Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q3-Chương 36: Trở về

Edit: Cacao

Phong Ngọc Thư phí ba ngày ba đêm thời gian, mới đem thương thế trong cơ thể dưỡng đến không sai biệt lắm. Chỉ là ở trong mắt Diệp Cửu Thu, bộ dáng Phong Ngọc Thư vẫn không tính là quá tốt, chỉ sợ thương thế quá mức nghiêm trọng, ngắn ngủn ba ngày vẫn là không đủ.

Bất quá Phong Ngọc Thư vì phòng ngừa người Thiên Ma Cung tìm đến, vẫn kiên trì rời khỏi nơi này. Mang theo Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến chạy hướng tòa thành trì lớn nhất ở phụ cận.

Song Ngư thành, chỉ cách Âm Thi Tông ngàn dặm, nhân ngư hỗn tạp, không chỉ thích hợp che giấu hành tung, còn thích hợp tìm hiểu tin tức.

Cách vài dặm ngoài Song Ngư thành Phong Ngọc Thư liền ngự kiếm đi xuống. Để không bại lộ thân phận, ba người đem quan tài thu vào trong túi trữ vật, đầu đội đấu lạp, lúc này mới đi đến thành trì.

Song Ngư thành là phàm nhân thành trì, nhưng cũng có tu sĩ lui tới. Bởi vì khu đấu giá Thủy Lan Thiên ở trong thành có một cái cứ điểm, nằm ở thành Tây, còn có nơi dành riêng cho tu sĩ giao dịch. Phong Ngọc Thư là nhìn trúng điểm này, mới lựa chọn tòa thành này.

Khi bọn họ vào thành vẫn chưa gặp bất luận trở ngại gì, cũng chưa phát hiện có người nào khả nghi đang âm thầm giám thị.

Đợi đi vào bên trong thành, Diệp Cửu Thu nhìn người đến người đi trên đường phố, cảnh tượng như nước chảy, nghe âm thanh thét to, cười đùa ồn ào náo động, nhất thời cảm thấy phá lệ quen thuộc, lại vô cùng lạ lẫm xa cách, quả thực là dường như đã trải qua mấy đời, làm hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác không phù hợp với nơi này.

Thời gian mới không đến một năm a...

Lấy lại bình tĩnh, hắn áp xuống tâm tình phức tạp chua xót, trầm mặc đi theo Phong Ngọc Thư cùng Hà Sơn Kiến, đến một khách điếm.

Tới khách điếm rồi, mới phát hiện trên người ba người bọn họ, thế mà chỉ có Hà Sơn Kiến có bạc vàng trong tay. Cũng là vì Hà Sơn Kiến thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên mới dự sẵn những thứ này. Thật muốn so ra, Diệp Cửu Thu lớn lên ở thế tục, có lẽ cũng không quen tiếp xúc với phố phường bằng Hà Sơn Kiến.

Hà Sơn Kiến trực tiếp bao một tiểu viện phía sau khách điếm, kêu một bàn thức ăn, lại cùng hai người đi vào sân, lựa chọn phòng ở cho chính mình.

Phong Ngọc Thư là Kim Đan, Diệp Cửu Thu là Trúc Cơ, hai người đều đã tích cốc, không ăn ngũ cốc hoa màu cũng không có việc gì. Chỉ có Hà Sơn Kiến mấy ngày nay ăn Tích Cốc Đan đến chán ghét, chờ đồ ăn được mang lên hết, ăn uống thả cửa một trận, ăn đến no căng bụng, mới mở miệng nói: “Việc tìm hiểu tin tức, cứ giao cho ta đi.”

Hắn tỏ vẻ không cách nào tưởng tượng được bộ dáng Phong trưởng lão chơi tâm nhãn cùng người nói lời khách sáo, càng không dám đem Diệp Cửu Thu thả ra ngoài, hiện tại đại thiếu gia tuy rằng trưởng thành hiểu chuyện không ít, nhưng trong mắt hắn, thủ đoạn vẫn còn quá non nớt, thiếu tôi luyện, đi ra ngoài tuyệt đối sẽ bị lừa.

