Edit: Cacao
Hà Sơn Kiến đoán không sai, thương thế của Diệp Cửu Thu quá nặng, tu dưỡng bảy tám ngày sau mới tốt lên được đại khái, khi đó cách thời gian bọn họ phải ra khỏi Vấn Thảo Cảnh chỉ còn lại có hai ngày.
Theo lý thuyết trên người Diệp Cửu Thu có đan dược cao cấp lão tổ cho, sau khi ăn vào nhiều nhất một ngày là có thể khỏi hẳn. Chính là khi Diệp Cửu Thu đem đan dược lấy ra, lại bị Hà Sơn Kiến hung hăng giáo huấn một trận. Nói là đan dược trân quý như vậy vốn dĩ đã ít ỏi, tự nhiên phải sử dụng để bảo mệnh ở thời điểm nguy cấp.
Hiện tại Diệp Cửu Thu rất an toàn, không có tính mạng chi ưu, chỉ vì chữa thương mà sử dụng đan dược này, hoàn toàn là phí phạm của trời!
Lại nói, Diệp Cửu Thu tiến vào Vấn Thảo Cảnh, thứ nhất không phải là vì linh thảo, thứ hai không phải vì đệ tử Thanh La Tông. Mục đích hắn bị Phong Ngọc Thư an bài tiến vào Vấn Thảo Cảnh đã đạt tới, hiện giờ không cần nơi nơi chạy loạn, chỉ cần an an tĩnh tĩnh chờ ngày ra ngoài, khoảng thời gian này dùng cho dưỡng thương không phải vừa vặn sao?
Hà Sơn Kiến lạnh mặt giáo huấn Diệp Cửu Thu một hồi, cuối cùng ghen tị vô cùng trừng mắt nhìn đan dược trong tay hắn một cái, quay đầu liền đi: “Ăn hay không tùy ngươi!”
Diệp Cửu Thu ngồi ở trên hắc quan nhịn không được mà bật cười, Hà sư huynh đều nói đến loại trình độ này, hắn tự nhiên sẽ không “Phí phạm của trời”. Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ sử dụng đan dược này, bởi vì đan dược này trong tay hắn cũng không nhiều lắm, chỉ có hai viên. Chỉ là nhìn Hà sư huynh giống như rất không kiên nhẫn canh giữ ở trong sơn động, hắn mới nghĩ nhanh chóng dưỡng thương, bồi Hà sư huynh đi ra ngoài.
Nếu Hà sư huynh cũng không vội... Diệp Cửu Thu ngoan ngoãn đem đan dược thu hồi, miễn cho ngày nào đó thật sự cần dùng gấp lại lấy không ra.
Lúc sau hắn liền thành thành thật thật tu luyện dưỡng thương, chờ khi khôi phục đến trình độ có thể động thủ, cũng gần đến thời gian phải đi ra ngoài.
“Chỉ còn hai ngày...” Hà Sơn Kiến cau mày tính toán, người của các tông trong thời gian này không sai biệt lắm cũng hội tụ lại cùng nhau, rất ít có người lạc đàn, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là tiếc nuối thở dài, lần này thật là phải tay không ra về.
Diệp Cửu Thu tự giác liên lụy đến Hà Sơn Kiến, thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta có ra ngoài đi dạo hay không, hái nhiều thêm vài cọng linh thảo cũng có thể bán linh thạch a.”
Hà Sơn Kiến nhăn mày càng chặt: “Vạn nhất gặp phải đại đội ngũ Thanh La Tông ...”
Diệp Cửu Thu ngậm miệng. Hắn tuy có Diệp Cửu U, nhưng thực lực của Diệp Cửu U bị hắn hạn chế, trên thực tế cũng không phải là vô địch. Nếu gặp phải đội ngũ mười mấy người Thanh La Tông, vậy hắn cùng Hà Sơn Kiến chạy cũng không thể chạy thoát được đâu.
“Đi ra ngoài.” Bỗng nhiên, trong tai hắn vang lên thanh âm của Diệp Cửu U.
“Hả?” Diệp Cửu Thu bị kinh ngạc một chút, ngay sau đó phản ứng lại, liếc mắt nhìn Hà Sơn Kiến không hề phát giác một cái, hắn trong lòng biết đây là Diệp Cửu U truyền âm cho hắn .
