Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q1-Chương 6: Khi nhục

Edit: Cacao

Diệp Cửu Thu bế môn không ra, tu luyện tròn một tháng.

Một là vì cho dù hắn có xuất môn, ở bên ngoài cũng chẳng thấy được sắc mặt tốt. Hai cũng là bởi vì... Tư chất tu luyện của hắn thật sự rất tệ.

Mới bắt đầu hắn lựa chọn tu luyện, là thân pháp Bộ Bộ Sinh Liên, Âm Xá quyết cùng Lạc Anh quyết. Tiến triển không thuận, sau cũng chỉ chuyên tu Bộ Bộ Sinh Liên, cho tới bây giờ hắn cũng mới vừa vặn nhập môn. Không nói Bộ Bộ Sinh Liên, hắn so với trước đây, nhiều nhất cũng chỉ là thân pháp linh hoạt hơn một chút.

Ngược lại công pháp tu luyện không biết tên lão tổ tông dạy hắn mỗi ngày đều có tiến bộ.

Diệp Cửu Thu tinh tế cảm thụ trong đan điền, luồng xoáy linh lực càng lúc càng lớn, tốc độ quay càng lúc càng nhanh, mơ hồ no đến mức thân thể có cảm giác chướng.

Hắn bị lão tổ cứng rắn nâng tu vi tới Luyện Khí tầng chín, hiện đang từng bước đi tới Luyện Khí viên mãn, trong thời gian ngắn, đại khái có thể lên Trúc Cơ.

Tuy rằng còn phải tiếp tục tu luyện, thế nhưng mỗi đầu tháng, đệ tử Âm Thi tông đều phải đi tiểu Hoàng tuyền lĩnh đan dược hàng tháng. Tuy rằng trong tay Diệp Cửu Thu không thiếu đan dược, nhưng đều là một vài đan dược cực kỳ trân quý. Đồ thiết yếu cho việc tu luyện của hắn như Ngưng Khí đan Thanh Tâm đan các loại đan dược cấp thấp, lão tổ nhà hắn vẫn chưa chuẩn bị cho.

Chỉ có thể tự mình đi lĩnh.

Quần áo đầy đủ, đi tới trước hắc quan tài trong phòng.

Sống chung hòa bình một tháng, Diệp Cửu Thu đã không còn một chút sợ hãi với hắc quan.

Một mình hắn, rất dễ cô đơn. Trong thời điểm tu luyện khô khan lần lượt thất bại, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ oán giận vài câu với hắc quan, tuy rằng mệnh thi trong hắc quan sẽ không giống như đại ca, nhị ca của mình kiên trì an ủi mình. Thời điểm đêm khuya người tĩnh, trong cốc vang lên vô số tiếng thi khôi gào thét, hắn sợ, cũng sẽ lén lén lút lút dựa vào bên cạnh hắc quan tài một chút, cảm nhận cảm giác ấm áp thân cận từ trong hắc quan tài truyền tới, tâm tình sợ sệt cũng dần bình phục.

Ngay cả khi tưởng niệm người nhà, hắn cũng từng chút từng chút một kể ra với hắc quan tài. Sau đó bắt đầu nói về ký sự của chính mình, nói về cố hương từ nhỏ đến lớn của mình, nói về những chuyện vui của mình tại Đại Yến quốc, chuyện thương tâm, nói về thân nhân, bằng hữu của mình.

Bên trong hắc quan tài chưa từng đáp lại, nhưng mệnh thi này cũng chưa hề đi ra bóp cổ không cho hắn nói. Diệp Cửu Thu nghĩ như vậy, sau đó ngày qua ngày mỗi lúc nhàn rỗi lại thao thao bất tuyệt với hắc quan tài.

"Nên ra ngoài nha." Hắn sờ sờ nắp quan tài. Đây là lần thứ nhất hắn thử nhấc lên hắc quan tài từ sau ngày nhận thức sư phụ là Phong Ngọc Thư.

