Edit: Cacao
Phong Ngọc Thư mang theo Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến rời đi hướng Đông, lúc nửa đường, quả nhiên gặp được Kim Đan tu sĩ Thiên Ma Cung ngăn cản. Nhưng bọn hắn không dự đoán được chính là, thực lực Phong Ngọc Thư bộc phát ra viễn siêu Kim Đan, cơ hồ là một cái đưa tới trước mặt liền bị trảm với dưới kiếm.
Cuối cùng bọn hắn thoát khỏi phạm vi khống chế của Thiên Ma Cung.
Đợi khi Phong Ngọc Thư đáp xuống một đỉnh núi, Diệp Cửu Thu nhìn gương mặt Phong Ngọc Thư càng thêm tái nhợt, nhịn không được lo lắng: “Sư phụ, người không sao chứ?” Vì không để người Thiên Ma Cung dây dưa giữ lại, Phong Ngọc Thư lại lần nữa vận dụng lực lượng cấm kỵ, hiện tại nhìn qua đặc biệt suy yếu.
“Hộ pháp cho ta.” Phong Ngọc Thư miễn cưỡng bàn giao một câu, ném ra vô số trận kỳ, bố trí tốt trận pháp xong, liền khoanh chân ngồi xuống, trong miệng ngậm một viên đan dược, nhắm mắt tu luyện khôi phục.
Diệp Cửu Thu yên lặng gật đầu, ở bên kia ngồi xuống, nhìn nơi xa phát ngốc. Trong lòng hắn vững chắc tin tưởng Diệp Cửu U không có việc gì, nhưng một khắc còn không biết tung tích Diệp Cửu U ở nơi nào, hắn vẫn là nhịn không được suy nghĩ.
Hà Sơn Kiến trái phải nhìn xem, thở dài một hơi, cũng ngồi ở bên cạnh Diệp Cửu Thu. Âm Thi Tông chợt gặp đại biến, ở trong mắt hắn, chỉ ngắn ngủn nửa canh giờ, tông môn liền phá. Hắn vận khí tốt được Phong trưởng lão mang theo rời đi, nhưng xem tình hình nửa đường bị Kim Đan tu sĩ chặn lại, hắn cũng nghĩ được Âm Thi Tông lần này trải qua cũng không dễ dàng.
Tốt nhất có thể là, Thiên Ma Cung nâng đỡ Âm Thi Tông làm tông môn bọn họ trở thành một con rối. Tệ nhất có thể là, Âm Thi Tông bị chém tận gϊếŧ tuyệt, càn quét không còn.
Nghe nói người dẫn đầu Thiên Ma Cung là phụ thân Dương Hoành, tới đây vì báo tử thù. Như vậy xem ra, lần trả thù này vô cùng có khả năng không phải chủ ý của Thiên Ma Cung, mà là ân oán cá nhân, bởi vậy khả năng tồi tệ lớn hơn một chút.
Hà Sơn Kiến xem đến rõ ràng, bởi vậy mới càng thêm mờ mịt.
Hắn ở Âm Thi Tông chịu đựng bao nhiêu lần vào sinh ra tử, mới có được đến một thân tu vi hiện giờ. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nếu một ngày nào đó Âm Thi Tông không còn, hắn nên làm cái gì bây giờ.
Nếu Âm Thi Tông bị huỷ diệt, hắn nên đi nơi nào? Hắn cũng giống như Diệp Cửu Thu, ngơ ngẩn nhìn phương xa, trong lòng muôn vàn suy nghĩ, loạn thành một đoàn.
Mà ở nơi xa xa ngàn dặm.
Thi sát lão tổ đồng dạng cũng phải giải quyết Kim Đan tu sĩ chặn đường, sau đó nhanh chóng ẩn độn mà đi.
Lão chui vào một ngọn núi lớn, tạo ra một chỗ dung thân ở trong đó, rồi mới buông cự quan xuống.
Thiên Ma Cung lần này hưng sư động chúng, lão bỗng nhiên nảy lên một ý niệm.
