Muôn Màu Muôn Vẻ (NP)

Chương 3: Đòi người

Trong khi Mộ Cẩn đang ăn mì thì Ngô Hà xách vào một túi đồ gì đó, đứng từ rất xa chứ không dám đến gần trước mặt nàng chắp tay hành lễ: "Tỷ muội, ta thật sự rất xin lỗi, sáng nay ta thật sự không cố ý để ngươi đi một mình đâu, chỉ tại vì ta thật sự không dậy nổi."

Mổ Cẩn hút gắp mì cuối cùng cũng không thèm nhìn nàng ta, đến lúc tìm khăn lau miệng thì nàng đột nhiên nhớ tới Tê Vân.

Nàng đã đi lâu như vậy, tên nam nhân nói một đằng nghĩ một nẻo đó e là lại ghi hận nàng thêm một lần nữa rồi.

Ngô Hà nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh nàng: "Đây là bánh bao thịt bò ta mua ở quán của Ngưu thúc, mẻ mới vừa mới ra lò, vô cùng ngon!"

Nàng ta mở túi giấy gói ra, những chiếc bánh bao trắng mập mạp mềm mại còn bốc khí nóng nghi ngút, mùi thơm đã bay lơ lửng đến chỗ nàng.

Mộ Cẩn bốc một cái lên cắn một miếng, da bánh mềm mịn, nước và mùi thịt trong nháy mắt hòa quyện vào nhau.

Nàng nhắm mắt hài lòng.

Nhân thịt bò vẫn là ăn ngon nhất. Nhưng mà có hơi quý hiếm, Hoa Triêu khôn có thảo nguyên thích hợp để chăn nuôi bò, vốn dĩ là chỉ dựa vào các thương nhân và người bên ngoài bán rong mua được.

"Thế nào, ăn ngon chứ?"

Mộ Cẩn gật đầu: "Cũng không đến nỗi tệ lắm."

"Hì hì." Ngô Hà lại nở nụ cười nhìn nàng chằm chằm: "Công tử Tê Vân cho người gọi ngươi đến phòng lâu như vậy là để làm gì thế?" Nàng ta vừa nói vừa nháy mắt một cái: "Có khi nào còn chưa thỏa mãn nên mới tìm đến ngươi nữa."

"Khụ khụ!" Suýt chút nữa thì Mộ Cẩn phun cả bánh bao trong miệng ra ngoài: "Không thể nào! Tối hôm qua hắn ta mới tiếp đãi hai vị khách nữ xong, có là người sắt cũng không chịu đựng được đấy chứ. Hơn nữa, nếu mà hắn chưa cảm thấy đủ thì có thể tùy tiện tiếp thêm khách còn tốt hơn ta nhiều."

"Cũng đâu thể nói như vậy được. Một bên là hầu hạ người khác, một bên là được người khác hầu hạ, làm sao có thể giống nhau được. Trong này không có nhiều người trẻ tuổi thì các công tử đành tìm các quy nương như chúng ta để giải tỏa áp lực thôi. Nhưng mà..." Ngô Hà xoa xoa cằm: "Quả thật không có lý gì lại tìm ngươi nha, tuy rằng ta béo hơn ngươi một chút nhưng trông vẫn thanh tú chỉnh chu hơn mà. Ngày thường dường như cũng không có ai tìm gặp ngươi cả."

Điều này thực sự đánh vào nỗi đau của nàng rồi. Tước đó nàng vào Thì Hoa Lâu là để có thể nhanh chóng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí của nàng mà các công tử vốn dĩ là không để ý đến cô chút nào.

Nhưng rời khỏi Thì Hoa Lâu thì nàng càng không có cơ hội. Những nam nhân đàng hoàng thì sẽ để ý đến vấn đề trinh tiết, tránh xa nàng còn không kịp.

Mộ Cẩn hơi tức giận bất bình: "Tuy rằng ta trong không được xinh đẹp lắm như kỹ thuật của ta rất tốt."

"Ha ha ha ta hiểu, ta hiểu mà. Lưu quy nương sắp năm mươi tuổi kia cũng bảo bản thân như vậy đấy."

Mộ Cẩn trợn mắt: "Nếu không ngươi đổi với ta đi hầu hạ công tử Tê Vân, việc dùng vỏ trứng múc nước này chắc chắn ngươi cũng sẽ làm tốt hơn ta đấy."

"À, đột nhiên ta nhớ ra cha Kim vừa mới tìm ta! Ta phải đi trước đây, buổi tối ta sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi!"

Ngô Hà đứng dậy bỏ chạy, thân hình mập mạp lại nhanh nhẹn giống như củ khoai tây mặc quần áo vậy.

Mộ Cẩn cúi xuống chỉ chỉ vào vòng eo của mình, từ nhỏ nàng uống nước thôi cũng đã béo rồi, mấy năm trước chạy vặt kiếm sống khắp nơi mà cũng chưa gầy bớt được chút nào, mấy tháng nay sống ở Thì Hoa Lâu hình như lại béo hơn một chút rồi.