“Không cần lo gặp phải người khác.” Diệp Cửu U nói, “Nghe ta đi.”
Diệp Cửu Thu không chút nghi ngờ gật gật đầu, liền hướng Hà Sơn Kiến nói: “Chúng ta vẫn là đi ra ngoài đi.”
Hắn nói cực kỳ có nắm chắc, làm Hà Sơn Kiến nháy mắt lĩnh ngộ được gì đó, ánh mắt quét một vòng bốn phía, phảng phất muốn tìm ra Diệp Cửu U ở nơi nào, lại chỉ nhìn thấy vách đá không bằng phẳng trong sơn động.
Cái gì cũng không tìm được, Hà Sơn Kiến bĩu môi, thế nhưng cũng không kháng cự gật đầu nói: “Nếu thế, vậy liền đi thôi.” Ở trong mắt hắn, Diệp Cửu U là đáng tin cậy, tuyệt không sẽ làm việc không nắm chắc cùng không đầu óc, nói như vậy nhất định là có lý do.
Sau khi trải qua sự kiện “Cho rằng Diệp Cửu Thu sẽ chết kỳ thật lại không chết”, Hà Sơn Kiến đã không muốn bất đồng ý kiến với Diệp Cửu U, tên kia tâm tư quá sâu, lấy hắn ra chơi hắn còn không biết.
Hai người bọn hắn thu hồi trận pháp ngoài sơn động, đi ra ngoài.
Vừa đi, Diệp Cửu Thu vừa cẩn thận nghe Diệp Cửu U bàn giao.
Diệp Cửu U nói cho Diệp Cửu Thu, là về hạt châu lúc trước y đào ra từ trong cơ thể Dương Hoành. Hạt châu kia y thuận tay vứt cho Diệp Cửu Thu, Diệp Cửu Thu cũng cẩn thận thu lấy, bỏ vào túi trữ vật của chính mình.
“Hạt châu kia tên là Tứ Phương Châu. Dùng để tìm kiếm thiên tài địa bảo, như linh thảo mạch khoáng, đều có thể tìm được.” Diệp Cửu U nói, “Ngươi đem thần thức thâm nhập vào trong đó, có thể biết được trong phạm vi trăm dặm có linh vật hay không. Chờ tu vi ngươi tăng lên, phạm vi tìm kiếm cũng sẽ mở rộng.”
“Chỉ là vật này hiện giờ tàn khuyết, vô pháp nhận chủ. Ngươi phải cất nó cho kỹ, không thể để bất kỳ kẻ nào biết nó ở trong tay ngươi. Chờ đến tương lai tìm được Bát Diện Đồ tới hợp làm một, thời điểm đó lại đem nó luyện hóa nhận chủ.”
“Hiện tại ngươi có thể thử một lần.”
Tứ Phương Châu kia ở kiếp trước, là bị Bạch Nhiên đào ra từ trong cơ thể Dương Hoành. Sau này Bạch Nhiên lại tìm được Bát Diện Đồ, từ đây linh vật thiên địa cơ hồ đều nằm trong tay hắn ta. Tài nguyên đầy đủ, tu vi hắn ta cũng nhanh chóng tăng lên, hơn nữa trên danh nghĩa còn thu nạp một đám tu sĩ cho hắn ta sử dụng.
Y cùng Bạch Nhiên đánh nhau nhiều năm, cuối cùng vẫn là ở trên vách núi nơi Dương Hoành chết, phát hiện tin tức còn sót lại của Dương Hoành, mới biết được Bạch Nhiên có một món bảo bối như vậy, về sau âm thầm điều tra, cuối cùng tra ra được Tứ Phương Châu cùng Bát Diện Đồ.
Hiện tại, trước khi Bạch Nhiên xuống tay, y đã cướp được vật này trong tay, giao cho Diệp Cửu Thu.
Không biết lần này Bạch Nhiên đã không có hạt châu, còn có thể đạt tới trình độ gì?
Cũng không biết hạt châu này có thể trợ giúp Diệp Cửu Thu bao nhiêu?
Diệp Cửu U ở trong hắc quan nhếch môi, trong mắt lại không có nửa phần ý cười.
