Hành trình hôm nay là ngày cuối cùng, sau khi ăn sáng xong, mọi người theo chân đội phụ trách đi trải nghiệm một số hoạt động và điểm tham quan. Thời gian rất nhanh đã qua nửa ngày, trong nháy mắt bọn họ sẵn sàng chuẩn bị lên đường trở về.
Chuyến du lịch của nhân viên không xa hoa hay đặc biệt nhưng khiến mọi người hoàn toàn thả lỏng tâm trạng, áp lực công việc bình thường trong hai ngày này cũng trút bỏ đi rất nhiều, đa số mọi người đều rất hài lòng với sự kiện này.
Vốn dĩ bọn họ đều là người trưởng thành, hoạt động quá náo nhiệt hoặc quá kịch liệt cũng không thích hợp với mọi người, huống chi ngày thường đã đủ mệt mỏi, không có người nào muốn hai ngày này còn mệt hơn.
Nói tóm lại, mọi người đều cho điểm cao chuyến đi này.
Mọi người thu dọn hành lý, tập trung ở bãi đỗ xe của khách sạn, cất đồ đạc lên xe. Quý Hiểu Dư vừa thu dọn xong một phần hành lý đã bị Ngôn Dịch Thừa đuổi xuống lầu, nói là phần còn lại để anh thu dọn là được.
Nhìn thấy quần thâm mắt nhạt nhòa dưới mắt cô, anh cảm thấy có chút áy náy, đành để cô lên xe ngủ trước.
Nhưng Quý Hiểu Dư làm sao dám một mình ngồi trong xe ngủ, lỡ có người nhìn thấy thì phải làm sao? Sau khi cất hành lý, cô do dự một lúc rồi quyết định đi dạo xung quanh.
Thế là cô đi dọc theo khách sạn, không lâu sau liền nhìn thấy Tiểu Lỵ cách đó không xa. Cô ấy hình như đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang đứng dưới bóng râm uống nước trái cây.
Quý Hiểu Dư đảo mắt, cười tủm tỉm chạy đến.
“Tiểu Lỵ.”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Tiểu Lỵ theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy Quý Hiểu Dư đi đến, vẻ mặt có chút sững sờ, nhưng trong đầu lại nhớ đến hình ảnh mình vô tình gặp được, mặt hơi đỏ lên.
Quý Hiểu Dư nhận thấy biểu tình trên khuôn mặt cô, cảm thấy đến lúc cô nên tiếp sức cho cô ấy chứ không thể để cô ấy lúc nào cũng trốn tránh mình!
“Tiểu Lỵ… cô…” Cô đến bên cạnh Tiểu Lỵ, suy nghĩ xem nên nói gì.
“Hiểu Dư, một câu tôi cũng chưa nói ra ngoài!” Tiểu Lỵ vội ngắt lời cô, còn giơ tay thề, vẻ mặt rất nghiêm túc.
…
Quý Hiểu Dư bị cô làm ngẩn ngơ, sau đó lập tức bật cười, chủ động móc lấy tay cô: “Cô đừng căng thẳng như vậy, tôi không có ý gì khác.”
Tiểu Lỵ xấu hổ cười vài tiếng, nhưng thấy cô thật sự không có ý gì khác, trái tim cũng buông lỏng, không còn né tránh cô như mấy ngày nay.
“Vậy Hiểu Dư… tôi có thể hỏi không?” Nhưng sự tò mò vẫn không kìm được, rối rắm một lúc, Tiểu Lỵ vẫn nhỏ giọng hỏi.
Quý Hiểu Dư suy nghĩ một chút, sau đó cười gật đầu: “Được, cô hỏi đi, tôi sẽ thành thật trả lời cô!”
Tiểu Lỵ liếc mắt nhìn xung quanh một cái, xác nhận không có ai phát hiện ra hai người mới vô cùng tò mò hỏi: “Cô và Ngôn tổng đã ở bên nhau một thời gian rồi phải không?”
Khi bị hỏi loại vấn đề này, Quý Hiểu Dư có chút xấu hổ, khẽ gật đầu.
Tiểu Lỵ theo bản năng oa một tiếng: “Sao hai người có thể giấu giếm lợi hại như vậy, không có người nào phát hiện!”
Cô cũng cảm thấy vậy, cô cũng không tin được hai người có thể che giấu lâu như vậy…
“Vậy thì… bao giờ hai người công khai?” Không thể cứ giấu diếm mãi như này được…
Quý Hiểu Dư trầm tư một lúc, mấy ngày nay cô cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, cũng nghĩ đến Ngôn Dịch Thừa rất tốt với cô.
“Chắc một khoảng thời gian nữa sẽ nói với mọi người.” Đáy mắt cô hiện rõ sự vui sướиɠ, đôi mắt sáng ngời, từ tận đáy lòng Tiểu Lỵ thật sự muốn chúc phúc hai người.
Mấy ngày nay chính mắt cô nhìn thấy Ngôn tổng chưa bao giờ ôn nhu với người khác, lại nhìn thấy lúc Ngôn tổng nhìn Hiểu Dư, đáy mắt mang theo ý cười không ai để ý.
Hai người thật sự rất xứng đôi!
“Hiểu Dư, cô nhất định phải hạnh phúc!” Tiểu Lỵ cười rạng rỡ, chân thành nói.
Quý Hiểu Dư nghe câu này liền có chút xúc động, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời chúc phúc từ người khác, cảm giác này thật sự khó có thể diễn tả.
Nó khiến cô có dũng khí hơn, càng kiên định với sự lựa chọn của mình.
“Chúng ta đi thôi.” Cô áp xuống lệ ý, nở một nụ cười, nắm chặt tay Tiểu Lỵ.
Kết quả vừa đi được vài bước hai người đã nhìn thấy Thi Lâm đứng ở sân sau khách sạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai cô.
“Ách… Chúng ta có nên đến chào hỏi không?” Tiểu Lỵ có chút ngượng ngùng, cô cũng biết đám người Thi Lâm không thích các cô, thậm chí còn chán ghét các cô.
Thi Lâm đứng đó một lúc, lặng lẽ nhìn các cô đang cười nói, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một cảm giác khó chịu.
Đang định xoay người rời đi, cô liền nhìn thấy con trai út của chủ khách sạn dắt một chú chó săn lông vàng đi ngang qua, đột nhiên nảy ra một kế.
Hai người thấy cô hình như muốn xoay người rời đi, không muốn để ý đến hai cô, cũng không muốn nói nhiều, vừa định bước chân đi tiếp thì nghe thấy tiếng chó sủa liên tục, càng ngày càng gần.
Giây tiếp theo, Quý Hiểu Dư nhìn thấy một quả bóng cao su vừa lúc bay qua đầu cô, nội tâm nhấp nhổm, khi quay lại nhìn thì thấy chú chó săn lông vàng thoát khỏi người chủ nhỏ, đang chạy về phía cô.
Mặt cô lập tức trắng bệch.