Lão nhìn ra, lần này Thiên Ma Cung huỷ diệt Âm Thi Tông là việc làm bằng sắt*, mà Thiên Ma Cung người nhiều thế lớn, ở Tây đại lục này là thế lực tu ma đỉnh cấp, sau này nếu lão muốn cõng quan tài hành tẩu ở Tây đại lục, nói không chừng còn bị cho rằng là dư nghiệt của Âm Thi Tông, nhấc tay một cái liền bị gϊếŧ.
* Ví với sự kiên cường, kiên cố. Ở đây nghĩa là sự việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Hơn nữa tu hành từ đầu, tốt nhất là bái nhập một tông môn, tìm một chỗ dựa. Mà hiện tại, trước mắt lão không phải có ngay một cái lựa chọn tuyệt hảo sao?
Thi Sát lão tổ lập tức quyết định, đợi sau khi lão đoạt xá Diệp Cửu Thu, liền gia nhập Thiên Ma Cung. Mấy công pháp truyền thừa trân quý của Thiên Ma Cung, lão cũng có tâm muốn nhìn một phen.
Nói không chừng trăm năm về sau, Thiên Ma Cung đều nằm dưới sự nắm giữ của lão. Như vậy xem ra, vứt bỏ Âm Thi Tông cũng không tính là tổn thất gì.
Nghĩ đến mà đắc ý, lão cười ha ha ha, tiếng cười ở trên đỉnh núi trống trải nặng nề quanh quẩn, mang theo tràn ngập dã tâm cùng kiêu ngạo.
Sau một lúc lâu, lão bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về phía cự quan. Làm việc không thể chần chừ, nơi này cũng yên tĩnh, không sợ có người tới quấy nhiễu —— lão giơ tay nhanh chóng bày ra tầng tầng cấm chế ở bốn phía xung quanh, chuẩn bị bế quan đoạt xá.
Chuẩn bị tốt xong, lão một chưởng đẩy ra nắp quan tài, nhìn về phía thiếu niên bên trong, khóe môi nâng lên một độ cong dữ tợn.
“Cửu Thu a, thời điểm ngươi báo ân tới rồi.” Lão nói, “Lão tổ hảo tâm, tiễn ngươi một đoạn đường, trên đường đi hoàng tuyền gặp người thân.”
Lão thấy lông mi thiếu niên run lên, gương mặt trắng bệch vô cùng yếu ớt, trong lòng càng vừa lòng không thôi.
Không nói nhiều lời, lão gấp không chờ nổi khoanh chân ngồi xuống, trong lòng sớm đã đem thân thể thiếu niên trong quan tài coi như là vật trong tay, chỉ chờ lão dễ dàng lấy đi. Lão nhắm mắt minh tưởng, nguyên thần lắng xuống đan điền, dừng ở Nguyên Anh bé con an ổn ngồi giữa đan điền.
Bé con Nguyên Anh kia chỉ cao có một tấc, diện mạo cùng lão giống nhau như đúc, vẫn luôn ở tư thế nhắm mắt tu luyện. Lúc này bỗng nhiên mở bừng mắt, thần thái trong mắt rõ ràng chính là bản nhân của Thi Sát lão tổ.
Lão giật giật tiểu cánh tay, vừa lòng cảm thụ lực lượng nguyên thần khổng lồ của chính mình, sau đó từ đan điền nhảy lên cao, từ đỉnh đầu của thân thể chính mình bay ra.
Lão bay ra khỏi thân thể, khi đi ra ngoài, không khỏi run rẩy. Nguyên thần đặc biệt yếu ớt, ly thể xong yêu cầu nhanh chóng tìm một chỗ phụ thuộc, nếu không sẽ ở dưới pháp tắc thiên địa dần dần tiêu tán. Thi Sát lão tổ cũng không dám trì hoãn, nhắm ngay trán thiếu niên trong quan tài, “sưu” một tiếng hoàn toàn chui vào.
