Edit: Cacao
Từ trong vòng sáng bên cạnh truyền đến lực kéo thật lớn, Diệp Cửu Thu bị hút vào trong đó, giây tiếp theo liền dừng ở một chỗ nào đó trên núi. Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến hóa, khi hắn nhìn thấy đại thụ che trời trước mặt, tinh thần còn có chút chưa được hồi phục lại.
Hắn nhìn nhìn khắp nơi, bị truyền tống đến nơi này chỉ có một người là hắn. Sau khi xác định được đây là sườn núi cách kết giới truyền tống không xa, hắn phân biệt phương hướng một chút, liền chạy về phía kết giới truyền tống bên kia.
Uớc chừng nửa khắc thời gian, hắn liền tới địa điểm tập hợp.
Phóng tầm mắt xem xét, một tháng trước có mấy chục người, hiện tại chỉ còn mấy người. Hắn nhìn lướt qua đại khái, không thấy những người ngày đó đi theo bên cạnh Bạch Nhiên. Những người đó chỉ sợ là đã...
Ánh mắt Diệp Cửu Thu tối lại, hắn chạy về phía Phong Ngọc Thư, muốn đem sự tình Bạch Nhiên phản bội tông môn báo cho Phong Ngọc Thư. Mà cùng lúc với hắn, Hà Sơn Kiến cũng từ một chỗ nào đó đi ra, sắc mặt nghiêm túc đứng trước mặt Phong Ngọc Thư, trầm giọng nói: “Thỉnh Phong trưởng lão tìm bắt Bạch Nhiên, hắn đã phản bội tông môn, tình hình cụ thể đệ tử sẽ giải thích rõ ràng từng cái một ở trong Pháp Hình Đường.”
“Nửa khắc trước, đã có một người huyết độn rời đi, nguyên lai là hắn.” Phong Ngọc Thư nhìn về phương xa, thanh âm không hề gợn sóng, “Ta không kịp ngăn cản hắn.”
Hà Sơn Kiến đã sớm dự đoán được loại khả năng này, chỉ cần Bạch Nhiên vừa đi ra đã lập tức trốn, cho dù là trưởng lão cũng không kịp ra tay ngăn hắn ta lại. Nhưng tuy nói là đã sớm đoán được, hắn vẫn tiếc nuối một phen, hắn còn nhớ rõ tên kia trong Vấn Thảo Cảnh đã lừa gạt đồng môn tới đuổi gϊếŧ hắn cùng Diệp Cửu Thu.
Bất quá Bạch Nhiên sở dĩ có thể thoát được nhanh như vậy, là bởi vì thiêu đốt tinh huyết của bản thân, sau này tu vi tuyệt đối sẽ giảm mạnh, nguyên khí đại thương. Bị thương căn cốt, sau này tu vi còn tu trở về được hay không, tu vi có thể đạt tới cái trình độ nào, liền rất khó nói. Nghĩ đến đây, tâm tình Hà Sơn Kiến hơi tốt lên một chút.
Diệp Cửu Thu đứng ở bên cạnh bọn họ nghe, cũng đáng tiếc không thể bắt được Bạch Nhiên, nhưng kết quả này đã sớm dự đoán được, hắn cũng không quá thất vọng. Thanh toán Bạch Nhiên, tuy là việc sớm muộn, lại là việc tất nhiên!
Phong Ngọc Thư ngước mắt nhìn về phía Diệp Cửu Thu, đôi mắt thiếu niên đã từng rất sạch sẽ, hiện giờ cũng vẫn sáng ngời trong suốt như cũ, chỉ là nơi đáy mắt lặng yên bịt kín một tầng bóng đen, có hắc ám ấp ủ trong đó, ngo ngoe rục rịch.
Bước vào Tu chân giới, có một đôi mắt như vậy, so với trước kia, chắc chắn sống được lâu hơn.
Đây là chuyện tốt.
Trong đôi mắt lạnh nhạt vô trần của hắn lại có một tia nhu hòa khó có thể thấy. Đệ tử của hắn lúc này không có làm hắn thất vọng, sau khi tiến vào Vấn Thảo Cảnh trở ra, thật là có trưởng thành.
