẫn còn thắc mắc.

“Cho nên trong tin nhắn mới ấn định chỉ có ba cái tên ngẫu nhiên được chọn mà thôi, cậu thử nghĩ mà xem, ba cái tên đối với hơn hai mươi mấy người là một tỷ lệ chọi rất cao, thêm một người biết là mất đi một cơ hội, mọi người đều ích kỷ như nhau, cho nên, mọi người đều sẽ có chung một suy nghĩ, là bí mật tự mình bỏ phiếu cho Vương Vũ, chỉ cần bản thân mình thoát khỏi trò chơi bỏ phiếu này thì những người khác sống chết thế nào, cũng có liên quan gì tới họ đâu!” Tôi cười lạnh giải thích.

“Đây là phương pháp cậu nghĩ ra, một phương pháp rất lợi hại, nhưng cũng có nhiều thiếu sót.” Lý Mạc Phàm chau mày nói.

“Đúng, có thiếu sót là điều hiển nhiên, cách này chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai, sẽ chẳng lừa được ai nữa cả, từ đầu, cách này tớ đã nghĩ ra từ lâu rồi, và tính để dành dùng cho chính mình.” Tôi thở dài nói.