Edit: Cacao
Chính điện Âm Thi tông .
Tông chủ cùng mười hai vị Kim Đan trưởng lão đều đến đông đủ, đệ tử thân truyền dưới danh các vị trưởng lão trong Âm Thi tông trước mắt cũng đã tới.
Nguyên Anh lão tổ đặc biệt phái người mang hậu nhân của hắn về, biểu hiện cực kỳ coi trọng, sau liền dễ dàng đem người giao phó cho bọn họ. Nói thật, nên lấy thái độ thế nào đối xử vị thiếu gia Diệp Cửu Thu này, đám lão bối của Âm Thi tông đều đang rầu rĩ.
Nên nâng trong tay, ngậm trong miệng hay vẫn nên hạ quyết tâm mài giũa, hoặc là đối xử bình thường?
Lão tổ đến tột cùng muốn bọn hắn làm thế nào?
Trong đại điện âm khí dày đặc, chín cột trụ bằng xương cực lớn chống giữ đỉnh đại điện, có cả một rừng hỏa diễm trắng xoá vây quanh cột trụ thiêu đốt không hề có một tiếng động, âm u quỷ bí.
Diệp Cửu Thu đứng giữa đại điện, dưới chân là sàn nhà đen như mực. Hắn bị một đám người bao quanh đánh giá, bên cạnh mỗi người đều dựng đứng một cỗ quan tài lạnh như băng.
Thảm, chắc... Đứng không yên.
Hắn nghiêm mặt, mồ hôi lạnh trên lưng chảy không ngừng, hai chân giấu dưới lớp áo choàng không khống chế được như nhũn ra, ánh mắt ngưng tụ lên một điểm trên một bậc thang đằng trước, không dám nhìn loạn. Quả nhiên cho dù không sợ mệnh thi của mình, hắn vẫn sợ người khác. Diệp Cửu Thu bi ai nghĩ tới tương lai mình phải sinh hoạt tại Âm Thi tông.
Khi nỗ lực chống đỡ của Diệp Cửu Thu đã đến cực hạn, tông chủ ngồi trên cùng cuối cùng cũng lên tiếng.
Tông chủ là một nam nhân trung niên cao lớn gầy guộc —— tuyệt đại đa số người trong Âm Thi tông đều có vóc dáng như vậy, hắn cực lực hoà hoãn ngữ khí: "Cửu Thu a, đã ngẫm kỹ nên tu mạch nào chưa?"
"Cốt Nguyệt." Hai chữ ngắn ngủi bật ra.
Hà Sơn Kiến đứng cách đó không xa phản cảm nhăn mày, cái tên này, nói chuyện với tông chủ mà vẫn dùng cái ngữ khí không coi ai ra gì!
Tông chủ không để ý, hắn không nắm chắc thái độ của Diệp Cửu Thu, cực kỳ muốn nhanh chóng ném người ra khỏi tay. Miễn cho không đúng chỗ nào, chọc giận tới lão tổ tông, hắn không gánh vác được.
"Mạch Cốt Nguyệt có tám vị trưởng lão." Hắn phất tay áo, "Bước lên trên một bước. Cửu Thu nhìn đi, muốn theo học vị nào?"
Hắn dứt lời, thì có tám nam nữ bước lên trước một bước.
Ánh mắt của hết thảy đệ tử thân truyền ở đây đều trở nên cổ quái, từ lúc nào Kim Đan trưởng lão mà mọi người liều sống liều chết muốn bái vào môn hạ đã trở thành rau cải trắng, có thể mặc người chọn lựa như vậy?
Diệp Cửu Thu trong nháy mắt cảm giác được ánh mắt dừng lại trên người mình tăng gấp đôi.
Lại càng bị người ghét hơn.
Bất quá có vẻ như đã quen, Diệp Cửu Thu cứng ngắc giật giật khóe môi, quay lại nhìn tám vị sư phụ ứng cử viên đằng kia.
Chẳng lẽ ở chung cùng thi khôi đã lâu, người cũng sẽ thay đổi đến mức chẳng khác gì thi khôi? Vàng như nến, âm u, cổ quái, đáng sợ —— Nha? chờ chút!
Ánh mắt của Diệp Cửu Thu bỗng nhiên dừng lại, rơi trên người một nam tử tuổi còn trẻ.
