Quý Hiểu Dư rất sợ chó, hồi còn nhỏ cô bị chó nhà hàng xóm cắn nên sau đó mỗi khi nhìn thấy chó cô sẽ cố tình tránh xa, thậm chí có đôi khi nhìn thấy nó không tự giác phát run.
Bây giờ chú chó săn lông vàng này lại lớn như vậy, Quý Hiểu Dư không chút nghĩ ngợi hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Tiểu Lỵ cũng bị cảnh tượng này làm sợ hãi, liên tiếp lùi lại vài bước, không biết làm sao, ngước mắt liền nhìn thấy Thi Lâm đang nhìn về phía hai người, trên mặt lộ ra vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Người phụ nữ này điên rồi!
Nhiều người nghe thấy tiếng thét chói tai cũng chạy đến xem, mấy người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này cũng vội vàng bước đến hỗ trợ kéo con chó.
Quý Hiểu Dư cảm thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nội tâm sợ hãi càng lúc càng nhiều. Cô không dám dừng lại, chỉ có thể tiếp tục chạy, không rảnh lo bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Ngay khi cô sắp ngã quỵ, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Cô chạy về phía anh, ánh mắt mơ hồ, khoảnh khắc cảm nhận được anh ôm mình, cô lập tức cảm thấy an tâm.
Anh đến rồi, có anh ở đây cô không cần sợ gì cả.
Sắc mặt Ngôn Dịch Thừa cực kỳ u ám, ôm chặt người phụ nữ trong l*иg ngực, cảm nhận được cô đang không ngừng run rẩy, nhiệt độ trong mắt càng ngày càng thấp.
Nhìn thấy Ngôn tổng xuất hiện, mọi người đều sửng sốt, nhìn thấy anh ôm Quý Hiểu Dư, cũng không có ý định buông ra lại càng thêm kinh ngạc.
Hơn nữa… Luôn cảm thấy Ngôn tổng bây giờ…… rất tức giận…
Con chó bị vài người giữ chặt, sủa không ngừng, Quý Hiểu Dư co rúm trong l*иg ngực anh, mỗi khi nghe thấy tiếng chó sủa là không nhịn được rụt người lại, nhỏ giọng nức nở.
“Đã đi xa rồi.” Ngôn Dịch Thừa vươn tay vỗ nhẹ lưng cô như muốn trấn an, ánh mắt lạnh lùng.
Nam nhân viên nghe thấy lập tức mang con chó đi.
Mọi người đều nhỏ giọng bàn luận, nhưng không ai dám động nhiều hơn một bước.
Ngôn Dịch Thừa hơi cúi người xuóng, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt chứa vài giọt nước mắt của Quý Hiểu Dư, không nhịn được đau lòng, đưa tay giúp cô lau nước mắt.
“Không sao, đừng sợ.” Anh nhỏ giọng nói, cầm lấy bàn tay lạnh giá của cô.
Quý Hiểu Dư bình tĩnh lại một chút, nức nở vài tiếng, nhìn thấy mọi người vây quanh, lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của Ngôn Dịch Thừa, vội vàng lắc đầu, khẽ kéo ống tay áo anh: “Em, em chỉ bị dọa một chút…”
Nghe cô nói như vậy, Ngôn Dịch Thừa khẽ nhíu mày, vừa ngước mắt lên đã thấy sắc mặt tái nhợt của Thi Lâm, không thể tin nổi nhìn hai người, đối diện với đôi mắt anh đã lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Cô cho rằng Quý Hiểu Dư và Ngôn Dịch Thừa chỉ đang trong giai đoạn mập mờ, nhưng theo tình hình hiện tại, dường như hai người đã ở bên nhau một thời gian!
Lần này Quý Hiểu Dư thậm chí còn giả vờ trước mặt bọn họ, cố tình làm cô xấu hổ! 【M bị ảo à. Tiểu cường vả bây giờ】
Vẻ mặt của mọi người cũng thay đổi nhanh chóng, những lời bát quái trong lòng mọi người như muốn trút bỏ, trao đổi ánh mắt, cảm thấy có câu trả lời đã sẵn sàng đưa ra.
(*) Bát quái: chuyện phiếm trên trời dưới đất
Lúc chơi sự thật hay thử thách, Hiểu Dư nói cô có bạn trai.
Sau đó khi mọi người đang hoang mang, hình như… Ngôn tổng là người bình tĩnh nhất.
Bây giờ hai người họ lại ôm nhau, Ngôn tổng còn nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu.
Cho nên… người bạn trai theo lời Hiểu Dư nói, chẳng lẽ là Ngôn tổng!?
Không phải Ngôn Dịch Thừa không phát hiện ánh mắt suy đoán của mọi người, nhưng cũng không nói gì thêm mà nắm tay Quý Hiểu Dư đi về phía xe anh: “Chuẩn bị xong thì đi thôi.”
Nhiều người tận mắt nhìn thấy Boss của bọn họ nắm tay người phụ nữ bên cạnh đi về phía xe, tự tay mở cửa xe ra, tự tay giúp cô thắt đai an toàn, dường như còn sờ đầu cô, sau đó đóng cửa xe, rồi ngồi vào ghế lái.
Quá trình này có vẻ rất tự nhiên.
“Oa…” Một nam nhân viên trong đó không nhịn được buột miệng thốt lên, không ít đàn ông trong công ty đều muốn có quan hệ sâu sắc với Quý Hiểu Dư.
Kết quả không ngờ đến ông chủ bọn họ lại nhanh chân đến trước!?
Đây là gian lận!!
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Tiểu Lỵ đứng một bên, mọi người đều biết Quý Hiểu Dư có quan hệ tốt với cô, nhất định cô biết chút chân tướng.
Tiểu Lỵ liếc mắt một cái, ho nhẹ một tiếng: “Đừng hỏi, hỏi tôi cũng nói không biết.”
Thế là mọi người đều tản ra bắt đầu lên xe, yên lặng hiếm thấy.
Chỉ là một chuyến du lịch của nhân viên nhưng lại phát hiện cuối cùng Tổng Giám đốc nhà bọn họ đã đặt đơn?
Sau khi lên xe, Ngôn Dịch Thừa hơi xoay người sang một bên, nghiêng người nhìn cô, rõ ràng ánh mắt vẫn có chút tan rã, nhưng khí sắc đã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, ngữ khí trầm thấp: “Em có biết tình huống vừa nãy không?”
Quý Hiểu Dư chớp mắt, có chút mê mang lắc đầu: “Em và Tiểu Lỵ đang chuẩn bị rời đi… Sau đó… Đột nhiên có một quả bóng bay đến, em vừa quay đầu lại…. Con chó đó…” Nghĩ đến chú chó săn lông vàng kích động chạy đến cô liền theo bản năng nhíu mày.
Trong lòng Ngôn Dịch Thừa có lẽ đã đoán được nguyên nhân, sắc mặt tối sầm hơn vài phần, lại không mở miệng nói thêm gì nữa, chỉ xoa gáy cô, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Dám động vào người của anh, đừng trách anh vô tình.