“Sư phụ.” Diệp Cửu Thu đón nhận ánh mắt Phong Ngọc Thư, mỉm cười nói, “Cảm ơn sư phụ.”
Phong Ngọc Thư nhàn nhạt gật đầu: “Chuyên tâm tu luyện.”
“Vâng.”
Diệp Cửu Thu cúi đầu đồng ý, nghĩ thầm người trên thế gian này, có khẩu phật tâm xà như Bạch Nhiên, cũng có ngoài lạnh trong nóng như sư huynh, cũng có như sư phụ, nhìn như đối với hết thảy đều thờ ơ, nhưng trên thực tế hết thảy đều đặt ở trong mắt, chỉ là xem hắn có nguyện để ý hay không.
Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, lâu ngày mới biết được nhân tâm ấm lạnh.
Hắn ở trong Vấn Thảo Cảnh, học được một khóa học rất tốt.
Phong Ngọc Thư ngự kiếm bay lên giữa không trung, ở sơn mạch này tìm một vòng, đem đệ tử Âm Thi Tông bị truyền tống ra tìm đủ, liền mang theo mọi người rời khỏi mảnh sơn mạch này.
Diệp Cửu Thu đứng ở trên thân Trảm Ma kiếm, xem những đệ tử Âm Thi Tông còn sống sót này, thế mà chỉ có bảy người, tinh thần diện mạo mỗi người đều có khác biệt rõ ràng so với lúc trước, càng thêm thâm trầm cùng hung ác, dường như một tháng trong Vấn Thảo Cảnh này, mài đi chút ngây ngô hấp tấp còn sót không nhiều lắm của bọn họ.
Nguyên lai trên con đường tu hành của mỗi người đều không có nhàn rỗi. Diệp Cửu Thu nghĩ, hắn đang trưởng thành, người khác cũng thế. Vì để không kém gì người, chỉ có càng thêm khắc khổ mới được.
Chỉ cần đạt tới Nguyên Anh kỳ, Cửu U liền có thể thoát khỏi trói buộc của hắc quan!
Phong Ngọc Thư như có cảm giác, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Diệp Cửu Thu một cái, thật là khó có được, trong mắt đứa nhỏ này cư nhiên lại có dã tâm.
Một đường vô sự, đoàn người rất nhanh liền quay trở về Âm Thi Tông.
Lại xuyên qua cái đường hầm kia để hồi tông, mặc dù Diệp Cửu Thu chỉ có một mình một người cũng có thể thản nhiên đối mặt. Âm khí oán khí cùng hung khí trong đường hầm, rốt cuộc đã không thể tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn nữa.
Trở lại trong tông, có người tới đưa bảy tên ngoại môn đệ tử kia rời đi, nếu trong bọn họ có ai săn được người Thanh La Tông, liền có thể chính thức tấn nhập nội môn, đạt được tài liệu luyện chế mệnh thi cho chính mình .
Phong Ngọc Thư mang theo Hà Sơn Kiến đi hướng đại điện bên kia Tiểu Hoàng Tuyền, một chuyện Bạch Nhiên phản bội tông môn liên quan đến Vấn Thảo Cảnh cùng cái chết của Dương Hoành, sự tình trọng đại, không thể khinh thường.
Diệp Cửu Thu chỉ bị dặn dò một tiếng, khả năng lúc sau mới tìm hắn tra hỏi, liền bị lẻ loi vứt lại tại chỗ. Hắn nhìn Phong Ngọc Thư mang theo Hà Sơn Kiến đi xa, lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đám người Âm Thi Tông gần đó, cong khóe môi cười cười, không thèm để ý, cõng hắc quan đi về chỗ ở của chính mình.
Những người này đối xử với hắn lạnh nhạt thì như thế nào? So với gương mặt tươi cười đón chào sau lưng lại âm thầm tính kế, so ra hai người không va chạm gì giống như thế này còn nhẹ nhàng tự tại hơn. Dù sao bọn họ cũng không phải người hắn để ý.