Lão trước tiên chạy tới thức hải của thiếu niên, tính toán cắn nuốt nguyên thần, chiếm cứ thân thể này.
Dọc đường đi không có bất luận ngăn trở phản kháng gì, Thi Sát lão tổ đắc ý cuồng tiếu, quả nhiên vẫn là niên thiếu non nớt, chỉ là hơi chút đả kích như vậy liền suy sút từ bỏ, quả thực là không uổng phí chút công sức của lão!
Lão một đường không trở ngại một đầu xông vào thức hải của thiếu niên, nguyên thần biến ảo thành một cái miệng khổng lồ, chỉ chờ tìm được nguyên thần Diệp Cửu Thu xong, một ngụm nuốt hết.
Nhưng mà từ sau khi tiến vào thức hải của thiếu niên, động tác của lão nháy mắt cứng đờ tại chỗ.
Lão thấy cái gì? Thi Sát lão tổ mờ mịt nhìn tất cả trước mắt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình tìm nhầm chỗ.
—— Nơi này là một mảnh hư vô đen kịt một màu, vô biên vô ngần, vô cùng trống trải. Nơi này cái gì cũng không có, trống vắng, u ám, tử khí trầm trầm.
Nơi này sao có thể là thức hải!
Thi Sát lão tổ biết có thức hải sinh cơ bừng bừng, có thức hải biển máu ngập trời, cũng có thức hải sương trắng mênh mông, càng có thức hải Canh Kim* kiếm khí dày đặc. Nhưng vô luận là thức hải như thế nào, đều có một mảnh tinh thần hải, tuyệt đối sẽ không như thế —— không!
* Canh kim là kim dương, đại diện là các vật dụng làm bằng sắt thép cần được Đinh hỏa (lò rèn) rèn rũa cho thành.
Trong thức hải của tu sĩ có nguyên thần tồn tại, lão lại như thế nào cũng không tìm được nguyên thần của Diệp Cửu Thu.
Sau khi Thi Sát lão tổ ở trong hư vô điên cuồng tìm kiếm một hồi, rốt cuộc luống cuống.
“Không có khả năng! Vì cái gì không đoạt xá được!”
Lão hiện giờ đã thoát ly thân thể chính mình, nhưng lại không thể chiếm cứ thân thể này, nguyên thần ở trạng thái không có chỗ phụ thuộc, còn tiếp tục như vậy, thần hồn tiêu tán, lão liền có nguy cơ bị tan biến.
“Vì sao không tìm thấy!” Cảm giác khống chế trong tầm tay cùng thong dong ban đầu của lão đều biến mất không còn một mảnh, nguyên thần điên cuồng rít gào, “Diệp Cửu Thu, ngươi trốn ở nơi nào! Đi ra cho ta!”
Bốn phía hư vô một mảnh yên tĩnh, phảng phất như một cái mộ địa, không có thanh âm nào đáp lại lão.
Lực lượng nguyên thần liên tục tiêu tán, Thi Sát lão tổ cảm giác được mình càng ngày càng suy yếu, lại không thể trở về thân thể của mình, lão sợ là cuối cùng cũng sẽ không trở về được.
Trong lòng cuồng nộ, lại không thể không không cam lòng nhìn mảnh thức hải này một cái, xoay người theo đường cũ nhanh chóng trở về.
Lão sẽ không được ăn cả ngã về không bồi mệnh ở chỗ này. Thi sát lão tổ âm trầm nghĩ, bất luận Diệp Cửu Thu có thủ đoạn gì, chờ lão điều tra rõ, chờ lão đem nguyên khí lần này tu dưỡng trở lại, lão thề chắc chắn sẽ để cho nguyên thần Diệp Cửu Thu phải chịu nỗi thống khổ bị vạn quỷ cắn nuốt, từng cái từng cái một cắn xuống!
Chỉ là tu dưỡng nguyên thần rất phí thời gian, qua một lần này, đợi đến lần sau, lại không biết đã là mấy năm thời gian.