Người kia rất trẻ trung, thân hình thon dài, toàn thân mặc một trường bào dài tay màu mực, từ trong tay áo lộ ra da thịt trong suốt trắng như băng tuyết. Ngũ quan hắn tuấn mỹ, thần sắc cũng lạnh nhạt như băng tuyết, đồng tử nhạt không có bao nhiêu cảm xúc thừa, một mảnh hờ hững.
Người này đứng trong các trưởng lão, đối với Diệp Cửu Thu mà nói, như ở trong bóng tối tìm mãi rốt cuộc nhìn thấy một tia sáng. Hoàn toàn sáng chói loá mắt!
Tuy rằng người này vừa nhìn không dễ ở chung, thế nhưng ——
"Ta chọn hắn." Diệp Cửu Thu chỉ ngón tay về phía nam tử, như chém đinh chặt sắt.
"Ánh mắt Cửu Thu không sai." Tông chủ cười nói, "Phong Ngọc Thư Phong trưởng lão là Kim Đan trưởng lão mới tiến giai của Âm Thi Tông ta, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như thế này, tương lai không thể đo lường. Cửu Thu ngươi cùng Phong trưởng lão hảo hảo tu luyện, về sau nếu nhất môn song kết đan, có thể nói là một đoạn giai thoại."
Sau đó hắn liền nói với Phong Ngọc Thư: "Ta nhớ tới, Phong trưởng lão còn chưa có thu đệ tử? Cửu Thu liền giao cho ngươi, thành đại đệ tử của ngươi. Phong trưởng lão ý như thế nào?"
Phong Ngọc Thư ngước mắt nhìn Diệp Cửu Thu liếc một cái, không mặn không nhạt đáp một tiếng: "Lĩnh mệnh tông chủ."
Sau một phen miễn cưỡng của Diệp Cửu Thu, mọi người liền phân biệt tản đi.
Đều là nhân sĩ ma đạo nắm quyền sát sinh trong tay, phải hoà nhan duyệt sắc khinh ngôn tế ngữ* với một tiểu bối, cảm giác không dễ chịu chút nào.
*đại khái là nét mặt hoà nhã ăn nói nhỏ nhẹ
Nhưng không có cách nào, bối phận lão tổ cao hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần, là lão quái vật thứ thiệt.
Lão quái vật như vậy mà lại vẫn còn hậu nhân, chuyện này quả thật không có đạo lý!
Tâm nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra.
Cho nên bây giờ đem Diệp Cửu Thu giao cho thằng nhóc Phong Ngọc Thư kia, bọn họ cách xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, cũng không phải chán ghét.
Ngay cả Bạch Nhiên vừa mới mở miệng, đưa ra chuyện hắc quan tài của Diệp Cửu Thu, cũng vì tông chủ cảm thấy vấn đề không lớn, dứt khoát đẩy cho Phong Ngọc Thư.
Sau khi mọi người tản đi, còn lưu lại cửa Chính điện, cũng chỉ có Diệp Cửu Thu, Phong Ngọc Thư, còn có Bạch Nhiên hỗ trợ nhấc quan tài.
"Ngươi không nhấc nổi hắc quan?" Thanh âm Phong Ngọc Thư lạnh nhạt không có nửa điểm nhân khí.
"Ân." Diệp Cửu Thu gật gật đầu, Phong Ngọc Thư trước mặt tâm tình không thể hiện gì, hắn không rõ có hơi sốt sắng thấp thỏm, giống như phải đối mặt với thầy giáo trong trường học của gia tộc, ngay cả nói năng cũng phải thêm một phần cẩn thận từng li từng tí một.
Diệp Cửu Thu cắn cắn môi, chậm rãi đưa tay ra, trong lòng ai thán, mới nhận một sư phụ, đã phải mất thể diện trước mặt sư phụ rồi.
Ôm chặt thân quan tài, thêm linh lực, nhận lấy từ trong tay Bạch Nhiên.
"!" Diệp Cửu Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn hắc quan tài ngoan ngoãn trong tay mình, nhẹ tưởng như không có trọng lượng!
Hắn nâng lên được rồi!
Nha nha nha!
Tại sao!
Bạch Nhiên cũng kinh ngạc nhướng lông mày, nhưng rất nhanh khôi phục trấn định: "Chúc mừng Diệp sư đệ."