Hắc quan nhấc lên khỏi mặt đất dễ như ăn cháo.

Diệp Cửu Thu ngạc nhiên trợn mắt lên, bất giác nở nụ cười, lắc lắc nắm đấm, ngay cả thanh âm cũng vui vẻ khoan khoái: "Đi thôi đi thôi."

Hắn cõng lấy quan tài đã từng bị hắn ghét bỏ không thôi, đạp Bộ Bộ Sinh Liên không thông thạo, chạy về phía bên kia tiểu Hoàng tuyền.

Dọc một đường đi người gặp được đều không phản ứng hắn, Diệp Cửu Thu cũng căng chặt thần sắc lãnh đạm, liếc mắt một cái không thèm nhìn những người kia.

Thời điểm đến trên tiểu Hoàng tuyền, mấy ngàn người cơ hồ đã đến đông đủ, yên lặng chờ trưởng lão đằng trước phân phát đan dược.

Diệp Cửu Thu cũng tìm một góc đứng, bán kính một vòng chung quanh hắn cơ hồ trống không, không ai nguyện ý tới gần hắn. Sau một hồi, Bạch Nhiên khoan thai đến chậm, mới đứng ở bên cạnh hắn, nháy mắt mấy cái với hắn: "Lâu dần, bọn họ đương nhiên sẽ không như vậy."

Diệp Cửu Thu "Ừm" một tiếng, mím chặt môi, bọn họ không ưa hắn, hắn cần gì phải quan tâm thái độ của bọn họ?

"Công pháp tu luyện thế nào rồi?" Bạch Nhiên lại hỏi.

"Tiến triển rất chậm." Diệp Cửu Thu trả lời, cảm giác có lỗi với Bạch Nhiên đã đặc biệt chọn lựa pháp quyết cho mình.

Bạch Nhiên cười nói: "Những lúc như thế này, đệ nên đi hỏi sư phụ một chút."

Diệp Cửu Thu bừng tỉnh, xác thực, một người cắm cúi tu luyện, vấn đề gặp phải thủy chung vẫn là vấn đề, không giải quyết được. Hắn cũng không phải thiên tài có thể tự mình nghĩ ra biện pháp.

Đặc biệt là, đệ tử Âm Thi tông thao túng mệnh thi vốn là tùy tâm mà phát, dễ sai khiến, nhưng tại sao đến chỗ hắn, đến ngay cả mở nắp quan tài hắn cũng không làm được? Càng khỏi nói thao túng mệnh thi của mình. Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được, hắc quan cũng được, mệnh thi cũng tốt, đều thành lập liên hệ với hắn.

Trong vòng một tháng cũng đã thử không ít lần, nhưng tổng luôn lấy thất bại mà kết thúc.

Diệp Cửu Thu suy nghĩ, đại khái là phương pháp mở quan tài của mình không đúng. Sau nhất định phải đi hỏi sư phụ một chút.

Bên này, trưởng lão đằng trước nói vài câu cổ vũ mọi người tu luyện, sau đó tay áo vừa nhấc, mấy ngàn bình ngọc chứa đan dược liền rơi xuống như mưa, chuẩn xác không sai sót rơi vào trong tay mỗi đệ tử.

Lĩnh được đan dược, đại đa số người đều cứ như vậy tản đi, chăm chỉ tu luyện. Không phải tất cả mọi người đều như Diệp Cửu Thu, vừa đến đã có thể bái vào trưởng lão môn hạ làm một đệ tử thân truyền. Tuyệt đại bộ phận người là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn khá ít, lên trên là đệ tử hạch tâm, cuối cùng mới là thân truyền. Từng bậc từng bậc thăng lên, không biết phải qua bao nhiêu lần liều sống liều chết.

Cũng có một số người túm tụm với nhau nhỏ giọng giao lưu. Thời điểm phân phối đan dược đầu tháng là thời gian chạm mặt bọn họ khó có được, sau khi một mình tu luyện giao lưu với người, đến lúc một tự nhiên sẽ hiểu ra.