“Ta đi cùng ngươi.” Diệp Cửu Thu thành khẩn nói, “Không nên nói chuyện ta sẽ không mở miệng, không nên làm ta cũng sẽ không làm. Hà sư huynh, mang ta đi đi.” Hắn cũng biết kiến thức của chính mình quá ít, nhưng nơi nào không đủ liền từ nơi đó học tập, bù đắp vào. Hắn muốn trở nên càng thêm đáng tin cậy một chút, không muốn mãi luôn đứng ở một chỗ trì trệ không tiến.

Hà Sơn Kiến nhíu mày nhìn hắn hồi lâu, nghiêng đầu chậc một tiếng: “Được, đi đi.” Đi được vài bước, hắn lại quay đầu cường điệu, “Gương mặt kia của ngươi...”

“Ta sẽ mang đấu lạp!” Diệp Cửu Thu nhanh chóng nói tiếp.

Hà Sơn Kiến nuốt xuống câu nói kế tiếp, lặng lẽ liếc nhìn Phong Ngọc Thư một cái, lại nhìn Diệp Cửu Thu một cái, lấy bộ dáng hai sư đồ này đi ra, ở trong đám phàm nhân kiểu gì cũng sẽ gặp đại phiền toái. Hắn rối rắm nghĩ, sau này hết thảy ở thế tục, vẫn chỉ có thể dựa vào hắn nhọc lòng đi.

Phong Ngọc Thư ngầm đồng ý nhìn hai người bọn họ một trước một sau rời đi, khi hai người rời khỏi tầm nhìn, thân hình hắn nhoáng lên, biến mất tại chỗ —— hắn tuy không có đi tìm hiểu tin tức, nhưng cũng sẽ không mặc kệ hai người đơn độc ra cửa.

Vì thế Diệp Cửu Thu hoàn toàn không biết sư phụ theo đuôi phía sau, cứ như vậy đi theo Hà Sơn Kiến bảy tám vòng, đi tới tiểu trà lâu bên cạnh khu đấu giá Thủy Lan Thiên. Nơi này ở gần Thủy Lan Thiên, bởi vậy trong khách nhân có phàm nhân cũng có tu sĩ.

Tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, hai người liền dựng lỗ tai nghe mấy tin tức vụn vặt.

Cẩn thận nghe xong, mới phát hiện nguyên tưởng rằng tin tức phải hao tâm tổn trí đi nghe nghóng, hiện giờ đã truyền đến ồn ào huyên náo. Cũng không biết là nên cao hứng, hay là nên cảm thấy trầm trọng, trong miệng đại đa số tu sĩ đều tại đàm luận việc này: Âm Thi Tông xong rồi.

Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều phức tạp vô cùng. Lại tiếp tục nghe, mới biết ngày ấy Thiên Ma Cung dẹp yên Âm Thi Tông, chém tận gϊếŧ tuyệt, người chạy thoát đã ít càng thêm ít. Sau đó Thiên Ma Cung lại đi Thanh La Tông, đồng dạng phá trận mà nhập, toàn bộ tông môn máu chảy thành sông, sinh cơ đoạn tuyệt.

Ngay sau khi phá hai tông, người Thiên Ma Cung cũng không trì hoãn ở nơi này lâu, chỉ để lại số ít người tìm kiếm dư nghiệt hai tông, lão quái Nguyên Anh cũng liền trở về ngay ngày đó. Bọn họ đồng thời cũng phát treo thưởng, phàm là phát hiện dư nghiệt hai tông đều có ban thưởng, lấy được mạng, ấn theo tu vi cao thấp, sẽ ban cho đan dược trân quý tương ứng.

Hai tông huỷ diệt, việc này đối với tán tu ở phụ cận mà nói chính là đại tin tức. Rốt cuộc tông môn ở vùng này chỉ có này hai cái, đã tồn tại mấy trăm hơn ngàn năm, mà nay hai tông sinh sinh bạt trừ*, việc này liền tương đương thế lực trong khu vực không còn, đối với rất nhiều người mà nói, trong khoảng thời gian này tràn ngập đại kỳ ngộ.

* Bị nhổ bỏ

“Tu sĩ Đại Sở quốc, sợ là muốn loạn lên một hồi.” Diệp Cửu Thu nghe thấy bàn cách vách có một lão giả cảm khái như vậy.

Thanh niên tu sĩ ngồi cùng bàn với lão giả cười nói: “Nước quá đυ.c, ta không tính đi trộn lẫn thêm. Bất quá gần nhất mọi người đều chạy tới di chỉ hai tông, nghĩ từ trong phế tích đào được bảo bối. La lão, ngươi có muốn cùng ta đến không?”