"Ớ, ơ..." Diệp Cửu Thu hoàn không phản ứng kịp, ngẩn ngơ nhìn hắc quan tài, trong lòng chỉ lặp lại một câu hỏi: Tại sao?
Chẳng lẽ là mệnh thi của hắn cũng không muốn nhìn hắn mất mặt trước mặt sư phụ?
Sau khi ý nghĩ này nảy ra, Diệp Cửu Thu liền không nhịn được tin tưởng. Khóe môi lặng lẽ cong cong lên, trộm cười. Cái tên mệnh thi kia, dù có chút hay thay đổi thất thường, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm.
Phong Ngọc Thư dùng thần thức đảo qua hắc quan, không phát hiện dị thường. Hắn lấy ra một viên ngọc giác* ném cho Diệp Cửu Thu, sau khi nhìn Diệp Cửu Thu luống cuống tay chân đỡ lấy, mới nói: "Việc tu luyện có thắc mắc gì, dùng cái này, có thể tới chỗ tu luyện tìm ta."
*hòn ngọc do 2 viên đính liền nhau.
"Bạch Nhiên, ngươi dẫn hắn đi Công Pháp điện chọn mấy bộ pháp quyết."
Sau khi Bạch Nhiên đáp lại, liền thấy Phong Ngọc Thư đạp lên quan tài, dùng tốc độ còn nhanh hơn cả Hà Sơn Kiến và Bạch Nhiên, vượt qua tiểu Hoàng tuyền, biến mất trong màn chướng khí nặng nề.
Đi thẳng thắn dứt khoát ghê.
Diệp Cửu Thu cầm ngọc giác ôn nhuận, ế, mỗi vậy thôi hả?
Hắn còn tưởng rằng phải trái phải phục vụ sư phụ, thời khắc đều phải nghe giáo huấn.
"Tự thân tu luyện là chuyện của chính mình." Bạch Nhiên như nhìn thấu nghi ngờ của hắn, giải thích, "Nhưng bái một cái Kim Đan trưởng lão làm sư phụ, có thể tránh đi đường vòng trên con đường tu luyện. Như Phong trưởng lão nói, khi tu luyện gặp phải vấn đề gì, cứ việc đi hỏi hắn."
Diệp Cửu Thu gật gật đầu.
Công Pháp điện cũng ở trên hòn đảo nhỏ này, lầu gỗ cao ba tầng, có một lão đầu gầy guộc trong coi.
Khi Bạch Nhiên mang Diệp Cửu Thu đến cửa, hắn chỉ liếc mắt một cái, liền phất tay cho đi. Bạch Nhiên cười trêu chọc Diệp Cửu Thu: "Trên dưới Âm Thi tông, khẳng định đã đem bộ dáng của đệ khắc sâu trong tâm."
Diệp Cửu Thu giật nhẹ khóe môi không lên tiếng, phải a, đều ở sâu trong tâm đánh người đi.
Công pháp Luyện Khí kỳ toàn bộ đặt ở lầu một. Trên từng hàng giá gỗ, các thức ngọc giản được trưng bày chỉnh tề.
"Mỗi khi tu vi thăng một tiểu giai, là có thể đi vào trong lầu chọn một bộ công pháp."
Bạch Nhiên mang theo Diệp Cửu Thu đi lại giữa từng hàng giá gỗ, "Đương nhiên, nếu có đầy đủ linh thạch, cũng có thể chọn một bộ công pháp đáng giá. Bất quá Diệp sư đệ đã được đặc biệt cho phép, chỉ cần cần thiết, liền có thể đi vào chọn bất cứ lúc nào."
"Nhưng ta có một lời khuyên cho Diệp sư đệ, tham nhiều nhai không nổi, lựa chọn thích hợp nhất cho bản thân mới là chính đạo." Bạch Nhiên cười nói, "Diệp sư đệ chỉ mới bắt đầu tu luyện, ta ngược lại đề cử mấy bộ pháp quyết cơ bản nhất."
"Là gì?"
