Edit: Cacao
Không tới một tháng, Hà Sơn Kiến đã trả đủ hai vạn linh thạch cho Diệp Cửu Thu.
Giữa lúc đó, Thi Sát lão tổ lại phái người đưa tới một đám tài nguyên, linh thạch đan dược đều có, nói là tu vi hắn không sai biệt lắm cũng sắp tới thời khắc mấu chốt, có thể thử đánh sâu vào Trúc Cơ. Ngay cả Trúc Cơ đan đặc biệt trân quý, cũng chuẩn bị cho hắn hai viên.
Diệp Cửu Thu đại khái là bị Bạch Nhiên cùng Dương Hoành lừa đến sợ, sau khi nhận mấy thứ này, trong lòng luôn có một nỗi lo sợ bất an nào đó, có chút hoài nghi.
Vì sao đối với hắn tốt như vậy?
Chỉ vì hắn là hậu nhân?
Kỳ thật khi bị bắt đến Âm Thi Tông, hắn liền nghĩ đến, Diệp phủ lớn như vậy, trực hệ chi thứ nhân số đông đảo, nếu bàn về hậu nhân mà nói, vì cái gì chỉ tìm một mình hắn?
Nếu đã là tổ tiên, vậy vì sao không hảo hảo nói với người nhà của hắn xong rồi mới mang hắn đi?
Hắn từng nghi hoặc qua, cũng từng hỏi qua, nhưng hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên cũng là lần duy nhất thấy mặt vị lão nhân kia, lão nhân vẫn chưa cho hắn đáp án, chỉ thần thần bí bí lấy hai chữ “nhân duyên” ra đùn đẩy.
Lão tổ không nói, hắn còn có thể làm thế nào? Cộng thêm sự sợ hãi mờ mịt khi mới tiến vào Âm Thi Tông, hắn cứ như vậy mơ màng hồ đồ đến bây giờ, một lòng cho rằng chỉ cần tu vi đại thành liền có thể về nhà, cho đến khi tiến vào Vấn Thảo Cảnh, bị Bạch Nhiên hung hăng phản bội, gặp lại Diệp Cửu U, dần dần trưởng thành, mới thấy rõ rất nhiều thứ.
Hiện tại nghĩ lại, những nghi vấn lúc ban đầu, đến bây giờ vẫn cứ là nghi vấn.
Nghi vấn chồng chất trong lòng, liền cảm thấy hết thảy đều khả nghi. Âm Thi Tông, Thi Sát lão tổ, tựa như một tấm lưới âm mưu thật lớn, đem hắn bao phủ ở trong đó.
Nhưng hắn vắt hết óc cũng không thể tưởng tượng được Thi Sát lão tổ đến cùng là có âm mưu gì. Trước khi Diệp Cửu Thu hắn tới Âm Thi Tông, chính là một thiếu gia bình thường ở thế tục, nói đặc biệt am hiểu cái gì, đại khái chính là am hiểu làm nũng với mẫu thân huynh trưởng. Giống như hắn đây, trên người có cái gì tốt mà một Nguyên Anh lão tổ muốn mưu đồ? Còn vạn dặm xa xôi đặc biệt phái người đi tìm hắn?
Diệp Cửu Thu nghĩ không rõ, nhưng nội tâm bất an vẫn nấn ná ở trong lòng, như mắc trong cổ, liên tiếp mấy ngày tâm tình đều giảm sút.
Cuối cùng hắn thật sự nghĩ đến đau đầu, đành phải bám lấy hắc quan kêu Diệp Cửu U: “Cửu U, ngươi đi ra đi mà.”
Hắc quan không có động tĩnh.
“Cửu U Cửu U Cửu U.” Hắn bày ra dáng chữ đại (大) đi ôm quan tài, đáng thương hề hề kêu, “Ngươi đi ra đi mà.”
Nắp quan tài “Phanh” một tiếng bị đá bay, liền Diệp Cửu Thu trên nắp quan tài cũng bị bay tứ tung ra ngoài.
“Ngươi đi ra rồi.” Diệp Cửu Thu ở trên không tùy ý quay cuồng đi tới, dẫm trên mặt đất, nhân tiện cầm lấy nắp quan tài trong tay dựng tốt ở một góc tường.
Diệp Cửu U âm u nhìn về phía hắn, gia hỏa này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Y tự nhiên là biết Diệp Cửu Thu mấy ngày nay đang phiền não cái gì, chỉ là không muốn để ý tới. Y híp híp mắt, ngay cả quan tài cũng chưa bước ra, liền đứng ở bên trong nói: “Ngươi biết lão muốn làm cái gì đối với ngươi thì như thế nào? Thực lực thấp kém, nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Diệp Cửu Thu há miệng thở dốc, muốn nói có chuẩn bị tổng so với không chuẩn bị vẫn tốt hơn đi? Tu vi không được, không chừng còn có cách khác?
