Mộ Cẩn cảm giác mình vừa mới nằm xuống ngủ thì cửa phòng đã bị gõ rầm rầm.
Tiếng ngáy của Ngô Hà dưới lớp chăn như tiếng sấm, nàng ta đang ngủ say như lợn, Mộ Cẩn chỉ có thể tự mình dậy đi ra mở cửa.
Sau cửa xuất hiện một bóng người, Tiểu Liễu bước lùi lại hai bước, nhìn mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi vuốt vuốt ngực nói: "Giữa trưa rồi ngươi còn ăn mặc kiểu dọa người gì thế hả!"
Mộ Cẩn yên lặng một chút rồi nói: "Giữa trưa rồi thì sao lại không để cho người khác ngủ."
Những nơi kỹ viện như thế này cơ bản đều là mở cửa vào buổi tối, ban ngày không kinh doanh mà để nghỉ ngơi. Đến cả những người ở đây cũng đều phải chịu cuộc sống ngày đêm đảo lộn.
Tiểu Liễu quắc mắt trừng nàng: "Ai bảo sáng nay hai ngươi khiêng nước để công tử Tê Vân tắm rửa sau đó lại không tìm được ai mang nước xả đi! Nếu không phải công tử Tê Vân tốt bụng thì các ngươi làm sao có thể được ngủ đến tận quá trưa, bây giờ mau nhanh chóng theo ta lên phòng khiêng nước ra bên ngoài!"
"Dù sao thì cũng phải để ta mặc quần áo vào đã chứ."
Lúc này Tiểu Liễu mới phát hiện trên người Mộ Cẩn mặc có mỗi một chiếc áo mỏng, ngay cả yếm cũng chưa mặc, mặc dù eo ủa nàng hơi thô nhưng hai luồng thịt sáng chói lọi trên ngực của nàng cũng lớn một cách đáng kinh ngạc.
Trong nháy mắt mặt hắn ta đã đỏ bừng lên.
Mộ Cẩn xoay người đóng cửa lại, vừa thay quần áo vừa thúc giục Ngô Hà. Đến khi quần áo mặc xong cả rồi mà Ngô Hà vẫn mê man vùi đầu vào chăn.
"Mau dậy đi, người ta đứng chờ ngay ở cửa kia kìa."
"Ai da, không đi không đi đâu." Ngô Hà ôm chặt lấy chăn, ngay cả mắt cũng không chịu mở.
Mộ Cẩn nghĩ cũng không thể nhúc nhích được nàng ta nên một mình đi ra ngoài.
"Sao có mỗi mình ngươi thế!" Nhìn thấy chỉ có mỗi một người đi ra, Tiểu Liễu thưỡn dài cả mặt ra, đôi môi vốn lồi ra do hàm răng vổ hiện tại lại càng lồi ra hơn.
"Còn chưa tới giờ Thì Hoa Lâu mở cửa thì còn lâu nàng ta mới rời giường." Mộ Cẩn ngáp một cái rồi nói: "Đừng có phưỡn cái mặt dài ra như thế, tuổi còn nhỏ mà nhìn già hơn cả cha Kim."
Tiểu Liễu không kiềm chế được trừng mắt lớn nhìn: "Ngươi, ngươi, cái đồ mặt heo nhà ngươi mà cũng có mặt mũi chê ta sao, sao không nhìn xem lại dáng vẻ của ngươi như thế nào!"
Nói xong hắn ta giậm mạnh chân một cái rồi quay người bước đi.
Mộ Cẩn vuốt vuốt cánh mũi đi theo phía sau, lúc đi ngang qua nhà bếp nàng liếc mắt nhìn qua một cái.
Giờ này nhà bếp cũng mới bắt đầu bận rộn làm việc, đầu bếp còn đang làm mỳ, ngay cả màn thầu cũng chưa bỏ vào hấp.
Nàng chán chường thở dài, cũng không biết Tê Vân dậy sớm như vậy làm gì, dù có dậy sớm hơn một chút thì cũng chưa có gì để ăn cả.