Vậy thì ăn nốt chỗ bánh bao nhân thịt này rồi sẽ bắt đầu giảm béo thôi!

Tiểu Liễu bắt được nàng trở về.

Hai nửa vỏ trứng giờ cũng biến thành một ly rượu to bằng ngón tay cái.

"Như thế thì có đến chết ta cũng không múc hết bồn nước này."

Tiểu Liễu lạnh lùng vô tình nói: "Múc!"

Lần này hắn ta nhìn chằm chằm từ đầu đến cuối, Mộ Cẩn chỉ có thể thay phiên tay trái rồi tay phải để múc nước, đầu tiên là eo của nàng bắt đầu mỏi, sau đó là cả cánh tay bắt đầu bị co cứng lại.

Nhưng mỗi lần nàng định dừng lại nghỉ một chút thì Tiểu Liễu lại lập tức thúc giục: "Nhanh lên, đừng có lười biếng!"

Mộ Cẩn lau mồ hôi, đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, cả người lảo đảo về phía trước, may mà đúng lúc tay chống được vào thùng gỗ.

"Ngươi đừng có mà giả bộ, mau múc hết nước đi, ta sẽ giám sát ngươi múc cả đêm nay!"

Mộ Cẩn cầm thùng gỗ lên, tất cả ngón tay đều run lẩy bẩy. Lửa giận trong lòng trong phút chốc bùng lên, ly rượu bị nàng ném mạnh vào bồn tắm, nước bắn lên trên mặt Tiểu Liễu.

Nước từ đôi môi khẽ nhếch của hắn ta lăn xuống, giọng nói của hắn ta chợt dịu xuống: "Ngươi… ngươi lại muốn làm cái gì!"

Mộ Cẩn không nói được một lời nào xoay người đi ra ngoài.

Tê Vân đang đọc thoại bản, nhìn thấy người đi ra thì nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"

Mộ Cẩn nói rất nhanh: "Không phải người muốn áp chế Phất Trần sao, ta có thể giúp người."

Tiểu Liễu giữ lấy nàng: "Ngươi định làm cái gì, mau trở về múc nước, đừng có làm phiền công tử nghỉ ngơi!"

Mộ Cẩn bỏ tay của Tiểu Liễu ra, bước lên phía trước vài bước: "Chỉ cần giành được Lục vương nữ thì người sẽ trở thành đệ nhất công tử không chỉ của Thì Hoa Lâu mà còn của toàn Hoa Triêu. Mà ta thì có thể giúp người làm được điều đó."

Tê Vân hơi hơi nhướng mày: "Ai nói ta và Phất Trần tranh giành vậy?" Hắn cuộn quyển sách lại đập đập vào lòng bàn tay mình: "Nếu Lục vương nữ coi trọng ta thì là vì dung mạo của ta đẹp hơn. Còn một quy nương nhỏ bé nhà ngươi thì có năng lực gì mà to tiếng trâng tráo nói muốn giúp ta."

"Từ khi còn trẻ Lục vương nữ đã trà trộn vào khắp các nơi phong nguyệt ở Hoa Triêu rồi, còn người đẹp như thế nào mà chưa từng thấy qua. Tuy công tử Tê Vân đẹp nhưng cũng không đến mức khiến người khác ngạc nhiên. Nếu không có sự giúp đỡ của ta, các nàng có thể vì sự mới mẻ mà ngủ với người một đêm, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ Phất Trần để sủng một mình người đâu."

Tê Vân khinh thường quay lại nhìn: "Khả năng của ta, một lần là đủ."

Mộ Cẩn chậm rãi nói: "Khi Phất Trần mới ra mắt cũng thường xuyên một đêm có nhiều nữ tử bên cạnh, những nữ tử tầm thường vốn dĩ không thể thỏa mãn hắn được. Hắn hiện tại, chà, chỉ vì Lục vương nữ mà bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi."

Tiểu Liễu ở phía sau nàng không ngừng véo eo của nàng, căng thẳng nói: "Ngươi há mồm ra thật sự là cái gì cũng có thể nói ra được, còn không mau xin lỗi công tử Tê Vân đi."

"Điều ta nói chính là sự thật, tại sao phải xin lỗi chứ, công tử Tê Vân sẽ không vì thế mà giận cá chém thớt với người khác đâu." Mộ Cẩn vỗ vỗ tay của hắn ta: "Ngươi còn cứ chạm vào ta như vậy, ta sẽ nghĩ là ngươi thích ta đó."

Tiểu Liễu lập tức bỏ nàng ra, lùi ra rất xa: "Ngươi đừng có nằm mơ!"

Tê Vân đột nhiên đứng dậy bước về phía nàng.

"Ngươi vừa mới nghi ngờ năng lực của ta sao? Một đêm nhiều nữ tử mà thôi, ngươi cho rằng ta không thể sao?"

