Edit: Cacao
Mũi kiếm lạnh băng cắt qua làn da, đâm vào huyết nhục, thế nhưng không cảm thấy đau. Chỉ cảm thấy thân kiếm bằng thiết kia lạnh như khối băng, lạnh lẽo xuyên qua miệng vết thương khuếch tán đi toàn thân, lạnh đến thân thể càng lúc càng cứng đờ, thần trí càng lúc càng mơ hồ.
Diệp Cửu Thu biết đây là ảo giác của hắn, hắn chỉ là bị thương, chảy quá nhiều máu, mới cảm thấy như vậy.
Hắn không biết trên người đối thủ đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên thực lực bạo trướng. Nhưng hắn biết bởi vì lúc trước hắn do dự kéo dài, mới làm chính mình lâm vào tình trạng hiểm ác phải ứng đối mệt mỏi như vậy.
Dần dần, lạnh lẽo thế nhưng từ trong thân thể sinh ra, thấm ra bên ngoài.
Diệp Cửu Thu bỗng nhiên có dự cảm, còn như vậy nữa, hắn sẽ chết ở chỗ này. Hắn nghĩ đến đây, nội tâm lại quỷ dị yên tĩnh như mặt hồ, không hề gợn sóng.
Thương thế quá nghiêm trọng, hắn dần dần không thể kịp thời né tránh, rất nhanh bị một tên đánh trúng phần vai, dưới chân lảo đảo, ngã sang một bên. Mà một tên khác nhanh chóng tiến lên, đoản kiếm trong tay như rắn độc phun tin, vô cùng xảo quyệt đâm vào ngực hắn.
Cái vị trí kia là nơi yếu hại của tâm mạch. Diệp Cửu Thu nhìn đến rõ ràng, nhưng lại mất đi năng lực né tránh.
Mũi kiếm đâm thủng quần áo, đâm vào làn da, huyết nhục... Một tấc lại một tấc hướng bên trong đẩy mạnh.
Hắn sẽ cứ như vậy chết đi sao?
Cánh chim tử vong chân thật bao phủ về phía hắn, tới vô cùng gần.
Trong phút chốc, trái tim Diệp Cửu Thu đột nhiên thắt lại, như có một bàn tay to lớn hung hăng nắm chặt. Trong chớp mắt, hắn phảng phất như thấy mọi người trong Diệp phủ luôn sủng nịch dung túng chính mình vô điều kiện, thấy một đám bằng hữu luôn trộm xúi giục chính mình làm chuyện xấu lại bị đại ca nhị ca không chút lưu tình giáo huấn, hắn thậm chí còn thấy từng gương mặt lạnh nhạt xa lạ trong Âm Thi Tông, trùng trùng điệp điệp chiếm đầy toàn bộ tầm nhìn.
Dương Hoành, Bạch Nhiên, Hà Sơn Kiến, Phong Ngọc Thư...
Cuối cùng hắn thấy Diệp Cửu U.
Khi mới gặp, Diệp Cửu U từ trong quan tài ngồi dậy nhìn vô cùng tịch liêu. Diệp Cửu U khi đem Dương Hoành phong ấn, vô cùng hung ác âm u. Còn có Diệp Cửu U khi nhìn hắn, trong mắt luôn là u ám như vực sâu, phảng phất như cất giấu vô số bí mật.
Diệp Cửu Thu bỗng nhiên hiểu được, vì sao hắn kéo kéo đạp đạp, chật vật chạy một đoạn đường này. Vì sao ở thời khắc hắn bị trọng thương, nội tâm vẫn như cũ bình tĩnh, không gợn sóng.
Bởi vì hắn biết Diệp Cửu U ở phía sau hắn, ngay trong cỗ quan tài hắn đang cõng.
Hắn không trông cậy vào Diệp Cửu U ra tay, mà một lòng ngóng trông Diệp Cửu U nói cho hắn, làm như thế nào mới là chính xác. Hy vọng diệp Cửu U nói cho hắn lý do để hắn gϊếŧ người.