“Vì cái gì! Vì cái gì không đoạt xá được!” Thi Sát lão tổ nghĩ đến kế hoạch bị hoãn lại, trong lòng liền bốc lên lửa giận, rít gào lao ra từ đỉnh đầu thiếu niên, rồi sau đó hướng tới thân thể của mình phóng đi.
Nhưng mà khi Nguyên Anh lao ra được một khoảng, đột nhiên dừng lại, ngốc ngốc lơ lửng giữa không trung, không thể tin được tất cả những gì chính mình nhìn thấy.
Lão nhìn thấy thân thể của lão nguyên bản khoanh chân ngồi bên cạnh quan tài, hiện tại đang bị thiếu niên vốn nên không thể động đậy nằm ở trong quan tài nắm lấy cổ, niết ở trong tay, mà xem độ cong của cái cổ kia, là đã bị bẻ gãy, bày ra 90 độ thẳng tắp xìu xuống.
Diệp Cửu Thu!
Hắn sao có thể đột phá giam cầm!
“Bởi vì ta đã không còn là người sống.” Thiếu niên giơ tay, tùy ý ném thân thể đã đoạn tuyệt sinh cơ trong tay xuống đất, lại hướng lão nở một nụ cười, tươi cười lạnh lẽo, “Ngươi luyện chế thi khôi mấy trăm năm, tự nhiên rõ ràng nguyên thần của thi khôi ở nơi nào đi?”
“Ngươi làm cái gì với thân thể của ta!” Thi Sát lão tổ trơ mắt nhìn thân thể của mình nặng nề rơi xuống đất, trong lúc nhất thời khϊếp sợ cuồng nộ hoảng loạn sợ hãi đồng thời nảy lên trong lòng, hận không thể đem đối phương thiên đao vạn quả, lại hoảng loạn không biết chính mình nên đi nơi nào.
Thời gian đã không thể trì hoãn thêm được! Lão không thể quay về thân thể, chẳng lẽ lại muốn lần nữa đoạt xá thiếu niên?
Hai mắt lão lộ ra hung quang, đang định vòng trở lại, lại đột nhiên nhớ tới lời nói của thiếu niên, hắn đã không còn là người sống... Kia là, thi khôi?!
Một ý niệm này nảy lên, như là chọc thủng tầng giấy kia, Thi Sát lão tổ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vì sao thức hải của thiếu niên lại trống trải như vậy, vì sao trong thức hải lại không tìm được nguyên thần của đối phương, hết thảy đều bởi vì đối phương là thi khôi!
Người sau khi chết, linh hồn vốn nên nhập luân hồi. Nhưng khi luyện chế thi khôi, lại là đem linh hồn giam cầm ở bên trong thân thể, trong thức hải tự nhiên là không tìm được nguyên thần.
Những thi thể chết đã lâu, khi bị luyện chế thành thi khôi, nguyên thân hồn phách sớm đã tiêu tán, cho nên khi luyện chế, còn cần triệu âm hồn, luyện chế nhập thể. Âm hồn ngoại lai này, đồng dạng cũng sẽ bị giam cầm trong thân thể. Chỉ chờ khi tu vi tiến giai đến Ngũ Hành thi, tương đương với tu sĩ nhân loại Luyện Hư kỳ, mới có thể từng bước giải trừ giam cầm này, từng bước khôi phục thần trí.
“Ngươi là ai!” Thi Sát lão tổ lạnh giọng quát hỏi, thân là thi khôi lại có thần trí, nhưng tu vi xa xa không tới Luyện Hư kỳ, không phải Ngũ Hành thi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!
Lão khí thế hung hung ép hỏi, nhưng khi giọng nói vừa dứt, lại nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời giải trừ cấm chế, muốn đào tẩu. Lão không thể quay về thân thể, cũng không thể đoạt xá một khối thi khôi, nay sinh lộ duy nhất chính là rời khỏi nơi này, tìm một người khác đoạt xá. Giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.