"Công pháp tu luyện của mạch Cốt Nguyệt bình thường là Minh Nguyệt quyết, bất quá ta xem lão tổ đã cho Diệp sư đệ một bộ công pháp, công pháp kia ngược lại không cần đổi, Minh Nguyệt quyết nhất định không sánh bằng." Bạch Nhiên hơi trầm ngâm, liền lựa chọn, "Thao túng thi khôi cơ bản nhất ở chỗ thần thức của tu sĩ, về sau đặc biệt cần thiết một lòng chuyên sâu, bộ "Triêu Mộ quyết" này tổng cộng chín tầng, vừa vặn thích hợp với Luyện Khí kỳ. Đợi sau khi sư đệ bước vào Trúc Cơ, đổi lại pháp quyết cũng không muộn."
Bạch Nhiên tay ra một chiêu, mấy chiếc ngọc giản rơi vào tay hắn, hắn tiện tay đưa cho Diệp Cửu Thu, tỉ mỉ giải thích: "Ta lựa chọn ba bộ pháp quyết công kích cho ngươi, một bộ phòng ngự, còn có một bộ thân pháp, nhập môn cũng không quá khó. Chờ khi tu luyện đại thành, hẵng nghĩ thêm đến cái khác."
Hắn cân nhắc cẩn thận đến Diệp Cửu Thu mấy ngày trước vẫn là thân phận người phàm.
Diệp Cửu Thu không có dị nghị nhận lấy ngọc giản, hắn mù tịt về mấy thứ này, hiện tại có người chỉ cho hắn một lối đi, hắn đương nhiên không có nửa phần ý kiến.
"Cảm tạ Bạch sư huynh." Diệp Cửu Thu thật tâm nói cám ơn. Bạch Nhiên đại khái là hảo ý duy nhất hắn có thể cảm nhận được từ khi nhập tông tới nay.
Hai người ra khỏi Công Pháp điện, Bạch Nhiên đưa Diệp Cửu Thu trở về nơi ở, liền cáo từ ly khai.
Không xa sau khi hắn rời đi nơi ở của Diệp Cửu Thu, liền nhìn thấy Dương Hoành từ sau một gốc cây tử nam xoay người đi ra, khóe môi mang theo nụ cười tà khí: "Bạch sư đệ, đồ vật đã giao vào tay hắn?"
Bạch Nhiên khẽ mỉm cười: "Chuyện Dương sư huynh xin nhờ, ta thế nào dám thất lễ?"
Dương Hoành nghe vậy, cười ha ha: "Việc này đa tạ Bạch sư đệ."
Còn Diệp Cửu Thu đang ngồi ở trên giường nhỏ, tĩnh tâm kiểm tra ngọc giản, lúc này đang cầm lấy một chiếc ngọc giản: "Âm Xá quyết?"
Thuộc về pháp môn phòng ngự, tổng cộng có ba tầng cảnh giới, cảnh giới cao nhất thể luyện một thân băng cơ ngọc cốt, đao kiếm không thể thương tổn.
Diệp Cửu Thu duyệt từ trên xuống xem lướt qua, nhớ vào trong đầu. Mơ hồ cảm thấy được chỗ nào đó có chút quái lạ, cuối cùng chỉ coi cái hình dung băng cơ ngọc cốt đối với hắn mà nói có chút buồn nôn, cũng không để ý lắm.
Rồi lại xem qua từng pháp quyết Bạch Nhiên chọn cho hắn.
Pháp quyết công kích có ba cái: Thi Sát thuật, tu luyện Thi Sát, người phàm chạm tới lập tức bốc hơi, Thi Sát lợi hại thậm chí có thể làm ô nhiễm pháp bảo của đối thủ. Âm Phong thuật, triệu đến âm phong, có thể như đao kiếm hại thân thể người, càng có thể hại thần hồn người. Lạc Anh quyết, công kích ảo thuật, thuộc về pháp quyết công kích phụ trợ, tạo ảo cảnh khốn địch, lại để thi khôi cho đối phương một đòn trí mạng.
Pháp quyết thân pháp tên là Bộ Bộ Sinh Liên, tổng cộng chín tầng, hiện tại trong tay hắn mới chỉ có ba tầng đầu. Công pháp sau đó hắn cần phải bước vào Trúc Cơ kỳ mới có thể tu luyện.
Mới bắt đầu còn cảm thấy mấy bộ pháp quyết này còn quá ít, bất quá bây giờ mở ra, Diệp Cửu Thu không khỏi nhún vai: Nhiều như vậy, nên bắt đầu tu luyện từ cái nào a?