Nếu ngươi muốn chuộc lỗi, hãy tìm người có tư cách tha lội cho ngươi. Dùng toàn bộ sinh mệnh của ngươi, đổi lại mạng sống cho y. Dùng ý chí kiên cường của ngươi, gọi y trở về. Tự thiêu đốt chính ngươi, trở thành ánh sáng soi đường đưa y ra khỏi bóng đêm vô tận.
Dùng sinh mệnh chứng minh cho tình yêu của bản thân.
Inuyasha hai ngày qua không ngừng nằm mơ. Ảo giác liên tục xuất hiện. Nhắm mắt lại liền giống như bất tỉnh, lâm vào trong bóng đêm dày đặc. Nằm một lúc, rõ ràng chỉ mới ngủ có vài tiếng nhưng cảm giác cứ như đã ngủ rất nhiều năm.
Hắn không thể tự không chế bản thân. Trong đầu liên tục hiện ra những hình ảnh lúc Sesshoumaru chết đi.
Khi đó trong đầu hắn chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Tuyệt vọng.
Bi thương.
Đau lòng.
Hối hận.
Giọng nói của Sesshoumaru. Khuôn mặt của Sesshoumaru. Thân thể của Sesshoumaru. Vẻ mặt của Sesshoumaru. Máu của Sesshoumaru.
Inuyasha nghĩ hắn nhất định là đang nhìn thấy ảo giác.
Ở trong bóng đêm dày đặc, hắn nhìn thấy Sesshoumaru đang ngồi một mình, hai tay ôm lấy đầu gối.
Sau đó, Inuyasha đột nhiên bừng tỉnh.
Khẩn trương tột độ của cảm xúc quá lớn khiến hắn nắm chặt hai tay. Móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng hắn lại không cảm nhận được sự đau đớn.
Inuyasha hốt hoảng ngồi xuống.
Trong phòng không có người. Ngọn lửa vẫn còn đang cháy. Bên ngoài truyền đến âm thành mưa rào.
[Inuyasha.....]
Là ai? Ai đang gọi tên hắn.
Inuyasha tự cười giễu bản thân. Nguyên lai thần trí hắn đã hỗn loạn đến như vậy. Hoặc nói là, hắn đã điên mất rồi? Tưởng niệm điên cuồng làm dây thần kinh của hắn hỏng mất rồi? Inukami xuất hiện làm hắn nhớ lại chuyện hối hận cuối cùng. Cái tên phát ra từ miệng gã là điều cấm kỵ đối với hắn. Thanh đao gã sử dụng là thứ Inuyasha không bao giờ muốn nhìn thấy lần nữa. Một loạt sự kiện xâu chuỗi mở ra, Inuyasha phát hiện sâu trong lòng hắn, nơi nào đó đã muốn thối rữa. Bên trong nó, là ký ức về một người.
Inuyasha đi ra khỏi phòng, trời mưa tầm tã, không quá vài bước liền tạt ướt thân thể hắn. Hắn bước đi thong thả, nhưng mỗi bước đi đều phải dùng rất nhiều sức.
Inuyasha ra khỏi thôn, đi về phía khu rừng.
[Inuyasha.....]
Âm thanh đang mời gọi hắn càng phát ra rõ rằng. Inuyasha không biết tại sao giữa trời mưa to như vậy hắn lại có thể nghe được tiếng gọi rõ như thế.
Khung cảnh xung quanh chuyển đổi, đại khái là khoảng ba năm trước. Sau khi Inuyasha làm ra hành động cường bạo y, Sesshoumaru đã bắt Inuyasha gϊếŧ mình.
Âm thanh giận dữ khi ấy của Sesshoumaru cho tới nay vẫn rất rõ ràng. Trong ấn tượng của Inuyasha, cho dù là khi Rin bị Naraku bắt đi hay là khi bị hắn dùng Thiết Toái Nha đả thương y cũng chưa bao giờ giận dữ đến thế.
Đây đủ để chứng mình rằng y rất hận hắn chưa?
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Gϊếŧ ta!