Sau đó, nàng đã nhìn thấy một bàn toàn đồ ăn sáng, cháo gạo kê, thịt lừa nướng, gạo nếp rang, hộp rau hẹ, còn có cả bánh tráng chiên vàng giòn.
Trứng vịt muối xanh nhàn nhạt cắt đôi, lòng vàng béo ngậy cho vào cháo rồi đảo nhẹ tay trộn đều, lấy đũa gắp một miếng bánh tráng giòn rụm đưa lên miệng.
Ừng ực...
Mộ Cẩn nuốt nước miếng thành tiếng.
Nàng thật sự hơi khâm phục Tiểu Liễu, không ngủ sớm hơn các nàng nhưng vẫn có thể dậy chuẩn bị một bàn thức ăn từ sớm như vậy.
"Công tử Tê Vân, Ngô Quy nương còn đang nằm lì trên giường có thúc giục thế nào cũng không dậy, nàng ta vốn dĩ không để người vào mắt mà!" Tiểu Liễu vừa bước vào đã lập tức báo cáo, cái miệng nhỏ nói không ngừng.
Nhưng ngược lại sau khi công tử Tê Vân thì dường như không hề tỏ ra nổi giận: "Nếu đã như vậy, hãy để nàng ta làm tất cả công việc một mình."
Tiểu Liễu sửng sốt, quay đầu hối nàng: "Có nghe thấy không, còn không mau bắt đầu làm việc đi."
Mộ Cẩn lên tiếng đáp lại rồi trên tay xách theo hai thùng gỗ không đi vào phía đằng sau bình phong.
"Chờ đã." Tê Vân đột nhiên mở miệng.
Mộ Cẩn lập tức dừng lại: "Công tử Tê Vân còn việc gì căn dặn nữa sao ạ?"
Hắn buông đôi đũa xuống, cầm một góc khăn nhẹ nhàng lau miệng, từng cử động từng lời nói đều vô cùng nhã nhặn giống như đóa hoa anh đào bay chầm chậm trong làn gió mát ngoài cửa sổ.
"Dùng cái này múc nước đi."
Mộ Cẩn không thể tin vào mắt mình nhìn một chiếc vỏ trứng trên mặt bàn: "Cái này ư?"
"Sao vậy, có vấn đề gì sao?" Cuối cùng Tê Vân cũng ngẩng đầu lên, ngũ quan sáng sủa đến chói mắt, ngay cả ý ác trong ánh mắt cũng thật sự động lòng người: "Nếu cảm thấy không dùng vỏ trứng được, hay là dùng tay thử xem sao?"
Mộ Cẩn hít một hơi thật sâu: "Là bởi vì mấy câu nói sáng nay mà khiến cho công tử Tê Vân tức giận phải không? Ta có thể giải thích hết với người, trước hết là do ta có mắt mà không có tròng, công tử Tê Vân không hề kém Phất Trần."
"Hì." Tê Vân nở nụ cười làm lộ ra hàm răng có hơi giống răng chó, sắc nhọn nhưng cũng không đến mức dọa người: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tức giận vậy? Múc nước đổ đi thôi mà, chẳng phải đây là bổn phận của quy nương các ngươi hay sao?"
"Dùng vỏ trứng múc nước không xong ngay được."
"Vậy thì cứ từ từ múc, đúng lúc hôm nay ta nghỉ ngơi, có rất nhiều thời gian."
Mộ Cẩn đến trước bàn cầm hai nửa vỏ trứng lên, cảm giác chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ bị vỡ nát. Bên trong vỏ được lấy ra rất tùy ý, một vòng lòng trắng trứng vẫn dính trong đó khiến cho không gian bên trong càng nhỏ, ưu điểm duy nhất là sẽ không bị rò rỉ nước.
"Chậc chậc." Tê Vân đột nhiên ngả người ra, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mặt người này nhìn thật đúng là phát ngán. Đi mau đi mau đi, đừng có làm bẩn mắt của ta."
Mộ Cẩn mím môi, nói đầy ẩn ý: "Thịt lừa nướng với cả hộp rau hẹ, công tử nên ăn nhiều chút cho bổ."
