Nghe thấy cô nói như vậy, Ngôn Dịch Thừa hơi nhướng mày: “Sao lại cho rằng như vậy?”
Quý Hiểu Dư nhìn anh một cái, hốc mắt đều đỏ, thật cẩn thận hỏi: “Không, không phải sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Ngôn Dịch Thừa thở dài, một tay kéo cô lại, giây tiếp theo người liền ngồi lên đùi anh.
“Sao anh có khả năng không cần em.” Nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, anh có chút đau lòng, ôn nhu lau nước mắt cho cô.
Lại nữa, tổng giám đốc lại trở nên ôn nhu.
Thật ra trước kia Quý Hiểu Dư chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Ngôn Dịch Thừa. Lần đầu tiên nhìn thấy là lần trước khi hai người xong việc, anh mới lộ ra vẻ mặt này với cô, còn rất ôn nhu giúp cô lau mặt.
Có phải điều này cũng đồng nghĩa với việc ở trong lòng tổng giám đốc cô không giống những người khác.
Từ nhỏ Quý Hiểu Dư đã thích làm nũng, thấy ánh mắt Ngôn Dịch Thừa nhu hòa, cô theo bản năng ôm anh, thẹn thùng nói: “Em muốn tổng giám đốc.”
Không ngờ cô lại nói như này, nhưng Ngôn Dịch Thừa lại vô cùng hưởng thụ. Anh sung sướиɠ cong khóe môi, tay phải đặt trên vòng eo cô có chút không an phận: “Em muốn anh, hay muốn thứ khác?” Trong giọng nói anh mang theo mười phần ám chỉ.
Anh đã sớm muốn cơ thể cô, mấy ngày nay chỉ cần vừa thấy cô xuất hiện trước mắt thì anh liền nhớ đến bộ dáng hôm đó cô nằm dưới thân anh, bị anh hung hăng cắm vào.
Từ “muốn cô”, là muốn cơ thể cô, lại càng muốn cái miệng nhỏ phía dưới của cô.
Mặt Quý Hiểu Dư lập tức đỏ lên, cũng nhớ đến cảm giác hôm đó Ngôn Dịch Thừa ở trong cơ thể cô điên cuồng thọc vào rút ra, phía dưới nhanh chóng cảm nhận được có thứ gì đó đang chảy ra.
Dù chỉ mới tưởng tượng nhưng lại khiến cô phản ứng kịch liệt như vậy.
Cách lớp quần cô vẫn có thể cảm nhận được thứ nóng bỏng của Ngôn Dịch Thừa đang chống dưới mông cô, theo bản năng nuốt nước miếng, ngơ ngác nhìn anh.
Khóe miệng Ngôn Dịch Thừa giương lên, cọ hạ thể vào đùi cô vài cái: “Hử? Nói đi.” Thanh âm dụ hoặc từ miệng anh phát ra.
Quý Hiểu Dư chưa từng chịu loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cảm thấy một chút nữa liền tới, cô cắn môi dưới, thẹn thùng nói: “Đều muốn…”
Cô muốn Ngôn Dịch Thừa, càng muốn thứ kia ở trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi.
“Hiểu Dư của chúng ta muốn gì?” Ngôn Dịch Thừa há miệng ngậm lấy vành tai cô, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ. Từ lần trước anh đã biết nơi này cũng là chỗ mẫn cảm của Quý Hiểu Dư. Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy thanh âm rêи ɾỉ của cô.
Tay phải của anh cũng không nghỉ ngơi, cách lớp áo xoa đôi thỏ trắng trước ngực cô, hơi dùng sức.
Quý Hiểu Dư vô cùng sợ hãi, sợ vào lúc này đột nhiên có người từ bên ngoài đi vào. Nhưng bản thân lại muốn càng nhiều, cả người phát run ngồi trong lòng Ngôn Dịch Thừa, cơ thể theo bản năng ưỡn lên, không ngừng dí bộ ngực vào tay anh: “Tổng giám đốc… Em khó chịu…”
Ngôn Dịch Thừa không nói hai lời cởi bỏ áo sơmi của cô, đôi thỏ tuyết trắng trước ngực được màu đen của áo ngực bao bọc trông càng thêm ngon miệng. Mắt anh đen lại, không chút nghĩ ngợi liền há mồm ngậm lấy.
“A a a…” Quý Hiểu Dư không nhịn được kêu lên, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước ngực khiến cô cảm thấy đê mê. Ngôn Dịch Thừa hút lần sau so với lần trước càng mạnh, không lâu sau hai điểm nhỏ trước ngực cô đã đứng thẳng tắp.
Ngôn Dịch Thừa theo đường cong cơ thể cô chậm rãi đi xuống, bàn tay thuần thục tiến vào váy cô. Cách một tầng vải dệt còn sót lại kia lập tức sờ đến một mảng ướŧ áŧ, anh cười xấu xa một tiếng, nhỏ giọng nói: “Hiểu Dư của chúng ta ra thật nhiều nước, mới xoa nhẹ một chút đã ướt thành như vậy.”
Kĩ năng tay anh rất tốt, không nặng không nhẹ xoa lên miệng huyệt của cô, từng chút từng chút đè nặng âm đế của cô. Quý Hiểu Dư bị anh làm đến không ngừng rêи ɾỉ, theo bản năng muốn kẹp lấy tay anh, nhưng anh lại động càng nhanh.
“Aa… không, ô ô… Thật khó chịu…”
Không đủ, còn chưa đủ, tiểu huyệt cảm thấy thật ngứa, muốn thứ gì đó nhanh cắm vào, nếu không cơ thể của cô sẽ không chịu được nữa.
Bình thường Quý Hiểu Dư luôn an tĩnh, diện mạo vô cùng đáng yêu, nhưng chỉ cần vừa động tình thì hoàn toàn ngược lại. Giờ phút này cô không có chỗ nào không gợi cảm, cái miệng nhỏ hơi mở ra thở phì phò, mái tóc dài đen nhánh vén ra sau lưng, hai mắt mông lung lại mang theo một tia vũ mị, nhìn biểu tình liền biết cô chưa thỏa mãn.
“Sao lại dâʍ đãиɠ như vậy?!” Ngôn Dịch Thừa bị dáng vẻ này của cô mê hoặc, hạ thể dần dần trướng lớn, tay phải nhanh chóng kéo tầng vải dệt chướng mắt ra, ngón giữa trực tiếp cắm vào tiểu huyệt của cô, mãnh liệt thọc vào rút ra.