Tựa như ma chú.
“Nếu hiện tại ngươi không gϊếŧ ta.” Sesshoumaru nói, “Một ngày nào đó ta chắn chắn sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Lời này ngươi đã nói rất nhiều lần.” Inuyasha đáp.
“Bây giờ, cút đi.” Sesshoumaru cầm lấy Bao Toài Nha. “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Inuyasha vẫn không động. Cho dù giây tiếp theo Sesshoumaru có chém tới hắn cũng sẽ không động.
“Ngươi không hiểu ta nói à?”
Huynh trưởng kiêu ngạo. Rõ ràng ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn, tại sao lại ngoan cố như vậy? Y có tôn nghiêm, lại vô cùng kiêu ngạo và tự phụ, Inuyasha biết, nhưng hắn không hiểu. Y nói rằng Inuyasha đang tự huỷ hoại bản thân, nhưng không phải y cũng thế sao? Vì cái gì lại cứ muốn bức bách bản thân? Sao tính tình y lại như vậy chứ?
Huynh đệ quả là huynh đệ, tính tình chẳng khác gì nhau.
“Ngươi muốn ta phải lặp lại sao?” Thấy Inuyasha không trả lời, Sesshoumaru lạnh lùng nói.
“Ta không thể đi.” Inuyasha đáp.
“Vậy rút Thiết Toái Nha ra!”
“Ta không thể.”
“Phế vật.”
“Ta không thể đối đầu với ngươi được.”
“Nực cười...” Khoé miệng Sesshoumaru nở một nụ cười trào phúng, “Lúc trước ngươi không phải cũng như vậy sao? Sử dụng Thiết Toái Nha với ta rất dễ dàng mà.”
“Không phải.... Không phải vậy.....”
“Đừng nhiều lời. Rút đao, gϊếŧ ta. Hoặc cút, đợi ta đến gϊếŧ ngươi.”
Nếu hiện tại hai người đánh nhau. Sesshoumaru căn bản không có phần thắng. Hai tay y đã bị đâm thủng, thêm cả nội thương do khi nãy rơi từ vách núi xuống. Còn có Inuyasha không thương tiếc cường bạo. Cho dù là yêu quái, hiện tại ngay cả đứng lên cũng hao tổn gần hết khi lực.
Sau một lúc giằng co, thể lực của Sesshoumaru không thể chống đỡ nổi nữa. Sesshoumaru đi đứng có chút không vững, mất trọng tâm ngã về phía sau. Theo quán tính, Inuyasha đưa tay ra đỡ người nọ. Nhưng mà, Inuyasha vừa động vào y, đối phương liền hận không thể tránh càng xa càng tốt. Đối diện với ánh mắt của Sesshoumaru, Inuyasha cảm thấy tâm càng trở nên lạnh lẽo.
“Đừng động vào ta!”
Sesshoumaru dựa vào sơn động phía sau lưng, nâng Bạo Toái Nha về phía Inuyasha.
Một đao chém xuống không hề báo trước. Màu sắc vàng kim cùng ánh sáng của lôi điện giao nhau chiếu sáng cả sơn động, đi cùng với nó là yêu lực cường đại. Sức mạnh của Bạo Toái Nha Inuyasha biết rõ, chỉ cần một chiêu, cho dù là cái gì cũng không thể thoát. Chỉ sợ sơn động này không chống đỡ nổi nữa. Inuyasha ở trong không gian ồn ào, bụi đất bay trên không trung che hết tầm nhìn mà tìm kiếm Sesshoumaru.
Thương thế như vậy, y làm sao tránh khỏi kho hang động sụp xuống --
Hắn chạy về phía trước, tìm được thân ảnh bạch y kia. Mà người nọ khi nhìn thấy hắn ở phía sau lập tức vung Bạo Toái Nha chém tới. Tiếng nổ mạnh vang vọng trong sơn cốc. Kim sắc quang chiếu sáng cả khu rừng.