Tê Vân lập tức quay đầu lại, nghiến răng nói: "Tiểu Liễu trông chừng nàng ta cho kĩ, phải đảm bảo trong bồn không còn một giọt nước nào!"
"Vâng ạ, công tử Tê Vân."
Tiểu Liễu vô cùng nghe lời, nhanh chóng đi tới đằng sau tấm bình phong nhìn chằm chằm không chớp mắt Mộ Cẩn đang dùng hai nửa vỏ trứng vỡ múc từng chút từng chút nước ra.
Múc nước một hồi lâu mà nước trong bồn vẫn chưa vơi đi chút nào, hắn ta lặng lẽ ngáp một cái.
Hắn ta lắc lắc đầu vốn dĩ là để tinh thần tỉnh táo hơn nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng trĩu.
"Nếu mệt quá thì ngươi cứ ngồi đấy nghỉ ngơi một lát đi." Mộ Cẩn chỉ vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh bồn tắm: "Ta múc xong sẽ gọi ngươi dậy."
"Nghĩ hay lắm! Ta mà ngủ chắc chắn ngươi sẽ không trung thực múc nước đâu!"
Mộ Cẩn không trả lời, thật sự là nàng cũng đã nghĩ tới việc dùng thùng gỗ để múc nước.
Tiểu Liễu nhìn nàng chậm chạp múc nước không kiềm chế được sự tức giận nói: "Ngươi có thể nào múc nhanh lên được không hả, múc như thế này thì bao giờ mới xong được!"
Mộ Cẩn đột nhiên nở nụ cười: "Đây rốt cuộc là hành hạ ta hay hành hạ ngươi không biết?"
Tiểu Liễu nghẹn họng.
"Múc vội vàng lát nữa tay mỏi cũng không múc được nữa, không bằng cứ mức từ từ như vậy lại múc được lâu dài. Các ngươi là đàn ông thì chắc cũng hiểu điều này hơn mới đúng."
Tiểu Liễu tức giận quay đầu đi: "Nữ lưu manh!"
Mộ Cẩn vẫn giữ tốc độ của mình mà làm, nàng cảm thấy nếu cứ múc cả ngày như vậy thì cũng không phải không được, ở ngoài kia xem mấy trận đánh nhau lẫn lộn cũng không thoải mái mấy.
Khi nàng chuẩn bị đổ đầy một thùng nước thì có một thứ gì đó ấm áp đột nhiên đặt lên đùi cô.
Nàng cúi đầu xuống nhìn thì thấy Tiểu Liễu ngồi co gối trên chiếc ghế nhỏ, thế nhưng đầu lại ngả lên đùi nàng, há miệng ngủ gật.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thế này cảm giác cũng có chút đáng yêu.
Nhưng mười bốn tuổi còn quá nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh.
"Tiểu Liễu!"
"Hả!"
Tiểu Liễu lập tức bừng tỉnh, cả người bật dậy với đôi mắt cười cười, chiếc ghế nhỏ rơi trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
"Đến đây! Công tử Tê Vân." Hắn ta trừng mắt nhìn Mộ Cẩn một cái, bước nhanh ra khỏi tấm bình phong.
"Làm cái gì mà hoảng hoảng sợ vậy?"
"Không, không có gì ạ."
"Ngươi ăn mấy thứ này đi, ta đi ngủ thêm một chút." Tê Vân mệt mỏi duỗi eo một cái đi tới bên giường.
Hai mắt Tiểu Liễu sáng lên: "Cảm ơn công tử!"
Mộ Cẩn nhìn qua tấm bình phong thấy Tê Vân nằm nghiêng trên giường, một hồi lâu không thấy động đậy gì cả giống như là đã ngủ say.
Nàng ném vỏ trứng vào trong bồn nước, xách thùng gỗ lên múc nước trong bồn rồi xách cả hai thùng nước đi thẳng ra ngoài.
Tiểu Liễu đang nhét hai miếng thịt lừa vào miệng, nhìn thấy nàng thì tỏ ra không thể tin được trừng mắt nhìn nàng.