Nghĩ thông suốt việc này, những người dọc đường đi thật giống như biến thành phông nền, bị hắn hoàn toàn ngó lơ.
Trở lại trong phòng, Diệp Cửu Thu dọn dẹp đại khái trong phòng một lần, liền ngồi xếp bằng ở trên hắc quan bắt đầu tu luyện. Qua một đêm, thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, hắn mới bị người tìm tới Đại Điện tra hỏi.
Hắn bị đưa tới một địa phương là Pháp Hình Đường, là địa phương mà người Âm Thi Tông nhắc tới là biến sắc. Chỉ là hắn đi lần này là chính đường, mà không phải hình đường tra tấn ở phía sau, trường hợp không đến mức quá huyết tinh dọa người. Nhưng dù là chính đường, cũng so với địa phương khác trong tông nhiều hơn một cỗ hàn ý lạnh lẽo.
Vốn dĩ Âm Thi Tông đã đủ nặng nề âm khí, có thể nghĩ đến, Pháp Hình Đường này có bao nhiêu âm lãnh sâm hàn, phảng phất như ngưng tụ vô số hung oán chi khí.
Diệp Cửu Thu từng bước đi vào trong điện, tiếng bước chân ở trong đại điện trống trải phóng đại mà vang vọng, linh hỏa trong điện nhàn nhạt đem bóng hắn uốn lượn trên mặt đất, lúc ẩn lúc hiện, hình bóng lay động, như là một đàn quỷ chen chúc ở phía sau hắn, giương nanh múa vuốt.
Hắn đi vào sâu bên trong, lại lần nữa gặp được tông chủ cùng các trưởng lão. Còn có Hà Sơn Kiến quỳ gối trong điện, vẫn luôn không nhúc nhích.
Hà Sơn Kiến nghe thấy tiếng bước chân của hắn, nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Trong cặp mắt kia tràn ngập tơ máu, tràn đầy mệt mỏi, nhưng lại không tiều tụy. Giống như suy nghĩ của bọn họ lúc trước, cao tầng Âm Thi Tông sẽ lần nữa xác nhận chân tướng, nhưng cũng sẽ không vì thế mà khó xử một mầm tốt như Hà Sơn Kiến.
Diệp Cửu Thu đứng yên bên cạnh Hà Sơn Kiến, hắn cũng không quỳ xuống, nheo đôi mắt nhìn tông chủ phía trên. Thấy thái độ này của hắn, tông chủ cũng không trách cứ, ngược lại ngữ khí ôn hòa: “Cửu Thu a, ngươi nghe một chút, xem có phải có chuyện như Hà sư huynh ngươi nói hay không.”
Ông ta lại nhìn về phía Hà Sơn Kiến, lạnh lùng nói: “Hà Sơn Kiến, đem chuyện ngươi nói lặp lại lần nữa.”
Hà Sơn Kiến gật đầu đồng ý, thanh âm khàn khàn đem sự tình mà hắn cùng Diệp Cửu U đã thương lượng tốt lại nói một lần nữa —— tuy rằng hắn hiện tại đã không còn nhớ được Diệp Cửu U.
Diệp Cửu Thu nghiêm túc nghe xong, sau đó nhìn về phía mọi người, mặt không đổi sắc khẳng định: “Chính xác theo như lời sư huynh nói. Ta suýt nữa bị Vương Mộc cùng Tào Phi hai người bị Bạch Nhiên khống chế gϊếŧ chết, may mắn lão tổ thiết hạ cấm chế bảo hộ trên người ta, mới khiến ta có thể sống sót.”
“Bạch Nhiên này thật là đồ lòng muông dạ thú!” Nghe thấy Diệp Cửu Thu thiếu chút nữa phải nhận kết cục như vậy, tông chủ vừa kinh vừa giận, nếu Diệp Cửu Thu chết, vậy lão tổ sẽ làm cái gì đối với ông ta? Ông ta chính là sư phụ của Bạch Nhiên!