“Đi xem cũng được. Nội tình tông môn không phải tán tu như chúng ta có thể so sánh được.” Lão giả thở dài, “Chỉ mong Thiên Ma Cung không nhạn quá bạt mao, đem đồ vật càn quét không còn gì.”

“Kiểu gì cũng có sơ sẩy để sót.” Thanh niên tự mình an ủi nói.

Còn lại, phần lớn đều là suy đoán thảo luận Thiên Ma Cung vì sao đột nhiên tiến đánh, xem ra Thiên Ma Cung vẫn chưa công khai nguyên nhân ra ngoài.

Diệp Cửu Thu nghe đến chỗ này, cùng Hà Sơn Kiến liếc nhau, ăn ý đứng dậy tính tiền, liền đi ra ngoài.

Ra khỏi trà lâu, Diệp Cửu Thu mới thấp giọng hỏi: “Hà sư huynh, chúng ta phải trở về nhìn xem sao?” Đối với hắn mà nói, hắn không phải rất muốn trở lại nơi đó, nhưng sợ vạn nhất Diệp Cửu U trở về nơi đó tìm hắn.

Hà Sơn Kiến trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu nói: “Ta muốn trở về nhìn xem. Bất quá vẫn phải xem ý của Phong trưởng lão.”

Hai người bọn họ vội vàng trở về tiểu viện, không sót một chữ đem tin tức nói cho Phong Ngọc Thư.

“Sư phụ, trở về sao?” Diệp Cửu Thu hỏi.

“Đợi ta dưỡng tốt thương thế, liền trở về nhìn xem.” Phong Ngọc Thư nhàn nhạt nói, xoay người đi về phòng, “Trong lúc hai người các ngươi ở đây, chớ để bại lộ thân phận.”

“Vâng.” Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến đáp ứng.

Diệp Cửu Thu nhìn cửa phòng Phong Ngọc Thư đóng lại xong, mới đột nhiên nhớ tới, sư phụ hắn cũng từng là đệ tử Thanh La Tông, sau mới gia nhập Âm Thi Tông. Mà nay, hai tông môn đều đồng thời bị huỷ diệt...

Thời điểm sư phụ nghe thấy tin tức này, đã suy nghĩ cái gì đâu? Diệp Cửu Thu im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm xúc của sư phụ luôn là đạm mạc không thể hiện ra, hắn cũng nhìn không ra, cho nên mới càng thêm lo lắng.

Trở về Âm Thi Tông, là vô cùng mạo hiểm. Cho nên Phong Ngọc Thư muốn khôi phục tu vi đến thời kỳ đỉnh phong, mới đủ khả năng ứng đối với nguy cơ đột phát. Một lần bế quan này của hắn, liền tiêu tốn một tháng thời gian ròng rã. Từ trên mặt thời gian này cũng có thể nhìn ra, Phong Ngọc Thư sử dụng đồng thời hai loại lực lượng tiên ma sẽ thương tổn tới thân thể chính mình có bao nhiêu lớn.

Trong một tháng, Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến cũng là cắm đầu vào tu luyện.

Diệp Cửu Thu là bởi vì chuyện Thi Sát lão tổ, còn Hà Sơn Kiến lại là bởi vì chuyện tông môn huỷ diệt. Bọn họ đều sâu sắc ý thức được bản thân yếu nhược, đều là bởi vì quá yếu cho nên mới mặc người bài bố, thân bất do kỷ, vì thế có khát vọng càng bức thiết muốn trở nên cường đại.

Còn sau khi tông môn huỷ diệt, bước tiếp theo nên đi như thế nào? Vấn đề này bọn họ tạm thời không muốn suy nghĩ, vì thế mỗi ngày trừ bỏ tu luyện thì chính là tu luyện, không cho chính mình thời gian tự hỏi.

Ở buổi tối ngày cuối cùng Phong Ngọc Thư bế quan, Diệp Cửu Thu đang tu luyện, lại bỗng dưng cảm nhận được cảm giác thân cận quen thuộc.

Hắn nhanh chóng kết thúc tu luyện, mở mắt ra, trong mắt vô cùng kinh hỉ: Cho hắn loại cảm giác này, chỉ có một người!

Diệp Cửu U!

