Hừ..... Rốt cuộc thì ai mới là kẻ chật vật đây....
Trong đầu Inuyasha cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
Độc của Inukami làm cho thần trí của hắn trở nên mơ hồ. Hắn chỉ nhớ được những hối hận, những đau khổ, cuối cùng lại xuất hiện ảo giác về cuộc nói chuyện của hắn và Sesshoumaru.
“.........” Inukami dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn Inuyasha, “Bị thương như vậy còn có thể đứng lên, rốt cuộc trình độ của ngươi là như thế nào a?”
“Đi chết đi!” Inuyasha giơ Thiết Toái Nha lên chém tới.
Không cần biết ngươi là quỷ hay yêu, chỉ cần chặt bỏ đi, ta không tin ngươi không bị thương.
Thiết Toái Nha biến thành màu đen
“MINH ĐẠO TÀN NGUYỆT PHÁ!!!”
Ánh trăng màu đen xuất hiện ngay chỗ Inukami, nó tàn phá hết những nơi đi qua, Inukami hừ lạnh một tiếng. Gã biết chiêu thức này có thể nuốt chửng đối thủ, với bản thân tuyệt đối không có lợi. Inukami sau khi né được Minh Đạo Tàn Nguyệt Phá thì đứng không vững, mất đã ngã về phía trước. Trước mắt có tia lửa đỏ lao tới, gã theo bản năng rút Bạo Toái Nha ra chống đỡ.
Một màn này cực kỳ giống tình cảnh Inukami dùng Bạo Toái Nha công kích Inuyasha vài lúc đầu, chỉ là lần này vị trí của cả hai người đã đổi lại.
“Ta không tin thân thể của ngươi có thể làm gì được!” Inukami huy động Bạo Toái Nha đánh về phía Inuyasha.
Luận đao pháp, Inukami đi theo Sesshoumaru học hỏi tất nhiên sẽ thành thạo hơn Inuyasha. Thân đao thon dài sau vài chiêu đã chém bay thanh đao trên tay Inuyasha. Thiết Toái Nha bay vài vòng trên trời rồi rơi xuống đất, biến trở lại hình dạng cũ nát ban đầu.
Bên kia, Inukami nhân cơ hội rút Bạo Toái Nha chém đến, gã liệu rằng Inuyasha sẽ không tránh được, lại không biết lúc này Inuyasha căn bản không muốn tránh.
Bạo Toái Nha đâm thẳng vào bụng Inuyasha.
Inukami cười lạnh một tiếng, định rút đao ra, không ngờ tên bán yêu kia lại dùng tay không nắm chặt thân đao. Hoàn toàn không để ý máu trên tay chảy ra.
“Ngươi...” Inukami đột nhiên thấy sợ hãi. Đối diện trước bản tính bất cần đời cùng sát khí lạnh thấu xương của Inuyasha. Buông Bạo Toái Nha xuống, lùi về vị trí an toàn.
“Hừ...” Inuyasha cười lạnh, nói “Đao này, phải trả lại cho chủ nhân của nó.” Nói xong hắn rút Bạo Toái Nha sẫm máu từ trong cơ thể ra.
Inukami hiện tại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ cần gã bước lên phía trước một bước, nói không chừng tên bán yêu này sẽ lập tức dùng Bạo Toái Nha chém gã. Chưa nói đến hắn có thể phát suy toàn bộ sức mạnh của nó hay không, chỉ cần một kích cũng phải liều mạng. Mà nữ pháp sư đằng kia cũng sẽ tận dụng thời cơ bắn ra mũi tên thanh tẩy. Sau khi cân nhắc lợi hai, Inukami quyết định rút lui.
Gã đứng thẳng lên, làm ra một bộ dáng thoải mái. “Hôm nay,” Inukami nói, “Ta tạm thời tha cho các ngươi.” Nói xong, gã biến thành một làn khói đen rồi tan biến.
“Inuyasha!” Kagome vứt bỏ cung tên chạy lại phía trước đỡ Inuyasha, “Tỉnh lại đi.”
“T-Tôi không sao.” Inuyasha đáp, sau đó ngã ngồi xuống đất, miệng thở hổn hển.
Thân thể có chút không nghe sai sử, càng ngày càng nặng nề, tầm mắt càng mơ hồ.
Độc của Inukami tấn công rất mạnh vào thần kinh của hắn.
Inuyasha đột nhiên nghĩ tới “Chết như vầy cũng tốt, dù sao mạng này cũng không đáng bao nhiêu.”
Nghĩ như vậy, hắn nhắm mắt lại, rơi vào giấc ngủ. Nhưng việc này lại làm Kagome sợ hãi, cô ở bên cạnh vừa khẩn trương gọi Inuyasha tỉnh lại vừa gọi bà Kaede tới.
Cách đó không xa, Miroku đang giúp Sango băng bó vết thương, đỡ th tử vào nhà. Kohaku trên người không có vết thương chí mạng nào, chỉ có xây xát ngoài da thịt mà thôi. Rin giúp cậu xử lí vết thương rồi qua bên kia giúp bà Kaede xem xét thương thế của người dân trong làng. Thấy Kagome một bộ dáng lo lắng cho Inuyasha liền chạy tới giúp.