Diệp Cửu Thu cầm đan dược, sau khi tách khỏi Bạch Nhiên, liền chuẩn bị đi tìm sư phụ Phong Ngọc Thư của mình.

Sau khi hắn đã một mình rời xa đoàn người, nửa đường lại bị mấy đệ tử trẻ tuổi vây chặt.

Vừa nhìn chính là ý đồ không tốt.

Diệp Cửu Thu ngữ khí lạnh nhạt: "Tránh ra."

"Chậc, chúng ta muốn cùng Diệp sư đệ kết giao bằng hữu, Diệp sư đệ hà tất phòng bị như vậy?" Thanh niên dẫn đầu khinh thường đi tới gần Diệp Cửu Thu, ánh mắt càn rỡ rơi trên mặt Diệp Cửu Thu, "Chẳng lẽ có một lão tổ làm chỗ dựa, Diệp sư đệ liền nhìn không lọt đám người chúng ta sao?"

"Nếu không phải là vừa nãy đám các người tự nhiên nhảy ra, ta không thân không quen, nói gì mà có vừa mắt hay không." Diệp Cửu Thu không khách khí, "Ta nói lại lần nữa, tránh ra."

"Ngươi!" Bị Diệp Cửu Thu trắng trợn coi thường tên kia đầu óc nóng lên, tay bấm pháp quyết liền động thủ. Đồng bạn phía sau hắn thấy, nhanh tới kéo hắn lại, nhỏ giọng nói thật nhanh: "Vương Lâm, ngươi không muốn sống nữa hả!" Đã nói chỉ hù dọa đại thiếu gia này một chút thôi mà.

Vương Lâm đột nhiên phản ứng lại, nhất thời mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Hắn nhìn về phía Diệp Cửu Thu, ánh mắt oán hận, nghĩ thầm Diệp Cửu Thu vừa rồi nhất định là cố ý khích hắn động thủ, thật là tâm tư âm hiểm!

Diệp Cửu Thu giật nhẹ khóe môi: "Có thể tránh ra được không? Ta đang định đi đên chỗ sư phụ." Hắn đã sớm biết, tại Âm Thi tông, mặc kệ người người căm ghét hắn thế nào, cũng chỉ có thể chôn chặt căm ghét trong đáy lòng.

Nhưng Diệp Cửu Thu đoán sai một chuyện.

Nhóm người trước mắt này dù biết rõ hắn là hậu nhân của Nguyên Anh lão tổ, vẫn cứ dám gan to bằng trời chặn đường gây phiền phức, liền đủ chứng minh hạn cuối trí thông minh của bọn họ thấp bao nhiêu.

Cho nên lúc hắn cho là chuyện chấm dứt ở đây, nhấc chân chuẩn bị rời đi, dưới chân hắn liền bị ngáng một chút, lập tức té lăn trên đất, mùi vị hủ bại của bùn đất ẩm ướt trong nháy mắt vọt vào xoang mũi.

Vẫn chưa phản ứng lại, đã có người mạnh mẽ đạp mấy cái lên eo hắn.

"A!" Đau quá!

Diệp Cửu Thu hít một ngụm khí lạnh, thống khổ cuộn mình. Khốn nạn, bọn họ còn thật dám động thủ!

"Vương Lâm!"

"Được rồi Vương Lâm! Đi!"

Mấy người kia huyên náo lôi kéo, nhắc nhở tên dẫn đầu không thể lại động thủ, bị đám người phía sau kéo đi cao chạy xa bay.

Diệp Cửu Thu nghe tiếng bước chân dồn dập dần dần đi xa, cảm nhận được đau đớn lan ra chỗ eo, mũi có chút cay cay. Nếu còn ở nhà, hắn tuyệt đối sẽ không phải chịu bắt nạt thế này.

Tại sao lại phải là hắn?

Tại sao lại phải là hắn!