Nhưng cuối cùng Diệp Cửu U vẫn không đi ra.
Là thất vọng đối với hắn không chiến mà lui sao? Tại thời khắc mũi kiếm thẳng tắp chặt đứt tâm mạch, Diệp Cửu Thu hoảng hốt mở to hai mắt —— không, không đúng, bên trong hắc quan đã không có khí tức của Diệp Cửu U!
Hắn như có cảm giác mà quay đầu, dư quang thoáng nhìn thân ảnh thon gầy đứng trên gò núi đằng xa, người nọ một đầu tóc đen dài đến gối từng tia từng sợi tung bay trong gió nhè nhẹ, đưa lưng về phía ánh sáng, cả người lâm vào bóng tối, không thấy rõ biểu tình.
Nhưng Diệp Cửu Thu lại có thể tưởng tượng được ánh mắt người nọ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, sẽ khi thì hoảng hốt thất thần, sẽ khi thì thê lương bi tịch, sẽ có không kiên nhẫn bắt bẻ đánh giá, cũng sẽ có kỳ vọng cực nhỏ không dễ phát hiện. Vô cùng phức tạp.
Người nọ đang nhìn, hiện tại trong đôi mắt kia sẽ là thất vọng sao? Hoặc là, trong đôi mắt kia đã không còn có bóng dáng của hắn?
Trái tim kịch liệt nhảy lên, trong lòng nảy lên một nỗi sợ hãi cùng không cam lòng thật lớn.
Một thanh âm ở trong cơ thể vang vọng: Ta không muốn chết! Không thể chết được!
Hắn không phải đã sớm quyết định sao, Âm Thi Tông cũng được, hắn gia nhập. Thi khôi cũng được, hắn đi chọn. Tu luyện cũng được, hắn sẽ nỗ lực. Sau đó dựa vào lực lượng của chính mình, vượt qua trăm vạn dặm trở về Diệp phủ, về nhà hướng cha mẹ thân nhân báo một tiếng bình an? Hiện giờ người nhà bằng hữu nhất định vì hắn đột nhiên mất tích mà lo lắng thương tâm, hắn sao có thể buông bọn họ, hiện tại chết đi?
Hà sư huynh cùng sư phụ đối với hắn tốt hắn ghi tạc trong lòng, hiện giờ chưa hồi báo, hắn sao có thể rời đi?
Còn có Diệp Cửu U...
Hắn sao lại có thể cô phụ tán đồng cùng kỳ vọng của y, sao có thể ở thời khắc cuối cùng lại để cho đối phương thất vọng về hắn?
Hắn còn muốn càng nhiều thời gian ở chung với đối phương, muốn đôi mắt kia có thể nhìn chính mình thật lâu, muốn giúp đối phương thoát khỏi trói buộc của hắc quan... Muốn cho đối phương không toát ra thất thần hoảng hốt nữa, muốn xóa đi thê lương cùng mỏi mệt sâu sắc luôn được che giấu kỹ càng trong mắt đối phương.
Hắn sẽ không đem những thứ này nói cùng Diệp Cửu U, nhưng ý niệm đó vẫn chiếm cứ ở đáy lòng hắn.
Trong lòng hắn có nhiều hy vọng như vậy, hắn đối với tương lai của hắn cũng có vô số triển vọng tốt đẹp, cứ như vậy chết đi, hắn không cam lòng!
Nhưng mà một kiếm này tránh cũng không thể tránh.
Diệp Cửu Thu rốt cuộc cũng cảm nhận được tử vong đáng sợ đáng sợ, nó không thể nghịch chuyển, sẽ tàn khốc mang đi hết thảy của hắn.