Tim hắn đập nhanh, vội vàng lại không tiếng động mở cửa phòng. Cửa vừa mới mở ra, hắn liền thấy có một luồng khói đen bỗng chốc từ khe cửa bay vào, sau đó hóa thành một nam tử thân cao thon gầy ở trong phòng, tóc dài như thác nước, làn da trắng bệch, đôi con ngươi u ám lẳng lặng nhìn hắn, che giấu tất cả cảm xúc.

“Cửu U!” Diệp Cửu Thu ngơ ngác kêu lên.

Hắn nguyên tưởng rằng hắn gặp lại Diệp Cửu U, sẽ vui mừng cười to, hoặc là sẽ nhịn không được khóc lớn, nhưng khi người này chân chính trở về trước mặt hắn, cảm xúc của hắn lại là bình tĩnh xưa nay chưa từng có, tâm tình vô cùng an bình. Ngược lại là cảm giác lo lắng cùng vô lực tả đột hữu xung ở trong lòng hơn một tháng nay, đột nhiên được trấn an, rốt cuộc tại một khắc này yên tĩnh xuống.

Nhìn đến người này, tâm liền yên tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người, đi đến trước người nam tử, ngửa đầu nhìn gương mặt che kín hoa văn màu đen của đối phương, lại kêu một tiếng: “Cửu U.” Thanh âm mềm mại như tẩm qua nước.

Đôi mắt thiếu niên hắc bạch phân minh, chứa vui sướиɠ nhàn nhạt, cũng có thủy quang liễm diễm, còn chứa rất nhiều cảm xúc Diệp Cửu U bỗng nhiên xem không rõ. Đôi mắt làm Diệp Cửu U vốn định nói lời cười nhạo liền yên lặng nuốt trở lại, lần đầu tiên theo bản năng dời mắt, không muốn đối diện với ánh mắt này.

Y thậm chí còn lui về phía sau một bước, lại khẽ nhíu mày, không nghĩ ra chính mình vì sao phải tránh đi.

“Ngươi đã trở về.” Diệp Cửu Thu chợt nở một nụ cười xán lạn trên gương mặt, tươi cười làm bầu không khí cổ quái lúc trước trở thành hư không.

“Tu vi của ngươi khi nào có thể tới Kim Đan?” Sau khi cái loại không khí khiến người ta nhịn không được nín thở biến mất, Diệp Cửu U mạc danh nhẹ nhàng thở ra, híp mắt ghét bỏ nói, “Bởi vì không thể phi hành, ta dựa vào hai cái đùi đuổi một tháng lộ.”

Diệp Cửu Thu ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Ta sẽ nỗ lực.” Hắn cẩn thận đánh giá Diệp Cửu U, phát hiện Diệp Cửu U quả nhiên tiều tụy hơn không ít. Không phải loại tiều tụy về tinh thần của nhân loại, mà là... như pháp bảo khi khuyết thiếu linh khí, ẩn ẩn lộ ra loại cảm giác ảm đạm.

Phát hiện điểm này, Diệp Cửu Thu quả thực luống cuống tay chân mở hắc quan: “Đúng rồi, ngươi đã nói không thể rời hắc quan quá lâu. Hiện tại cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Mau vào nằm xuống!”

Diệp Cửu U nhìn hắn hoang mang rối loạn làm việc, cũng không có ngăn cản. Y thật sự mệt mỏi, hiện tại chỉ sợ là Diệp Cửu Thu cũng có thể đánh bại y.

Hắc quan mở ra, Diệp Cửu Thu đứng ở bên cạnh, tha thiết nhìn hắn, một bộ "mau vào đi" bộ dáng nôn nóng.

Diệp Cửu U giật giật khóe môi, đi vào. Vừa đóng lại nắp quan tài, đồng thời ném cho Diệp Cửu Thu một thứ, “Chính mình thu thập tốt đi.”

Diệp Cửu Thu nhìn đến khi hắc quan đóng kín, mới cúi đầu xem đồ vật tiếp được trong tay.

Trữ vật giới chỉ của Thi sát lão tổ?

Hắn cầm trong tay nhìn một lát, sau đó nhẹ giọng bật cười, thật tốt, Âm Thi Tông bị huỷ diệt, Thi Sát lão tổ đã chết, Cửu U đã trở lại.

Thật tốt.