Lão tổ nói là cho hắn một cơ hội tuyệt hảo để bước lên đại đạo, thoát khỏi sinh lão bệnh tử của người phàm, nhưng hắn tình nguyện làm một người phàm ngày ngày vì chuyện tầm thường mà buồn khổ.

Chậm rãi ngồi xuống, từng chút từng chút một lấy tay áo đem bùn đất trên mặt lau khô. Hít sâu một hơi, đem chua xót trong mắt nuốt về, đứng lên, một lần nữa đem hắc quan tài rơi một bên cõng trên lưng.

Những người kia không dùng thuật tổn thương hắn. Vận chuyển linh lực qua, đau đớn trên người rất nhanh liền biến mất.

Liếc mắt nhìn về hướng đoàn người rời đi, Diệp Cửu Thu gắt gao cắn chặt môi dưới, hiện tại không còn cha mẹ cưng chiều hắn, cũng không có đại ca, nhị ca vì hắn ra mặt, nhưng hắn vẫn sẽ hảo hảo tu luyện, một ngày nào đó phải đem chuyện hôm nay trả lại!

Hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, từng bước một lần nữa đi đến chỗ Phong Ngọc Thư.

Một bên khác.

Vương Lâm cùng mấy người đồng bạn đã chạy xa của hắn tụ lại với nhau, hai mặt nhìn nhau, đều sắc mặt trắng bệch.

"Làm sao bây giờ? Ta động thủ, ta động thủ..." Ánh mắt Vương Lâm hoảng hốt, như kiểu đã thấy hình ảnh chấp sự hình pháp của tông môn đem mình kéo vào Hình đường, dằn vặt đến chết. Hai tay hắn run rẩy nắm lấy cánh tay một người đồng bạn, sợ hãi cơ hồ muốn khóc, "Ta lúc đó không nghĩ nhiều như thế... Ta không có định động thủ..."

Người hắn tóm lấy cánh tay nhanh chóng đẩy hắn ra, giống như hắn là vật bẩn thỉu gì đó không thể đυ.ng: "Ai biết ngươi lại đột nhiên động thủ! Không phải đã nói là chỉ đi hù dọa hắn một chút thôi sao!"

"Lúc này mọi người đều phải xui xẻo, tự lo cho bản thân đi!"

"Ta sẽ xin chuyển đi làm nhiệm vụ, có thể trốn được lúc nào thì hay lúc ấy!"

Mấy người mỗi người có đều dự định lục tục tản ra, không tiếp tục nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Vương Lâm.

"Vương Lâm, ngươi lần này đã hại khổ chúng ta." Người rời đi cuối cùng kia, nhìn Vương Lâm nặng nề thở dài, "Nếu ta là ngươi, sẽ tìm một người bạn, thỉnh hắn đem thi thể của mình sau khi chết luyện thành thi khôi. Đến khi có thể tăng cấp đến trình độ Ngũ hành thi, khôi phục thần trí của mình."

Vương Lâm ngẩn ngơ tại chỗ cũ, nhìn mọi người đi xa.

Hắn đến bây giờ trong đầu vẫn là một đống tương hồ. Hắn vốn cũng định buông tha Diệp Cửu Thu, tại sao lại đầu óc nóng lên ra tay với hắn?

Tại sao hắn lại kích động như vậy?

Thống khổ gào thét một tiếng, Vương Lâm ngồi xổm người xuống, đem mặt chôn chặt vào lòng bàn tay, hắn cảm thấy được lần này hắn thật sự xong đời.

......

"Bạch sư đệ, làm phiền ngươi bảo vệ hắn." Xa xa, Dương Hoành nhìn bên này, khóe môi nhếch lên hài lòng, "Gia hỏa gan lớn ngu xuẩn như vậy, trong Âm Thi tông đại khái không tìm được người thứ hai đi."

Bạch Nhiên khẽ mỉm cười, gật gật đầu: "Dương sư huynh muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?"

"Đâu có." Dương Hoành thần sắc khó lường, "Ta có biện pháp chơi vui hơn."