Nhưng mà Diệp Cửu U không cho hắn cơ hội nói chuyện, tay ra một chiêu, nắp quan tài bay về, lãnh đạm để lại một câu “Ta cần tĩnh dưỡng, chớ ồn đến ta. Ngươi cho là vì ai mà ta mới suy yếu như thế?” Nói xong, liền đóng nắp quan tài kín mít.
Diệp Cửu Thu rũ mắt xuống, nghĩ đến ký ức Diệp Cửu U ở trong Vấn Thảo Cảnh đối chiến với yêu thú kia, còn có việc phong ấn ký ức của Hà sư huynh, hắn liền ngậm miệng, không quấy rầy Diệp Cửu U “suy yếu”. Nhất định là những việc đó đối với Cửu U đã tiêu hao rất nhiều, hắn ảo não nghĩ, chính mình không nên quấy rầy y.
Về phần Thi Sát lão tổ có tâm tư gì đối với hắn...
Diệp Cửu Thu khẽ cắn môi, hiện giờ đã vào Âm Thi Tông, cũng chỉ có thể đi một bước lại nhìn một bước. Hiện nay việc duy nhất hắn có thể làm, chính là đề cao tu vi. Nếu hắn cũng có tu vi Nguyên Anh, sao còn phải lo lắng đề phòng thấp thỏm bất an như vậy?
Vì thế hắn thỉnh cầu tông môn thiết hạ một pháp trận, bày ở bốn phía xung quanh chỗ ở, lại mở ra cấm chế phòng ngự, đối ngoại tuyên bố bế quan.
Hắn lấy ra đại lượng linh thạch bố trí bên cạnh, sau đó lấy ra Trúc Cơ đan Thi Sát lão tổ cho hắn.
Thi Sát lão tổ bên kia, tựa hồ đối với tu vi của hắn thực để bụng. Diệp Cửu Thu nâng viên Trúc Cơ đan tròn trịa trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn, lão ta hy vọng hắn Trúc Cơ, hay cũng là một bước mưu đồ?
Chính là hắn cũng không có khả năng vì thế liền không tu luyện, không Trúc Cơ.
Không đi một bước này, hắn ở trong Âm Thi Tông, còn có tương lai gì đáng nói?
Nhắm mắt, đặt Trúc Cơ đan trong tay vào trong miệng, ngồi xếp bằng, nhanh chóng vận chuyển linh lực. Trúc Cơ đan vào miệng lập tức tan, hóa thành một đoàn hỏa diễm xông thẳng về phía đan điền của hắn. Ngọn lửa này triệt để đốt cháy linh lực trong đan điền hắn, linh lực thoáng chốc nhanh chóng vận chuyển lên, như con ngựa hoang thoát cương cuồn cuộn chạy trong kinh mạch, mơ hồ phát ra tiếng nổ nặng nề.
Linh thạch quanh thân lục tục vỡ vụn, linh lực như thủy triều rót vào thân thể hắn.
Thân thể hắn như một cái động không đáy, vô cùng tham lam cắn nuốt nhũng dòng linh lực này. Đan điền no căng đến gần như vỡ vụn, kinh mạch cũng phảng phất như sắp không chịu nổi luồng linh lực cuồng bạo, nhưng còn chưa hấp thu xong Trúc Cơ đan chợt hóa thành một dòng nước mát, thoải mái chữa trị kinh mạch hắn từng chút một, làm kinh mạch càng thêm kiên cường dẻo dai, đủ để chịu đựng linh lực cọ rửa.
Diệp Cửu Thu tiến vào trạng thái tu luyện sâu, nếu trên đường không có gì bất trắc, chiếu theo xu thế này đi xuống, việc hắn Trúc Cơ là chuyện nước chảy thành sông.
Lúc này hắn hoàn toàn đoạn tuyệt hết thảy cảm giác đối với ngoại giới, tự nhiên không nhìn thấy hắc quan trong phòng thế mà lại không tiếng động mở ra.
Quan tài kia Diệp Cửu Thu vẫn luôn không khống chế được, người duy nhất có thể mở ra đóng lại, chỉ có Diệp Cửu U.
Lúc này Diệp Cửu Thu vô tri vô giác, y lại lặng yên không một tiếng động từ trong quan tài đi ra.