Diệp Cửu Thu cẩn thận nghe xong, lặng lẽ liếc mắt nhìn Hà Sơn Kiến đi phía trước, thật cẩn thận lấy ra hạt châu từ trong túi trữ vật, nắm trong tay. Làm xong hết thảy nhũng việc này sau lưng Hà Sơn Kiến, lòng bàn tay hắn có chút ấm ướt, xấu hổ cúi đầu cười cười, biết rõ làm như vậy mới là đúng, nhưng vẫn thấy thật có lỗi đối với việc giấu giếm Hà sư huynh.
Diệp Cửu U đoán được suy nghĩ của hắn, ở trong quan tài lạnh lùng mở miệng: “Quen liền rốt rồi.”
Lại là những lời này. Diệp Cửu Thu bất đắc dĩ cười cười, cũng phải, những lời này vẫn luôn rất có đạo lý.
Hắn vừa đi, một bên phân tâm đem thần thức thâm nhập vào Tứ Phương Châu. Loại cảm giác này thực huyền diệu, thần thức giống như lâm vào một mảnh sương mù trắng xoá, không phân rõ xung quanh. Dần dần, hắn mới có thể “thấy” ở trong sương mù màu trắng, có tồn tại vài điểm sáng lẻ tẻ vụn vặt.
Đại đa số điểm sáng đều cực kỳ mỏng manh, ngẫu nhiên mới có một cái hơi sáng hơn một chút. Nhưng là, có một phương hướng, bên trên có một điểm sáng màu lam đặc biệt sáng ngời, hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn.
“Thấy cái gì?” Diệp Cửu U hỏi.
Diệp Cửu Thu miêu tả như thật một lần.
“Đây là Vấn Thảo Cảnh, những điểm sáng đó là linh thảo nhập giai.” Diệp Cửu U nói, “Điểm sáng màu lam kia, hẳn là linh thảo cao giai thuộc tính Thủy. Ngươi đi hướng kia, sẽ gặp được.”
“Sẽ rất xa sao?” Diệp Cửu Thu mơ hồ có loại cảm giác này, lo lắng nói, “Vạn nhất chưa đi đến đã phải ra khỏi Vấn Thảo Cảnh thì sao?”
“Ta làm sao biết được có xa hay không.” Diệp Cửu U vô trách nhiệm phủi tay mặc kệ, “Chờ ngươi tìm được Bát Diện Đồ, sau đó hợp lại cùng Tứ Phương Châu, việc đó tự nhiên sẽ rõ ràng.”
“Bát Diện Đồ tìm ở đâu?”
“Ta làm sao biết?” Tâm tình Diệp Cửu U sung sướиɠ khẽ cười một tiếng, chậm rì rì nói, “Chính ngươi tự đi tìm.”
“...”
Diệp Cửu Thu trầm mặc vài giây, mới hướng Hà Sơn Kiến đi phía trước kêu: “Hà sư huynh, đi bên này.”
Hà Sơn Kiến dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt hiểu rõ “Diệp Cửu U lại lên tiếng a” ngó hắn một cái, một câu cái gì cũng không hỏi, liền đi hướng Diệp Cửu Thu chỉ.
Diệp Cửu Thu khô khan cười hai tiếng, xoa xoa chóp mũi, càng thêm cảm thấy có lỗi với Hà sư huynh. Rốt cuộc bọn hắn đây là muốn bôn ba tìm một gốc linh thảo không biết có thể vào tay hay không, không chừng bôn ba hai ngày cuối cùng toàn là uổng phí.
Cho nên dọc đường đi, hắn cũng thông qua Tứ Phương Châu chặt chẽ chú ý tới linh thảo cấp thấp ở phụ cận, đều là nhất giai nhị giai, nhưng có thể hái một ít cũng tốt.
Khi thần thức hắn tiêu hao đến không sai biệt lắm, liền dừng sử dụng Tứ Phương Châu. Chờ khôi phục, lại tiếp tục sử dụng.
Hà Sơn Kiến đối với thu hoạch như vậy có chút kinh ngạc, nhưng tưởng tượng là Diệp Cửu U ở sau lưng dẫn đường, đại khái chính là hướng về phía mấy ngọn linh thảo này, hắn cũng liền không nghĩ nhiều nữa. Không thể không nói, việc hiểu lầm Diệp Cửu U là người bên cạnh Nguyên Anh lão tổ, làm cho Hà Sơn Kiến có thể thản nhiên đối mặt với các loại năng lực đặc thù của Diệp Cửu U.