Nếu như, nếu như có thể lại cho hắn một lần cơ hội ——
Trong mắt hắn đều là tuyệt vọng cùng hối hận, vì sao chính mình phải cho hai người này cơ hội gϊếŧ hắn!
“Diệp! Cửu! U!” Đôi mắt Hà Sơn Kiến đỏ ngầu, như là gào rống, “Buông ta ra!”
“Ngươi hiện tại chạy đến, cũng không kịp cứu hắn.” Ngữ khí Diệp Cửu U vẫn bình tĩnh như cũ.
Nghe thấy lời Diệp Cửu U nói, sức lực toàn thân Hà Sơn Kiến như là đột nhiên bị rút ra, chợt đình chỉ giãy giụa. Hắn không thể không thừa nhận, Diệp Cửu U nói đúng, hiện tại hắn chạy đến, cũng không cứu được Diệp Cửu Thu. Hắn suy sụp bả vai, thanh âm khàn khàn suy sụp: “Ngươi vì sao phải làm như vậy? Ngươi muốn làm sao bàn giao cùng lão tổ?”
Hắn không hiểu Diệp Cửu U. Diệp Cửu U có thể tận tâm tận lực đối với Diệp Cửu Thu, trợ giúp Diệp Cửu Thu trưởng thành đến như bây giờ. Hiện tại lại có thể hết sức lãnh khốc, coi thường sống chết của Diệp Cửu Thu. Người này đến tột cùng suy nghĩ cái gì? Đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Hắn cũng sẽ không chết, ta cần gì phải bàn giao cùng lão tổ.” Diệp Cửu U nhàn nhạt nói, “Ngươi sao lại không xem hết?”
“!”Hà Sơn Kiến ngây người, sẽ không chết là có ý gì?
Hắn quay đầu lại nhìn, dùng sức đến thiếu chút nữa bẻ gãy cổ chính mình. Rồi sau đó hắn thấy quanh thân Diệp Cửu Thu bị đoản kiếm đâm vào ngực nổ ra một đạo lưu quang cực kỳ loá mắt, đạo lưu quang này đánh trúng Tào Phi, làm Tào Phi buông đoản kiếm, thân thể bị nổ đến, sau đó bay ra một đoạn thật xa, khi lại ngã xuống đất, xương ngực đã vỡ vụn, khí tuyệt bỏ mình.
“Đó là!” Hà Sơn Kiến khϊếp sợ.
“Ngươi cảm thấy, lão tổ hắn sẽ bỏ được hậu nhân bảo bối chính mình tới loại địa phương nguy hiểm như Vấn Thảo Cảnh này?” Diệp Cửu U cười lạnh nói, “Nếu là không có thủ đoạn bảo mệnh, lão nhân gia sẽ yên tâm được sao?”
Nguyên lai là lão tổ có dự kiến trước, Hà Sơn Kiến lại không khỏi đỏ mắt, chỉ là một đạo lực lượng, liền khiến cho Tào Phi đã thiêu đốt tiềm năng bỏ mình, đây là kiểu bảo hộ cường đại gì? Chỉ là lời này của Diệp Cửu U ngữ khí có chút kỳ quái, ước chừng là cùng hắn giống nhau, trong lòng đối với cái này có chút không cân bằng đi.
Hắn không hề lo lắng Diệp Cửu Thu, chỉ là nhớ tới chính mình vừa mới nôn nóng táo bạo như vậy tất cả đều là lãng phí cảm tình, liền có chút xấu hổ. Hắn trừng mắt nhìn Diệp Cửu U một cái, gia hỏa này biết Diệp Cửu Thu sẽ không có việc gì, lại không nói cho hắn, làm hắn ở một bên khẩn trương nôn nóng, quả thực là đáng giận!
Trói buộc trên người hắn cũng được Diệp Cửu U buông ra.
“Đi qua đi.” Diệp Cửu U nói.
Hà Sơn Kiến chậc một tiếng, đi theo sau Diệp Cửu U.