Lại không ngờ thiếu niên vẫn chưa bị lão mê hoặc, một đạo linh lực liền đem một thân Nguyên Anh của lão cuốn về, nắm trong tay.
“Ta là ai?” Thi Sát lão tổ nghe thấy thiếu niên cười khẽ, “Ta cũng là Diệp Cửu Thu a, lão tổ tông ngươi chẳng lẽ không nhận ra ta?”
Thi Sát lão tổ kinh hãi nhìn thiếu niên bỗng nhiên nhanh chóng cao lên, đường cong khuôn mặt dần thay đổi. Gương mặt tinh xảo xinh đẹp kia nẩy nở, thiếu một phần nhu nhược cùng ngây ngô, nhiều một phần nùng lệ* cùng hung ác. Nhưng rất nhanh, theo dung mạo biến hóa, trên gương mặt bên trái của nam tử, xuất hiện một đóa hắc hoa năm cánh lớn bằng móng tay, mọc ở dưới khóe mắt, vô cớ thần bí quỷ dị.
* Nhiều, tràn đầy + mỹ lệ, xinh đẹp
Nhưng trừ bỏ cái này, khuôn mặt của nam tử rõ ràng chính là bộ dáng Diệp Cửu Thu sau khi lớn lên!
Diệp Cửu Thu? Thi Sát lão tổ hoảng hốt, trong thoáng chốc phảng phất như hiểu ra gì đó, lại thủy chung có một tầng sương mù vẫn là đâm không phá. Nhưng lão không rối rắm tại đây, mà là nhanh chóng lên tiếng hứa hẹn, từng chữ ân cần khẩn thiết: “Cửu Thu, trên người ta có Đạo Điển, ngươi nếu không gϊếŧ ta, ta nguyện phụng ngươi là chủ, đem Đạo Điển hai tay dâng lên!”
“Hiện tại ta kêu Diệp Cửu U.” Sau khi dung mạo Diệp Cửu U khôi phục nguyên dạng, quang hoa* trân thân chợt lóe, mặt nạ nửa mặt bạch cốt trắng không tì vết rơi xuống trong tay y, chính là mặt nạ này ngụy trang thân hình bên ngoài của y. Y rũ mắt, ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi lại cong lên tươi cười châm chọc, “Đạo Điển a? Thật không khéo, ta cũng có.”
* Ánh sáng rực rỡ
Thi Sát lão tổ trong lòng cả kinh, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, đã thấy ý cười tàn khốc trong mắt Diệp Cửu U.
Ngay sau đó, chỉ cảm thấy nguyên thần bị mạnh mẽ xé rách. Lão cuối cùng ngay cả cá chết lưới rách tự bạo đều không làm được, đã bị cái tay kia kéo theo cả dã tâm của lão, sinh sinh mai một, ngay cả luân hồi cũng không vào được.
Diệp Cửu U nhìn Nguyên Anh Thi Sát lão tổ ở trong tay chính mình hóa thành linh khí tán loạn, y lẳng lặng nhìn lòng bàn tay tái nhợt nhưng sạch sẽ của chính mình hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Thứ nhất.” Kẻ thù thứ nhất đã chết trong tay y.
Sau này sẽ còn nhiều người hơn.
Dương Hoành, cung chủ Thiên Ma Cung... Cuối cùng là Bạch Nhiên.
Không vội, thời gian của y còn rất dài, từng bước từng bước từ từ sẽ tới, ai cũng trốn không thoát.
Mang lên mặt nạ bạch cốt, y giơ tay điểm nhẹ đóa hắc hoa quỷ dị dưới khóe mắt, khoảnh khắc hắc hoa nở rộ, như có sinh mệnh uốn lượn bò sát trên má trái của y, cuối cùng hóa thành hoa văn màu đen dữ tợn đáng sợ.
Y cong khóe môi, kéo xuống trữ vật giới chỉ trên tay Thi Sát lão tổ, thu hồi linh dược trân quý đầy trong cự quan trước mắt, dọc theo vách núi, nhảy lên mấy cái liền rời khỏi nơi này.