Quanh thân Diệp Cửu U quanh quẩn hắc khí nhàn nhạt, đây là bởi vì Diệp Cửu Thu tu luyện, tu vi phản ánh lên người y. Chờ khi tu vi Diệp Cửu Thu đạt tới Trúc Cơ, như vậy tu vi của Diệp Cửu U tự nhiên cũng sẽ đến Trúc Cơ.
Diệp Cửu U đi đến đối diện với Diệp Cửu Thu, trầm mặc nhìn khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng rút đi ngây ngô non nớt, giữa đôi mày kia vẫn luôn là tinh xảo xinh đẹp, nhưng bên trong đã có thêm phần kiên nghị bền bỉ không thua kém người khác.
Bọn họ đi không phải cùng một con đường. Đôi mắt Diệp Cửu U đen nhánh thâm thúy, phản chiếu ra Diệp Cửu Thu thần sắc nghiêm túc nghiêm nghị kiên quyết —— thiếu niên là có giác ngộ không nhỏ mới bắt đầu Trúc Cơ.
Y híp híp mắt, y cũng sẽ không để Diệp Cửu Thu bước lên con đường của y khi xưa.
Phất tay áo xoay người, Diệp Cửu U đi hướng bên ngoài cửa. Nhưng chân đi được một hai bước, động tác của y bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ. Sau một lúc lâu, dường như rất phẫn nộ bực bội hừ lạnh một tiếng, y lại xoay người lại, đầu ngón tay xuất ra một đạo linh lực đánh trên mặt đất trước người Diệp Cửu Thu, lúc này mới áp suất thấp đầy người nhanh chân rời đi.
Y nhìn trận pháp cùng cấm chế Diệp Cửu Thu bố trí, tự nhiên có biện pháp dễ dàng phá bỏ. Chờ sau khi ra khỏi khu vực này, y mới khôi phục lại tất cả.
Cuối cùng, thân ảnh của y phảng phất như hóa thành một làn khói đen, đi trong Âm Thi Tông chướng khí mù mịt, thế mà không một người nào phát hiện, hướng lối vào Âm Thi Tông mà đi.
Diệp Cửu Thu đối với tất cả việc này không hề phát giác.
Mười ngày sau.
Nơi Diệp Cửu Thu ở phát ra tiếng vang ầm ầm, trên không trung chợt hình thành một lốc xoáy linh lực thật lớn, không chỉ cắn nuốt đại lượng linh lực, làm cho linh lực ở khu vực quanh đây gần như hóa thành sương mù, thậm chí còn đem tử khí âm khí oán khí nhiều năm tích lũy trong Âm Thi Tông, đều bị hấp dẫn tới đây, hết thảy đều đi vào trong lốc xoáy, sau đó rót thẳng vào trong phòng.
Động tĩnh nơi này quá lớn, ngay cả không trung hàng năm âm u dày đặc dường như cũng trở nên loãng hơn thậm chí còn có xu thế biến mất.
Dị trạng này trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong Âm Thi Tông, nhưng không chờ ai kịp đến tìm tòi thực hư, liền thấy khu vực kia bị một tầng sương mù bao phủ, hoàn toàn ngăn cách cùng bốn phía xung quanh. Đồng thời, có mệnh lệnh từ phía cao tầng nhanh chóng truyền xuống: Lão tổ có lệnh, Diệp Cửu Thu đang trong thời kỳ mấu chốt đột phá tu vi, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy, người vi phạm —— chết!
Mọi người kinh hãi, từng người đánh mất ý niệm xông vào phía trước. Đồng thời tò mò Diệp Cửu Thu đang tu luyện pháp quyết cường đại gì, mà nháo ra cảnh tượng bực này. Bọn họ càng là hâm mộ, Diệp Cửu Thu không chỉ có pháp quyết trân quý Nguyên Anh lão tổ truyền xuống, thậm chí hiện giờ tu luyện còn có thể được lão tổ quan tâm chiếu cố, thật là, àiiiiii!
Chỉ có số ít người nhận ra được bầu không khí vi diệu quỷ dị này.
Có hạng cáo già xảo quyệt không muốn đi quản, chỉ nói lão tổ bế quan nhiều năm, thời điểm mọi người đều cho rằng lão đã bỏ mình, lão xuất quan, còn không biết sao lại muốn tìm một hậu nhân có đại duyên phận, dụng ý của việc này, có thể sẽ công bố vào mấy ngày sắp tới đây?
Mà Hà Sơn Kiến cuối cùng cũng đem tu vi của mệnh thi tiến giai Trúc Cơ, đi đến bên ngoài màn sương trắng kia, lẳng lặng nhìn sương trắng dày đặc hồi lâu, mắt lộ ra trầm tư.