Bọn họ từng bước một đi đến gần, trong đoạn đường không xa đến đây, thấy Diệp Cửu Thu bò lên từ trên mặt đất, rút đoản kiếm trong ngực ra, đâm xuống ngực Vương Mộc đã suy yếu, sắp thiêu đốt hầu như không còn tiềm năng.
Đợi khi bọn họ đi đến bên cạnh Diệp Cửu Thu, hắn rút đoản kiếm ra ném sang một bên, an tĩnh rũ mắt, nhìn thi thể dáng vẻ tiều tụy trên mặt đất. Trên ngực thi thể có một chút máu tươi chảy ra, thuyết minh người này cũng không phải hao hết sinh mệnh lực mà chết, mà là thật sự bị hắn gϊếŧ chết.
“Ta xuống tay có chút muộn.” Nhận thấy được Diệp Cửu U đi đến bên người, Diệp Cửu Thu quay đầu hướng y nở một nụ cười nhợt nhạt, con ngươi hắc bạch phân minh chứa thủy sắc mông lung, hắn nhẹ giọng lại kiên định nói, “Về sau sẽ không.”
Nói xong hắn liền ngã thẳng xuống, nhưng có một đôi tay lạnh băng tiếp được hắn.
“Cái gọi là tu hành, bất luận tu tiên tu ma, đều là tranh linh khí, tranh đạo lữ, tranh động phủ, tranh thiên tài địa bảo, tranh thiên địa tạo hóa.” thanh âm của Diệp Cửu U vang lên trên đầu hắn, bình phô thẳng thuật, nhưng từng chữ từng chữ lại rơi vào trong lòng hắn, “Mỗi người đều đang tranh, tranh với người, tranh với yêu, tranh với đất, tranh với trời. Ngươi không gϊếŧ người, người cũng sẽ gϊếŧ ngươi. Nhớ kỹ hôm nay, không muốn chết, liền cầm kiếm lên.”
Diệp Cửu Thu ngơ ngẩn gật đầu, hắn có lẽ còn không thể hoàn toàn minh bạch lời Diệp Cửu U nói, nhưng chỉ cần còn sống, một ngày nào đó hắn có thể lý giải.
Hắn chớp chớp mắt, mí mắt nặng nề, cuối cùng nhìn thoáng qua đường cong xinh đẹp trên cằm Diệp Cửu U, liền chậm rãi khép mắt lại.
Hắn bị thương quá nặng, may mắn Vương Mộc khi đó đã gần như dầu cạn đèn tắt, nếu không hắn sẽ không thể dễ dàng gϊếŧ tên kia như vậy.
Hà Sơn Kiến ở bên cạnh bĩu môi, thầm nói Âm Thi Tông gϊếŧ người vì sao phải cầm kiếm? Sử dụng thi khôi mới là chính đạo. Hắn tính toán châm chọc vài câu, lại thấy Diệp Cửu U đút đan dược cho thiếu niên xong, đem hắn bế lên, đi hướng bờ sông. Hắn nuốt những gì muốn nói vào trong miệng, hậm hực theo sau: “Ngươi lại muốn làm gì?”
Diệp Cửu U cúi đầu nhìn thiếu niên đã hôn mê trong l*иg ngực, ánh mắt dừng một chút ở trên gương mặt còn phá lệ ngây ngô, không khỏi hoảng hốt một chút... Diệp Cửu Thu, hiện giờ là bao nhiêu tuổi?
Tựa hồ là, mười sáu?
Lại qua không lâu, chính là sinh nhật đi?
Y nhắm mắt, mới mười sáu, tuổi còn nhỏ như vậy, còn có thể không ngừng trưởng thành, quả thực có thể có một tương lai khác, đúng không?
“Ta kiểu gì cũng sẽ không hại hắn.” Diệp Cửu U trả lời Hà Sơn Kiến như vậy, ngữ khí y chậm rãi, như là cho chính mình một đáp án.