Sau một lúc náo động, khói bụi tản đi, ánh sáng biến mất. Inuyasha nhìn vào bên trong những tảng đá nằm ngổn ngang, thấy được Sesshoumaru đang khuỵu một gối xuống đất, hai tay dính đầy máu tươi, trước ngực cũng là máu tươi, mái tóc ngân bạch cũng dính đầy máu tươi.
Như thế nào lại chảy nhiều máu như vậy?
Sự kiên cường của y, cơ hồ đã trở nên điên cuồng hơn.
Đó là loại cho dù phải từ bỏ tính mạng, cho dù máu có chảy hết, hay khí lực đạ tận cũng muốn bảo vệ tôn nghiêm của bản thân.
“Sesshoumaru!”
Inuyasha chạy tới muốn đỡ đối phương, nhưng Sesshoumaru lại nắm chặt Bạo Toái Nha, hướng hắn vung tới.
Biện pháp duy nhất ngăn cản hành vi tự mình hại mình của Sesshoumaru chính là hạn chế hành động của y.
Vì thế, Thiết Toái Nha ra khỏi vỏ.
“….Huy đao, Inuyasha.”
Lưỡi đao chạm vào nhau nháy mắt phát ra hỏa quang chiếu sáng khuôn mặt hai người.
Trong bóng đêm dày đặc, Sesshoumaru huy đao càng thêm liều mạng, khí thế lạnh thấu xương đem Inuyasha bức đến tuyệt cảnh.
Mà Inuyasha ngoại trừ phòng thủ cái gì cũng không làm.
“Sao không tấn công?” Sesshoumaru chất vấn.
“Ta từ nay về sau tuyệt đối sẽ không dùng Thiết Toái Nha đối đầu với ngươi.”
Sesshoumaru dùng sức đẩy hắn khiến Inuyasha lui về sau mấy bước.
“Nhưng ta sẽ dùng Bạo Toái Nha đấu với ngươi.”
“Ngươi….” Inuyasha do dự, nhưng vẫn kiên định nói, “Ngươi sẽ không.”
“…... Ngươi đang nói thứ ngu xuẩn gì …..…”
“Tính tình ngươi từ trước đến giờ không giống với bề ngoài lạnh lùng!” Inuyasha nói, “Trước đây, trước khi bị ngươi đuổi đi, lúc mẫu thân của ta mất, ta biết ngươi đi nhìn bà ấy! Ngươi từng tới mộ của bà…… ngươi……”
“……”
“Ngươi thu dưỡng Rin, cũng bảo hộ Kohaku. Ngươi rõ ràng có thể đối tốt với người khác!”
“Ta chưa từng đối tốt với ngươi.” Sesshoumaru nói. Y tiến từng bước về phía trước, ánh mắt lạnh như bang, sắc mặt không chút thay đổi, so với ánh mắt khi y đuổi hắn ra khỏi cửa giống như đúc! “Mộ của nữ nhân đó ta có đi, chỉ là đi xem con người có yếu ớt như thế nào. Ta thu dưỡng Rin, là vì ta tò mò nhân loại rốt cuộc nhỏ yếu ra sao — Tại sao ngươi cảm thấy có hứng thú với chúng? Ta bảo hộ Kohaku? Con mắt nào của ngươi thấy ta bảo hộ nó? Ta chỉ muốn dùng nó để dẫn tên hỗn đản Naraku tới mà thôi.”
Nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Inuyasha, Sesshoumaru từng chữ nói.
“Ta”
“Cho tới bây giờ”
“Chưa từng”
“Để ý tới ngươi”
“Một lần cũng không.”
“Ngươi”
“Ở trong mắt ta.”
“Chỉ là tên bán yêu ti tiện.”
“Không hơn.”
Không hơn.
Không hơn.
Không hề có hắn.
Thiết Toái Nha trên tay Inuyasha run run. Bả vai hắn cũng đang run rẩy.
Sesshoumaru hừ lạnh một tiếng.
“Hiểu chưa? Bán yêu.”
Một tia chớp xẹt qua, chiếu tới biểu tình hai người. Tiếp theo, chân trời truyền tới tiếng sấm vang vọng khắp núi.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Inuyasha hỏi.