Bên kia, rìa ngoài sơn cốc, Phong Ngọc Thư ra khỏi trúc ốc, đứng ở trên đỉnh núi cao, ánh mắt không hề gợn sóng nhìn nơi bị sương trắng bao phủ, im lặng hồi lâu, mới xoay người trở lại trúc ốc, đi đến bên thanh đồng quan, đưa tay đặt lên, đầu ngón tay tinh tế miêu tả hoa văn hoa điểu trùng ngư kia, nhàn nhạt nói: “Địch Bán Nguyệt, nơi này phỏng chừng là không ở nổi nữa. Chúng ta lại đổi địa phương khác đi.”
Diệp Cửu Thu không biết tất cả những gì phát sinh ở nơi này, hắn nghe được tiếng ầm ầm vang lớn trong cơ thể, đan điền bị mở rộng ra mấy lần, có luồng linh lực khổng lồ dũng mãnh tràn vào trong thân thể hắn, nhanh chóng áp súc gấp trăm lần, một giọt lại một giọt nhanh chóng ngưng kết, cuối cùng hình thành một hồ linh lực ở đan điền.
Đợi đến khi hồ linh lực kia ổn định xong, hắn chậm rãi mở mắt, cảm giác được lực lượng trong cơ thể, không khỏi nắm chặt tay.
Trúc Cơ kỳ!
Hắn vui sướиɠ cong khóe môi, đứng dậy sau, theo bản năng liền chạy tới bên cạnh hắc quan, muốn chia sẻ niềm vui sướиɠ của hắn cùng Diệp Cửu U.
Nhưng mà hắn còn chưa đi đến bên hắc quan, khóe môi tươi cười liền cứng lại một chút —— trong hắc quan không có ai! Hắn không cảm giác được Diệp Cửu U!
Tâm hắn bỗng chốc hoảng hốt, lập tức giơ tay vỗ vỗ thật mạnh vào mặt chính mình. Đau đớn trên mặt làm hắn trấn định không ít, hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm tuyệt đối sẽ không có ai trộm trói đi Cửu U, Cửu U không ở nơi này, chỉ có có thể là chính y đi.
Nhưng là Cửu U có thể đi nơi nào? Y có chỗ nào để đi?
Diệp Cửu Thu nghĩ, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.
Hắn dường như chưa từng hỏi qua, Cửu U có nhớ việc khi y còn sống hay không, nếu nhớ rõ, vậy khi sinh thời nhà y ở nơi nào, người thân có còn hay không?
Nghĩ đến đây, hắn lại hối hận, lại áy náy, hung hăng tự trách chính mình, sau mới lại nghĩ Diệp Cửu U có khả năng đi chỗ nào. Hắn không hiểu sao có một loại tin tưởng, đó là Diệp Cửu U sẽ không rời bỏ hắn.
Vì thế hắn ở trong phòng tìm kiếm các loại tin tức Diệp Cửu U lưu lại, quả nhiên ở chỗ hắn tu luyện tìm được dấu vết linh lực viết bốn chữ nhỏ. Chỉ là không chờ hắn yên tâm nở một nụ cười, đã bị bốn chữ kia đả kích đến á khẩu không trả lời được.
—— “Ra cửa đi xa.”
Ra cửa đi xa?!
Diệp Cửu Thu ngồi xổm xuống, ưu thương trừng mắt nhìn bốn chữ kia, phảng phất như muốn nhìn chằm chằm đến mức bốn chữ kia nở ra hoa. Hắn cảm thấy bản thân vừa mới rồi có loại tin tưởng Cửu U sẽ không rời không bỏ chính mình quả thực là không biết tự lượng sức mình! Đây không phải là đi rất lưu loát dứt khoát sao?
Nhưng hắn lại rối rắm phản bác chính mình, Cửu U tốt xấu gì cũng lưu lại bốn chữ này, mà không phải không từ mà biệt, luôn có thời điểm đi xa rồi sẽ trở về đi?
Tiếp sau đó hắn lại bắt đầu lo lắng, Cửu U rời đi sao lại đột ngột như vậy? Cũng không kịp gặp mặt nói với hắn đã đột nhiên... Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cửu U rốt cuộc đi đâu vậy?
Hắn nhíu mày nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được trận pháp cùng cấm chế ở ngoài phòng của mình trong chớp mắt đã bị người phá vỡ. Hắn đột nhiên cả kinh, theo bản năng nâng tay, phóng một đạo linh lực xóa đi những chữ Diệp Cửu U lưu lại, làm bốn chữ kia tan thành mây khói ở trong tay hắn. Sau đó hắn mới quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhảy dựng: “Lão tổ tông!”