Y đi đến bờ sông, giơ tay cởϊ qυầи áo rách nát trên người Diệp Cửu Thu, dẫn nước sông tới đem máu đen tẩy sạch, lại nghiêm túc tinh tế thoa dược lên miệng vết thương, cuối cùng thay một bộ quần áo sạch sẽ cho Diệp Cửu Thu.
Hà Sơn Kiến đã sớm ở trong lúc Diệp Cửu U cởϊ qυầи áo Diệp Cửu Thu liền chạy tới thu thập túi trữ vật của Tào Phi cùng Vương Mộc. Hắn nhìn thân thể thiếu niên tinh tế trắng nõn như sứ, cho dù có thương tích, cũng so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, luôn cảm thấy chính mình nhìn nhiều hơn một cái là chiếm tiện nghi của Diệp Cửu Thu, vì thế liền quyết đoán tránh xa.
Vậy nên đợi khi Diệp Cửu Thu tỉnh lại, hắn đã ở trong một cái sơn động, được thay một bộ quần áo, toàn thân thoải mái thanh tân sạch sẽ, ngay cả miệng vết thương đều mơ hồ mát lạnh, có thể thấy được chính là dùng thuốc trị thương tốt nhất.
Hà Sơn Kiến ném túi trữ vật của hai người Tào Phi cùng Vương Mộc tới bên người hắn: “Này, lại dạy ngươi một điểm, sau khi gϊếŧ người nhớ kỹ phải lục soát thi thể.”
“Cảm ơn Hà sư huynh.” Diệp Cửu Thu trả lời, một bên đảo mắt tìm kiếm trong sơn động.
Hà Sơn Kiến thấy hắn như vậy liền biết hắn đang tìm ai, mở miệng nói: “Tên kia xuất quỷ nhập thần, đưa ngươi đến sơn động xong liền không biết đi đâu.” Hắn bĩu môi, dù sao cũng là trốn ở phụ cận, chờ Diệp Cửu Thu gặp nguy hiểm, người nọ liền sẽ đi ra. Dù sao hắn hiện tại đã không nhọc lòng.
Diệp Cửu Thu sửng sốt, sau đó lặng lẽ nhìn về phía hắc quan.
Nơi đó có cảm giác thân thiết ấm áp như có huyết mạch tương liên với hắn, tất nhiên là Diệp Cửu U không thể nghi ngờ.
Hắn lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh hắc quan, bò lên trên nắp quan tài ngồi xếp bằng xuống, giống như khi ở trong Âm Thi Tông, nhắm mắt bắt đầu tu luyện, tranh thủ đem thương thế dưỡng tốt.
Diệp Cửu U trong hắc quan mở to mắt, xuyên thấu qua nắp quan tài lại thấy một cái mông đè ở phía trên chính mình, sắc mặt đen thui, giơ tay muốn tát một cái đem người tát xuống, rồi lại chậm rãi thả tay. Y dứt khoát lại nhắm mắt lại, trên người lượn lờ khí tức màu đen nhàn nhạt, theo Diệp Cửu Thu tu luyện, tu vi của y cũng trở về một chút.
Hà Sơn Kiến ngồi ở cửa sơn động, nhìn bình nguyên rộng lớn ở phương xa, nội tâm rối rắm. Một vạn linh thạch của hắn ở ngay tại Vấn Thảo Cảnh này, nhưng hắn lại không cách nào đi lấy. Diệp Cửu U đáng chết, vì sao phải để Diệp Cửu Thu bị thương nghiêm trọng như vậy? Làm thời gian còn lại của hắn chỉ có thể canh giữ ở nơi này, không cách nào đi săn.
Thở dài một tiếng, Hà Sơn Kiến cũng nhắm mắt bắt đầu tu luyện.
Một tháng ở Vấn Thảo Cảnh này, đối với hắn mà nói, thật sự là không thu hoạch được gì!