Bọn họ chạy một ngày một đêm, hoàn toàn chiếu theo phương hướng Diệp Cửu Thu chỉ mà đi, thu hoạch không nhỏ. Mà Diệp Cửu U dựa vào thần thức cường đại của chính mình, khi phát hiện con đường phía trước có bóng người của hai tông, liền để Diệp Cửu Thu đi đường vòng, thành công làm cho bọn họ tránh khỏi những người khác trong Vấn Thảo Cảnh.
Diệp Cửu Thu theo phương vị trong Tứ Phương Châu, cuối cùng tới trước một cái địa động dưới chân núi.
Ỏ dưới chân núi kia, có một cái cửa động bị dây đằng che khuất. Cửa động cực nhỏ, không sai biệt lắm một người có thể nhảy vào, địa động tối om kéo dài mà đi, nhìn không thấy đáy.
Điểm sáng màu lam đại khái ở bên trong địa động này.
Hà Sơn Kiến đứng yên, nhíu mày nhìn địa động lại nhìn Diệp Cửu Thu, ý là muốn đi vào sao? Nơi này có cái gì sao? Hắn cảm thấy khả năng bên trong có cổ quái, có chút nguy hiểm.
“Đi vào.” Diệp Cửu U nói như vậy với Diệp Cửu Thu.
Diệp Cửu Thu hoàn toàn không nghĩ đi vào, nhưng nghe Diệp Cửu U nói xong, liền cắn chặt răng, khom người chui vào bên trong: “Hà sư huynh, đi theo ta.”
Hà Sơn Kiến nào dám để hắn đi xung phong, chạy nhanh đi cản, nhưng thân pháp Diệp Cửu Thu cực kỳ linh hoạt tránh thoát, như là con cá trơn trượt chui vào trong địa động, thanh âm từ bên trong một khoảng trống trải truyền ra: “Xuống dưới đi, Hà sư huynh.”
Sắc mặt Hà Sơn Kiến tối sầm, đại thiếu gia có biết hay không vạn nhất gặp phải yêu thú trong cái địa động chật hẹp như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ chết rất thê thảm?
Nhưng hắn lại nghĩ, chỉ bằng vào Diệp Cửu Thu, sao dám làm ra chuyện này, nhất định lại là Diệp Cửu U chơi đùa cái gì rồi. Nghĩ như vậy, lo lắng cùng rối rắm của hắn ít đi một chút, hắn thở dài, cũng thả người nhảy vào trong địa động.
Gặp phải hai tên Diệp Cửu Thu cùng Diệp Cửu U, gần đây thời gian hắn thở dài càng ngày càng nhiều. Khi Hà Sơn Kiến đuổi kịp Diệp Cửu Thu, trong lòng oán hận nghĩ.
Địa đạo này thực sự rất chật hẹp, nhưng lại đủ cao, làm cho bọn họ cõng quan tài cũng có thể hành động tự nhiên.
Hắn cùng Diệp Cửu Thu đi chưa được một khắc, liền bước vào một cái huyệt động rộng rãi. Lúc này Diệp Cửu Thu đã tài đại khí thô lấy ra dạ minh châu chiếu rọi hắc ám, làm Hà Sơn Kiến không cần tốn nhiều sức cũng thấy rõ gốc linh thảo trong huyệt động.
“Thủy Linh Chi!” Thấy rõ một cái, hắn tuy từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn, cũng không khỏi kinh hô ra tiếng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng vài phần.
Linh thảo ngũ giai thuộc tính Thủy, đối với việc tiến giai mệnh thi của hắn có tác dụng cực lớn!
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức càng thêm cảnh giác.
Phụ cận cao giai linh thảo hẳn là có chủ. Ở nơi nào đó trong huyệt động, nhất định có yêu thú cường đại đang âm thầm nhìn chằm chằm vào bọn họ! Nghĩ đến đây, trên trán Hà Sơn Kiến mơ hồ nổi lên trên một tầng mồ hôi lạnh... Không biết lần này Diệp Cửu U có phải mắc sai lầm hay không, không biết lần này bọn họ có thể ứng phó được hay không.
Hắn nhìn lại khắp nơi, chợt đối diện với một đôi mắt đỏ tươi tàn nhẫn bên sướn trái.
Đó là ——
Hắn đang muốn cảnh báo với Diệp Cửu Thu, nhưng bỗng nhiên gáy bị đánh một cái, trước mắt tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.