Inuyasha trong lúc ngất đi đã mơ một giấc mộng rất dài, tất cả đều là về Sesshoumaru, như thể nhắc hắn không được quên. Hình ảnh suốt mấy trăm năm nay liên tục ùa về. Những hình ảnh kia thay đổi tán loạn, từ cảnh tượng này đến cảnh tượng khác khiến hắn không kịp ừng phó. Bỗng nhiên, tất cả đều biến mất, tâm trí hắn chỉ còn một mảng bóng tối, yên tĩnh đến lạ kỳ. Trừ bỏ âm thanh đang đập liên hồi trong lòng ngực ra chỉ chẳng còn nghe thấy gì cả.
“Inu....”
Có giọng nói truyền đến.
“Inuyasha!”
Là giọng nói của Kagome và Rin.
“INUYASHA!!!”
Còn có Miroku, Sango và Kohaku nữa.
Mặc kệ là lún sâu như thế nào trong bóng đêm, bên cạnh Inuyasha thuỷ chung luôn có người mang ánh sáng tới. Bọn họ chính là đồng đội, là một nhóm cùng nhau đồng sinh cộng tử.
Nhưng mà....
Sesshoumaru đâu?
Nếu như, nếu như y lạc sâu vào trong bóng đêm. Ai sẽ là người mang ánh sáng tới cho y?
“Phốc....” Inuyasha cười tự giễu. Cho dù là ai thì cũng sẽ bị y mắng là lo chuyện bao đồng.
Inuyasha tỉnh lại là ngày thứ ba sau khi bị hôn mê. Bên cạnh là Kagome đã vài ngày chưa ngủ. Thấy Inuyasha tỉnh lại, cô cao hứng cười rộ lên, chạy ra ngoài tìm bà Kaede.
“Bóng tối.... Sao....?” Inuyasha nhớ tới giấc mộng của chính mình, lẩm bẩm nói.
Một lát sau, một bà lão đầu tóc bạc phơ cùng Kagome tiến vào trong.
“Inuyasha, mạng ngươi cũng thực lớn.” Bà Kaede trêu chọc nói.
“Bà già chết tiệt.” Inuyasha mắng. Xoay người định ngồi đậy lại bị Kagome ấn trở lại.
“Hiện tại cậu không thể động.” Kagome nói, “Cậu có biết một đao của Bạo Toái Nha giáng xuống mạnh bao nhiêu không?”
“Một đao của Bạo Toái Nha?” Inuyasha khó hiểu.
“Lúc Inukami dùng nó chỉ là một cây đao bình thường, nhưng khi đâm trúng ngươi, ta rõ ràng nhìn thấy như có gì đó như lôi điện phát ra.” Kagome nói, “Sát thương của Bạo Toái Nha chúng ta đều biết, cho nên ta mới lo lắng.”
“Vậy nên?”
“Hừ, tên ngốc nhà ngươi vận số tốt lắm.” Shippo nhảy ra.
“Sức mạnh bộc phát ra lúc đó chúng ta đều nhìn thấy, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.” Bà Kaede giải thích, “Cho nên tác động gây ra không lớn, cũng may không thương tổn đến nơi yếu hại. Bằng không cái mạng nhỏ này đã của ngươi đã không còn rồi.”
“Cháu nghe nói... Inuyasha-sama đã tỉnh? Rin đứng ở cửa, nhỉ giọng hỏi.
“Rin.” Kaede nói, “Thảo dược ta bảo cháu đi hái đã xong chưa?”
“Dạ, cháu để ở nhà kho.” Rin bước vào phòng nói.
“Kagome”, Kaede đứng lên, “Cháu cùng ta đi lấy thuốc cho tên ngốc này.”
“Dạ?” Kagome vừa định bảo để Rin đi không phải tốt hơn sao đã bị câu tiếp theo của bà Kaede làm cho nghẹn lại.
“Rin có việc cần nói với Inuyasha.” Nói xong, bà Kaede bước ra ngoài. Kagome cũng chỉ im lặng đi theo, lúc đi cũng không quên mang theo Shippo ra ngoài.
Hiện tại, trong căn phòng rộng lớn trong mấy chốc chỉ còn lại Inuyasha và Rin. Rin đến bên cạnh Inuyasha ngồi xuống. Sau đó là một lúc trầm mặc xấu hổ.
“Muội muốn hỏi chuyện của Sesshoumaru sao?” Inuyasha lên tiếng phả vỡ bầu không khí im lăng.
“......Vâng......” Rin trả lời bằng thanh âm rất nhỏ, nếu không để ý có thể sẽ bỏ qua mất.
“Muốn hỏi cái gì?”
“Inuyasha-sama... Thật sự sẽ trả lời câu hỏi này sao?” Rin hỏi.
Inuyasha trả lời không chút chậm trễ, “Muội hỏi đi.”
“Lời Inukami nói là thật sao?” Rin hỏi, “Sesshoumaru-sama đã chết?”
“Là thật!”
“Là huynh gϊếŧ ngài ấy sao?”
“........ Là ta.”
“Huynh có yêu ngài ấy không?”
“Ta yêu y.”
“Khốn nạn!”
Rin kích động đứng dậy. Ướt mắt lăn trên mặt. Vẻ đẹp vốn có cũng không thể che dấu được bi thương.
“Huynh đã yêu ngài ấy.” Rin nói, “Vì cái gì lại gϊếŧ ngài?”
Khi đó, Sesshoumaru phẫn nộ nhìn hắn.
Y nói: “Inuyasha, gϊếŧ ta!”
Inuyasha lắc lắc đầu.
Nếu ngươi đã chết, ta cũng sống không nổi nữa rồi.
Còn nữa...
(13/6/2020)