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, sắc mặt ông ta xanh mét nói: “Truyền xuống đi, Bạch Nhiên phản bội tông môn, từ hôm nay trở đi trục xuất khỏi Âm Thi Tông, người Âm Thi Tông thấy tất phải gϊếŧ, người mang được thủ cấp về tông môn, tất có trọng thưởng!”
Trong bóng tối có người đáp ứng, nhanh chóng rời khỏi chính đường.
“Đáng tiếc Thanh La Tông đã có đệ tử biết được Dương Hoành tiến vào Vấn Thảo Cảnh, còn tưởng rằng Dương Hoành là tông ta an bài tiến vào, tông chủ, việc này xử lý không dễ a.” Phía dưới có một trưởng lão thở dài. Duy nhất may mắn chính là, người Thanh La Tông không biết Dương Hoành đã chết, lại còn là bị đệ tử Âm Thi Tông bọn họ ám toán mà chết.
“Dương Hoành chậm chạp không trở về Thiên Ma Cung, lại mất tích ở Âm Thi Tông ta, đợi Thiên Ma Cung truy cứu đến, chúng ta cũng không thoát được can hệ.” Lại có một người buồn rầu thở dài.
Tông chủ nhăn mày càng ngày càng chặt, cảm thấy đệ tử từ trước đến nay vẫn luôn được yêu thích, hiện giờ trong mắt chỉ còn lại một khuôn mặt đáng ghét, mang đến cho ông ta bao nhiêu phiền toái!
“Sự tình trọng đại, đợi ta hỏi ý lão tổ một chút, lại định đoạt sau.” Tông chủ thở dài một tiếng, cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Diệp Cửu Thu cùng Hà Sơn Kiến: “Việc nói ngày hôm nay, đặc biệt là cái chết của Dương Hoành, không thể nhắc tới với người ngoài. Hai người các ngươi, phát thệ tâm ma ngay tại đây.”
Dương Hoành còn bị Diệp Cửu U nhốt ở trong hắc quan của hắn đây, Diệp Cửu Thu hạ mắt, không chút áp lực cùng Hà Sơn Kiến phát thề.
“Lui xuống đi.” Tông chủ hướng bọn họ vẫy vẫy tay, thật mệt tâm.
“Đệ tử Hà Sơn Kiến cáo lui.”
“Đệ tử Diệp Cửu Thu cáo lui.”
Diệp Cửu Thu chờ Hà Sơn Kiến, cùng nhau từ Chính Đường lui ra ngoài.
Mà ra khỏi Chính Đường, Hà Sơn Kiến muốn đi đến chỗ sư phụ của chính hắn. Diệp Cửu Thu cùng hắn vừa mới tách ra, liền có người bỗng nhiên vọt tới gần hắn.
Hắn lui về phía sau một bước, tránh đối phương bắt được tay hắn. Lại nhìn kỹ, vậy mà lại là Vương Lâm đầu bù tóc rối, chỉ là hiện tại Vương Lâm không còn kiêu ngạo lúc trước nữa, ánh mắt gã điên cuồng hỗn loạn, cả người tựa như điên rồi.
Lúc này lại có người từ phía sau đi đến, chế trụ Vương Lâm đang không ngừng giãy giụa, cười hướng Diệp Cửu Thu giải thích: “Vương sư đệ trong khi tu luyện tiến giai xảy ra chút sự cố, tẩu hỏa nhập ma, tu vi hủy hết, thần trí cũng... Ha hả, hy vọng Diệp sư đệ không để ý.”
Tẩu hỏa nhập ma?
Diệp Cửu Thu bình tĩnh nhìn gương mặt Vương Lâm gần như điên cuồng vặn vẹo, nhớ tới Bạch Nhiên dùng pháp quyết một tay khống chế tâm thần người khác, nhớ tới biểu hiện không màng sinh tử bác mệnh của Vương Mộc cùng Tào Phi khi động thủ với hắn, nhất thời hiểu ra rất nhiều.
Vương Lâm đã bị Bạch Nhiên khống chế qua, đại khái bởi vì vậy mà thần trí bị hao tổn, mới tẩu hỏa nhập ma khi tiến giai đi?
