Lục Ngạn gần như chạy tới, không thèm quan tâm đến phong thái ổn trọng và lịch sự, chọn một căn phòng rồi ngồi chờ Tô Duyệt Nhiên.
Sau khi gửi vị trí phòng cho Tô Duyệt Nhiên thì đầu ngón tay của anh ta gõ đều đặn lên mặt bàn, trong lòng có bao nhiêu gấp gáp nhìn là có thể biết.
Chờ Tô Duyệt Nhiên chuẩn bị tốt đi vào quán cà phê thì Lục Ngạn đã đợi một hồi lâu.
“Anh Lục?” Tô Duyệt Nhiên hơi bất ngờ với sự thay đổi của Lục Ngạn, sinh sống ở nước ngoài lâu có thể khiến một người thay đổi nhiều đến thế sao?
Nhìn dáng vẻ của người trước mắt, Lục Ngạn bất tri bất giác thở dài một hơi, giọng nói mềm mại hơn.
“Anh có việc muốn hỏi em.”
“Anh Lục, anh uống ly cà phê trước rồi nói sau?” Tô Duyệt Nhiên ngồi xuống, không trả lời câu của Lục Ngạn mà hơi cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của Lục Ngạn, gọi cho mình một ly sữa bò.
Đến quán cà phê mà gọi sữa bò thì hơi kỳ quái, nhưng không phải không ai làm như vậy cả, bởi vì Tô Tuyết uống cà phê sẽ bị mất ngủ nên cô chưa từng uống cà phê bên ngoài, vì không muốn bị người khác phát hiện nên Tô Duyệt Nhiên cũng chưa từng uống cà phê bên ngoài.
Lục Ngạn gật đầu, phối hợp ngồi một bên lo lắng chờ đợi.
Cuối cùng đã đợi được nhân viên phục vụ bưng cà phê cùng sữa bò lên, Tô Duyệt Nhiên nhận sữa bò uống một ngụm, áp chế chút căng thẳng trong lòng. Còn chưa chờ Lục Ngạn mở miệng, cô ta đã xích lại gần Lục Ngạn: “Anh Lục, bác gái không thích em.”
“Mẹ anh thế nào?” Mặc dù tính cách mẹ của anh ta hơi lạnh nhạt lại hơi khó nói, nhưng sẽ không vô cớ gây chuyện.
“Bác gái nói em chỗ này không tốt chỗ kia cũng không tốt, nói em không xứng với anh!” Tô Duyệt Nhiên bĩu môi một cái, nước mắt đầm đìa, nhanh chóng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Ngạn rồi tầm mắt lại ngước xuống, dáng vẻ như chịu rất nhiều uất ức.
“Sao lại như thế được? Mẹ vẫn luôn đối xử với em như con gái. Trước kia tính cách em mềm yếu, ở studio chịu uất ức, khi đó mẹ nói với anh phải giúp đỡ em thật nhiều.” Lục Ngạn lấy một tấm hình từ trong ví ra.
“Đây là tấm ảnh duy nhất anh chụp ảnh chung cùng em, một khi em bực bội hoặc bị thương thì sẽ trốn đi, ngày đó em đang muốn trốn đi thì bị anh bắt được, quấn lấy em mãi mới có được một tấm ảnh chung như vậy, em còn nhớ không?” Lục Ngạn cười nhẹ nhìn ảnh chụp, quan sát cẩn thận từng li từng tí vẻ mặt của Tô Duyệt Nhiên.
Tô Duyệt Nhiên nào biết có chuyện như thế? Ảnh chụp gì chứ, cô ta chưa từng thấy.
“Chết tiệt, đồ đàn bà đê tiện Tô Tuyết dám giấu diếm tao chuyện này ư! Ngay cả chụp hình cũng không nói cho tao! Chết rồi còn muốn tao dọn dẹp cục diện rối rắm do mày để lại!” Đáy mắt dữ tợn cùng phẫn hận của Tô Duyệt Nhiên đều bị Lục Ngạn nhìn thấy cả.
“Em còn nhớ cây súng lục kia không? Anh sợ em bị người khác ức hϊếp nên cố ý tặng cho em, bây giờ em còn giữ bên người không?” Ánh mắt Lục Ngạn lạnh lùng, nhìn cả người Tô Duyệt Nhiên run lên.
“Khi đó à, em cảm thấy cầm nó quá nguy hiểm nên em lén giấu nó đi rồi, lâu như vậy cũng không biết để ở chỗ nào nữa.” Tô Duyệt Nhiên cúi đầu xuống cười xấu hổ, kỳ thực là đang tránh ánh mắt dò xét của Lục Ngạn.
“Ồ? Là vậy sao!” Lục Ngạn cười lạnh, thật không giống như trên thư viết, hơn nữa cô gái kia biết đó là súng ngắn đồ chơi, làm sao có thể nguy hiểm được? Người trước mặt đang nghĩ đó là súng ngắn thật?
“Ai da, anh Lục, anh còn nhớ những thứ này làm gì! Những chuyện trước kia đã qua bao lâu rồi chứ, anh còn nhớ lần trước chúng ta ra ngoài du lịch không?” Tô Duyệt Nhiên cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Lục Ngạn, khóe miệng vội vàng cong lên nở nụ cười, cố gắng nói sang chuyện khác.
“Khi đó anh còn khen em mặc váy trắng kia rất dễ thương nữa! Khen em như tiên nữ. Nhưng thời tiết không thích hợp để mặc, lần sau có cơ hội em lại mặc cho anh xem, chúng ta lại đi du lịch, có được không?”