Lúc này Mộ Cẩn mới phát hiện rằng hắn còn rất cao, đầu của hắn cúi xuống mà bóng của hắn lại bao phủ toàn bộ lấy nàng, phía sau gáy không hiểu sao lại nổi da gà: "Đương nhiên là không phải! Khả năng linh hoạt của công tử Tê Vân ai cũng biết! Nhưng mà sở thích của Hoa Lam Doanh có hơi đặc biệt, người bình thường không biết được, nhưng mà Phất Trần lại tình cờ chọc đúng chỗ của nàng ấy!"

Tê Vân hơi nheo nheo mắt: "Ngươi và Lục vương nữ rất thân quen sao?"

"Không quen!" Mộ Cẩn suy nghĩ lại thì hai người quả thật không quen, nếu không đến hiện tại Hoa Lam Doanh đã không chưa nhận ra nàng: "Chỉ là vô tình biết được."

Tê Vân còn đang định hỏi cái gì đó thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.

"Tê Vân, là ta Cha Kim đây."

Tiểu Liễu liếc mắt nhìn Tê Vân một cái rồi lập tức bước qua mở cửa.

Không ngờ người bên ngoài dường như vừa mới uống rượu, bước đi vẫn bình tĩnh nhưng trên mặt đã ửng đỏ, ngay cả môi cũng sưng đỏ ẩm ướt hơn bình thường.

Tuy rằng Kim Đa Ngọc cười khanh khách nhưng Mộ Cẩn vẫn nhận thấy có điều gì đó không đúng ngay lập tức.

"Tê Vân nể mặt Cha Kim một chút, để nàng ta đi với ta đi, ngươi giữ nàng ta cả một ngày chắc cũng phải nguôi giận rồi."

Tê Vân dường như không ngờ rằng Kim Đa Ngọc vừa bước vào đã ngay lập tức muốn đòi người.

"Nếu như Cha Kim đã mở lời thì ta cũng chỉ có thể thả người đi mà thôi."

Tiều Liễu nhìn chằm chằm xuống mũi chân than thở một câu: "Nàng ta làm việc vô cùng chậm chạp, đến bây giờ mà nước vẫn chưa được mang đi hết đâu."

Kim Đa Ngọc lập tức nhìn về phía Mộ Cẩn: "Sao lại thế này, có chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, còn không mau mang nước đi đổ nốt đi."

"Vâng!"

Mộ Cẩn nhanh chóng đổ đầy số nước còn lại vào thùng gỗ, khi xách nước đi ra ngoài nàng nghe được Cha Kim nói: "Ngươi quyết định cuối tháng muốn tham gia sàn đấu sao? Hiện tại ngươi đã rất nổi tiếng rồi, thật sự là không cần phải vất vả như vậy đâu."

"Ta cảm thấy vẫn chưa đủ." Tê Vân nhìn thấy Mộ Cẩn liền nói vòng vo: "Vừa nãy Mộ quy nương còn nói muốn giúp ta đấy.

"Nàng ta?" Cha Kim tỏ ra kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười thoáng qua: "Thế mà ngươi cũng thật là tinh mắt đấy, tuy nàng ta dung mạo xấu xí nhưng cũng có sở trường đấy."

Tiểu Liễu trợn mắt lớn nhìn khó hiểu.

Nhưng Kim Đa Ngọc không nhiều lời nữa: "Vậy người chuẩn bị đi, năm ngày nữa là đến sàn đấu cuối tháng này rồi."

Sau đó khi hắn ta nhìn về phía Mộ Cẩn, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Đi theo ta."

Mộ Cẩn theo Kim Đa Ngọc ra ngoài, dưới lầu vẫn vô cùng náo nhiệt.

Nàng nhìn thấy Vệ nương tử qua một góc cửa sổ, ngăn cách với xung quanh bởi một bức bình phong, nàng ta đang ngồi trên đùi một nam nhân, đầu hơi ngửa ra để lộ ra khuôn mặt tràn đầy xuân tình. Nam nhân kia không ngừng hôn lên cổ nàng ta, dưới làn váy rộng cũng có thứ gì đó đang chen chúc bên trong.

"Còn ngây người ra đấy làm cái gì, đi mau."

Mộ Cẩn rất muốn xem biểu cảm của Kim Đa Ngọc nhưng hắn ta lại xoay người bước nhanh lên lầu bốn.

Mộ Cẩn chỉ có thể xách thùng gỗ đi theo, ngay cả nước cũng chưa đi đổ được.

Nhưng sau khi vào phòng, Kim Đa Ngọc nhìn thấy Mộ Cẩn còn xách theo hai thùng nước thì không khỏi nhíu mày: "Ngươi còn xách hai thùng nước này làm cái gì. Đi đi, ngươi đi đổ nước đi đã."

Mộ Cẩn lại chỉ có thể mang nước xuống bốn lầu rồi lại leo lên lầu bốn.

Nàng thật sự nghi ngờ rằng Kim Đa Ngọc là muốn mượn cơ hội này để trút giận lên nàng.

Đặc biệt là khi nàng trở lại phòng thì Kim Đa Ngọc đã nằm ngủ trên giường rồi.

Đi, hay không đi đây.

Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đóng cửa lại, từng bước một đi đến chỗ Kim Đa Ngọc.