“Đệ đệ ngươi cũng là chết như thế này trong tay hắn.” Diệp Cửu Thu lẩm bẩm nói, “Một người như vậy, ta thế mà tốn một thời gian dài như vậy mới thấy rõ...” Hắn tự giễu lắc đầu, bỏ qua Vương Lâm liền muốn rời khỏi.
“Diệp, Cửu, Thu!”
Sau lưng bỗng truyền đến một âm thanh khô khốc.
Diệp Cửu Thu đứng lại, xoay người, đối mặt với đôi mắt đặc biệt thanh minh có vẻ như là Vương Lâm hồi quang phản chiếu.
Khôi phục thần trí rồi sao?
Vương Lâm bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, khí tức bất ổn đứt quãng nói: “Ngươi có biết, vì sao ta lại chán ghét ngươi không?”
“Thời điểm những người bọn ta đang đau khổ tu luyện... mò mẫm lăn lộn, ngươi lại... dễ như trở bàn tay đột phá đến Luyện Khí tầng chín. Ngươi có biết, đệ tử bình thường như bọn ta, vì một gốc cây linh thảo, một khối... linh thạch, liền không thể không... lấy mệnh ra tranh? Ngươi có biết, đệ tử bình thường như bọn ta, bất hạnh vì... không có tài nguyên tu luyện, quanh đi quẩn lại ở vách ngăn đột phá, mấy chục năm không thể tiến thêm... tuyệt vọng? Ta vì... một cái mệnh thi Luyện Khí tầng năm, liền cửu tử nhất sinh, ngươi lại có thể tiến vào tông ba ngày, liền, liền đi Vạn Mộ Phần Tràng.”
Đôi mắt gã đỏ lừ: “Ta đố kỵ ngươi đố kỵ đến phát điên. Đáng tiếc cứ như vậy... bị Bạch Nhiên lợi dụng. Là hắn, đúng... Không đúng!” Gã so với Diệp Cửu Thu thông minh hơn, lại suy đoán được là ai hại gã.
Diệp Cửu Thu không có đánh gãy lời gã nói, hắn nghe, bỗng nhiên nghĩ tới câu nói khi Hà Sơn Kiến cùng hắn làm giao dịch kia “Ta chờ không nổi”, tựa như thở dài. Cũng nghĩ đến Diệp Cửu U bình phô thẳng thuật nói cái từ “tranh” kia, tự tự vạn cân rơi vào trong lòng.
Ánh mắt hắn biến ảo lưu chuyển, cuối cùng quy về bình tĩnh.
“Ta biết.” Hắn nói, “Cái gọi là Thiên Đạo, chỉ là kẻ thích ứng được thì sống mà thôi.”
Cửu U nói đúng, tu hành vốn là nghịch thiên mà đi, mọi việc đều có một chữ tranh. Người khác có, chính mình không có, vậy liền tranh lấy. Chính mình có, người khác không có, vậy cũng phải tranh, không cho người khác cướp được thứ đã ở trong tay mình.
Thiên Đạo vốn bất công, không tranh thì nói gì tới tu hành! Tu hành thì sao lại không tranh!
Hắn không nhìn Vương Lâm, xoay người nhanh chóng rời đi.
“Kẻ thích ứng được thì sống! Kẻ thích ứng được thì sống! A a a! Bạch Nhiên ——” phía sau, Vương Lâm như điên giống nhau gào rống. Không, gã tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch hỗn loạn, đã điên rồi. Tác dụng cuối cùng của gã đối với Âm Thi Tông, đại khái chính là trở thành một khối thi khôi.
Nơi những người đó áp giải gã đi, đại khái chính là chỗ sâu trong hình đường đi.
Diệp Cửu Thu cũng không quay đầu lại mà rời đi, vượt qua Tiểu Hoàng Tuyền, về tới phòng của chính mình, nắm chặt tất cả thời gian bắt đầu tu luyện. Hắn không muốn một ngày nào đó, rơi vào kết cục như Vương Lâm.
Hắn tuyệt đối không thể tranh thua!