Hắc Hóa Tiểu Thư Và Kiêu Ngạo Tổng Tài

Chương 51: Ước định ngày hẹn với Tô Duyệt Nhiên

Ông cụ Mặc không ở nhà, nghe nói là ra ngoài tìm bạn bè tán gẫu, mấy ngày tiếp theo sẽ không về nhà.

Nghe đến đây, Mặc Dịch Minh dẫn theo Khúc Nhiễm đi vào thành phố A.

“Đừng trưng khuôn mặt bình tĩnh như cụ già đó ra nữa.” Mặc Dịch Minh hơi nhíu mày, dường như ngày nào người trước mắt này cũng có tâm sự, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn trưng ra vẻ đau khổ, nói trắng ra là giống như mặt chết, không có sự thanh thuần của lứa tuổi này, trông thật khó coi.

“Tôi à?” Khúc Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu lên, lông mày vẫn nhíu chặt lại.

“Nói cô đó thì sao.” Mặc Dịch Minh nhịn không được đưa tay vuốt lông mày đang nhíu chặt kia, tâm trạng thoải mái không ít: “Ngày nào cũng bày ra cái mặt thối đó, tôi nhìn cảm thấy khó chịu.”

Nhìn cho thỏa mắt, Mặc Dịch Minh đút tay vào túi quần đi lên phía trước.

“Anh ấy… đυ.ng vào mình?” Khúc Nhiễm hơi sững sờ, ngón tay xoa giữa lông mày: “Ngày nào mình cũng nhíu mày sao?”

Người kia đi ở phía trước, không hề có ý định dừng lại chờ Khúc Nhiễm.

“Này này này! Đi nhanh như vậy làm gì!” Khúc Nhiễm vội hô lên chạy đuổi theo.

“Ngu ngốc.” Mặc Dịch Minh nhẹ giọng mắng một câu, khóe miệng đẹp đẽ cong lên.

Lục Ngạn vội vã chạy về nhà, đúng lúc nhận được một bức thư.

“Cậu chủ, thư của cậu.”

“Tôi sao?” Lục Ngạn hơi sững sờ, bây giờ còn ai gửi thư nữa chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy hơi kỳ quái, tin tức mình vừa về nhà còn chưa truyền đi, bức thư này tới thật trùng hợp, hay là mỗi một cử động của mình đều bị người khác chú ý?

“Được, cảm ơn.” Lục Ngạn nhận bức thư, mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng nghĩ thầm vẫn phải mở ra xem thử, dù sao cũng phải biết lai lịch của nó chứ?

Tùy ý ném hành lý sang một bên, Lục Ngạn ngây người nằm lên trên ghế sofa nhỏ trong căn phòng, trong thư không kí tên, nhưng chữ viết lại khiến người ta thấy rất quen thuộc.

Lục Ngạn nhíu mày, cảm thấy bức thư này không đơn giản, không chịu nổi lòng hiếu kỳ của mình nên mở bức thư ra xem.

Chỉ mới đọc lướt thôi, anh ta đã giật nảy mình.

“Gì?” Lục Ngạn hơi không dám tin, nội dung trong thư giống với suy đoán của mình! Thật sự, thật sự là cô gái lúc trước kia viết sao?

Anh ta hơi mở miệng, định nhỏ giọng gọi tên của cô gái kia nhưng phát hiện mình còn không biết tên của cô.

“Đến bây giờ em còn chưa nói cho tôi tên thật của em…”

Trong lòng mang theo chút hoảng hốt, Lục Ngạn quyết định đi tìm Tô Duyệt Nhiên đối chất, mặc dù cô gái kia không nói với mình tất cả mọi chuyện của cô, nhưng điều bây giờ anh ta có thể làm là chọc thủng bộ mặt giả tạo của nhà họ Tô!

“Tô Duyệt Nhiên, bây giờ em ở đâu?”

Lúc Lục Ngạn gọi điện thoại đến, Tô Duyệt Nhiên còn hơi mờ mịt, không phải người đàn ông này xuất ngoạt rất lâu cũng không chịu liên lạc với mình sao, bây giờ nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho mình rồi?

“Anh Lục, em đang ở nhà.” Tô Duyệt Nhiên khéo léo trả lời.

“Được, bây giờ em đến quán cà phê kia đi, địa chỉ em biết đúng không? Anh ở đó đợi em.”

Lục Ngạn cúp điện thoại, chạy thẳng về phía quán cà phê, một đám mây mù trong lòng anh ta sắp sửa tan đi, anh ta vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi.

“Anh Lục về nước lúc nào vậy?” Tô Duyệt Nhiên đứng lên thay một bộ quần áo: “Sao lại gấp gáp gặp mình như vậy chứ?”

Quan hệ của hai người đã nhạt nhòa, nếu không phải bị hôn ước níu kéo thì cuộc sống đã thoải mái hơn từ lâu rồi.

Nếu lần này Lục Ngạn trở về để xóa bỏ hôn ước, Tô Duyệt Nhiên cũng không sợ. Nhưng chuyện gì cần diễn thì nên diễn, Lục Ngạn vẫn còn chút giá trị lợi dụng.

Nhưng nhớ tới khuôn mặt anh tuấn kia, Tô Duyệt Nhiên phút chốc hơi thất thần, mặc dù Lục Ngạn càng ngày càng thờ ơ với mình, nhưng nói thật, Tô Duyệt Nhiên rất thích gương mặt kia của anh ta.