Mộ Cẩn mỉm cười với hắn ta, bước chân đi vừa khẽ lại vừa nhanh chóng không đợi hắn ta phản ứng lại đã đi ra đến cửa.
Đúng lúc đóng cửa lại, nàng nghe thấy tiếng của Tê Vân: "Tiểu Liễu, lại đây bóp vai cho ta."
Mộ Cẩn nhẹ nhàng khép cửa lại, cũng chưa nghe thấy tiếng Tiễu Liễu sau đó nói như thế nào.
Lầu ba vẫn còn yên tĩnh nhưng lầu một đã có người bắt đầu gảy đàn trên sân khấu, xung quanh có mấy người khách ngồi rời rạc, có mấy đứa trẻ đang bày rượu và thức ăn lên.
Đi lên lầu hai, Kim Đa Ngọc từ lầu một đi lên ngăn cản nàng lại: "Ngươi làm sao thế này, Tê Vân kêu ngươi đi cả nửa ngày trời làm cái gì vậy?"
Nói xong hắn ta còn quan sát nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
Mộ Cẩn cười khổ: "Cha Kim cứu ta, sáng sớm ta còn chưa kịp uống nước đã bị hắn gọi đi khiêng nước, còn dùng vỏ trứng hắn ăn qua để mức nước nữa chứ! Ta múc như vậy đến mức hai tay đều tàn phế mất rồi."
"Là việc này ư?" Mặc dù Kim Đa Ngọc đã hơn bốn mươi tuổi nhưng được chăm sóc bảo dưỡng vô cùng tốt, đuôi mắt khẽ nhếch lên lại còn có thể cho thấy phong thái khi còn trẻ trung của hắn ta, trên người mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt không hề giống một gã cha hoa lâu lừa gạt các thiếu niên, mà giống như một người Nho sinh dạy học.
"Sao có thể cơ chứ, trong thùng vẫn còn hơn nửa thùng. Nếu cha Kim không lên tiếng nói giúp ta, ta sợ rằng sẽ phải múc nước đến khi trăng lên cao ngọn cây mới xong. Làm sao ta có thể làm việc cho cha Kim với đôi tay tàn phế được cơ chứ?"
Kim Đa Ngọc dùng chiếc quạt đánh nàng nhẹ một cái: "Ta thấy miệng ngươi nói còn hùng hồn lắm." Sau đó dùng quạt che mặt nói nhỏ: "Mấy ngày gần đây Tê Vân đang rất nổi danh, ta đây cũng không thể không cho hắn ta mặt mũi. Vả lại ngươi chỉ cần làm cho hắn ta trút giận, tóm lại cũng chỉ là múc nước thôi chẳng phải so với bên ngoài này thoải mái hơn à?"
Mộ Cẩn than thở: "Tim của Cha Kim không phải làm bằng vàng đấy chứ, cũng cứng quá rồi đấy."
Kim Đa Ngọc cười liếc nàng một cái: "Ta bảo nhà bếp chuẩn bị mì Dương Xuân, bù lại cho ngươi thêm thịt bò." Nói xong hắn ta đột nhiên ngừng lại rồi nói nhanh hơn: "Ăn xong nhớ quay lại làm việc."
Sau đó hắn ta lập tức vội vàng quay xuống lầu, vẫn còn đang đứng trên cầu thang đã nói vọng ra ngoài: "Đây không phải Vệ nương tử hay sao, hôm nay cơn gió nào lại đưa ngài đến chỗ của ta, thật đúng là khách quý mà."
Mộ Cẩn nhìn xuống dưới lầu, người vừa bước vào cửa là Vệ Tử Huân.
Một phú thương giàu có nổi danh ở Hoa Triêu, có điều năm nay đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng thân hình trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần, ra tay lại hào phóng.
Có lúc vẫn được các công tử yêu thích hơn so với các quý nữ danh môn khác.
Kim Đa Ngọc lập tức ôm lấy bả vai nàng ta, dán chặt lấy tai nàng không biết nói điều gì mà cười rất vui vẻ.