“Hửm..…”
“….Làm sao bây giờ?…”
“Cái gì?”
“……Ta bây giờ, hận không thể lập tức gϊếŧ ngươi.”
Lại một tia sét đánh xuống.
Yêu khí trong cơ thể Inuyasha chuyển động ngày càng dị thường, hai mắt hắn đỏ rực, trên mặt dần hiện ra yêu văn tím thẫm.
“Hừ…..Ngươi ngay cả chạm vào ta cũng làm không được. Bán yêu.” Nhận thấy Inuyasha biến đổi, Sesshoumaru lạnh nhạt nói.
Tiếp theo, Inuyasha mang theo hơi thở thô bạo va chạm với Bạo Toái Nha. Trong phút chốc, điện quang hỏa thạch.
Vì cái gì?
Vì cái gì cho dù cả người đầy máu cũng muốn chiến đấu?
Vì cái gì người đầy thương tích cũng không chịu ngừng lại?
Vì cái gì cho dù vị đánh bại ngươi vẫn ngẩng cao đầu, không ngừng nhấn mạnh cho ta thấy ta yếu đuối ra sao?
Chẳng lẽ.
Đây….. chính là con đường của ngươi?
Một chiêu cuối cùng.
Lưỡi đao của Thiết Toái Nha mang theo yêu khí lạnh thấu xương, là cơn giận lên tới đỉnh điểm cùng tình cảm không thể diễn đạt của Inuyasha, xuyên qua thân thể Sesshoumaru.
Hắn, lại một lần nữa, dùng thanh đao bảo vệ người thân, thương tổn huyết mạnh chí thân duy nhất của mình.
Trong ánh sáng của yêu khí phát ra, Sesshoumaru giật giật môi. Nghe thấy vài từ y nói, Inuyasha đột nhiên bừng tỉnh, yêu sắc trên người nhanh chóng rút đi.
Sau đó, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Vì sao….….”
Trong mắt Inuyasha chính là cơn ác mộng đã theo đuổi hắn suốt ba năm trời.
Máu tươi.
Máu. Một màu đỏ tươi.
Mà trên tay hắn nắm Thiết Toái Nha. Trong mảng sắc đỏ tươi, màu ngân bạch vẫn như sáng lên. Khuôn mặt tuyệt mỹ như trước không giống phàm nhân.
Người trong vũng màu dùng khí lực cuối cùng nhìn hắn. Trong ánh mắt kia bao hàm rất nhiều cảm xúc.
Không phải phẫn nọ cũng chẳng phải oán giận, thậm chí tại thời điểm đó Inuyasha còn cảm thấy ảnh mắt kia thật ôn hòa.
Tuy rằng chỉ trong nháy mắt.
Hắn lui về phía sau vài bước, dùng sức đem Thiết Toái Nha rút khỏi thân thể y.
—Cho dù là như thế nào, toàn thân cũng rất đau đớn.
Inuyasha vứt bỏ Thiết Toái Nha, xông lên phía trước ôm lấy thân thể y.
“Sesshoumaru!!!”
Đừng chết!
Đừng chết!
Đừng chết!
Nhưng người nọ…… có phải hay không đã không thể nghe được nữa……
Một khắc ấy, máu toàn thân y như đột ngột chảy hết. Sesshoumaru thân thể lạnh như băng. Đồng tử không còn tiêu cự. Bất luận hắn có kêu gọi như thế nào, người trong lòng đều không có phản ứng.
….Đã chết?
Sức nặng người trong lòng không ngừng nhẹ đi, tiếp theo dần trong suốt rồi biến mất.
Y đã chết.
Inuyasha bỗng thấy toàn thế giới như không tồn tại.
Ngươi.
Ngươi đúng là quá tàn nhẫn.
Câu cuối cùng ngươi là có ý gì.
Trong ánh hào quang kia.
“Inuyasha, ngươi đúng là một tên đệ đệ ngu ngốc.”
Còn tiếp.......
(070720)