Hằng Ngày Ăn Sạch Tiểu Thư Ký

Chương 7: Hút chặt như vậy (caoh)

Ngón tay Ngôn Dịch Thừa vừa cắm vào đã có thể cảm nhận được tiểu huyệt cô gắt gao hút chặt ngón tay anh. Thịt non bên trong làm anh yêu thích không buông. Chọn chỗ mẫn cảm của cô mà chọc vào, mỗi lần đều hung hăng ấn xuống nơi đó, đôi chân trắng nõn thẳng tắp của Quý Hiểu Dư banh ra, loại cảm giác này quá kỳ diệu, vừa thoải mái vừa khó chịu, ngay cả ngón chân cũng co vào, cô thở phì phò, không ngừng nói: “Tổng giám đốc… A a… Quá…. Quá nhanh, tổng giám đốc.”

Tốc độ ngón tay của Ngôn Dịch Thừa càng nhanh hơn, không cho cô cơ hội nghỉ ngơi, vừa làm vừa nói: “Gọi tên anh.”

Quý Hiểu Dư ngoan ngoãn nghe lời, hốc mắt ướŧ áŧ, dùng đôi mắt động tình kia nhìn người đàn ông trước mắt, kiều mị nói: “Dịch, Dịch Thừa…”

Nghe được cô dùng thanh âm vũ mị gọi tên mình, Ngôn Dịch Thừa vô cùng hài lòng, lập tức lại đút thêm hai ngón tay vào: “Hiểu Dư nhà chúng ta thật ngoan.”

“A a a… Quá, quá nhiều!” Hạ thể đột nhiên bị xâm phạm, Quý Hiểu Dư điên cuồng lắc đầu, cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng.

“Như vậy đã quá nhiều?” Ngôn Dịch Thừa nhướng mày, nhéo thật mạnh vào âm đế cô: “Hôm đó không biết là ai, bị anh cắm, lúc sau còn nói không đủ.”

Quý Hiểu Dư bị anh làm như vậy lập tức thét chói tai.

Không lâu sau, Quý Hiểu Dư thành công bị ngón tay Ngôn Dịch Thừa làm đến cao trào.

Nhìn tiểu huyệt cô không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, Ngôn Dịch Thừa vươn ngón giữa của anh ra liếʍ láp, sau đó cười nhẹ: “Thật ngọt.”

Theo động tác của anh, Quý Hiểu Dư có thể nhìn thấy có một sợi chỉ bạc nối giữa miệng huyệt của cô và tay anh, quả thật đánh sâu vào thị giác.

Vốn dĩ cô cho rằng 1 lúc sẽ ngừng nhưng cô đã quên Ngôn Dịch Thừa còn có đồ vật chưa được thỏa mãn. Chỉ thấy anh đẩy toàn bộ đồ vật trên bàn xuống, hai tay hơi dùng sức đặt cô nằm lên bàn làm việc.

Quần áo trên người Quý Hiểu Dư lúc này đã sớm lộn xộn bất chỉnh, áo sơmi cơ bản đã bị cởi ra, phong cảnh trước ngực lộ ra không chút bỏ sót, mà chân váy chữ A phía dưới đã sớm bị Ngôn Dịch Thừa đẩy đến lên eo, hai chân trắng nõn cứ như vậy hoàn mỹ xuất hiện trước mắt Ngôn Dịch Thừa, một khi sờ lên là luyến tiếc không muốn rời tay.

Ngược lại, trên người Ngôn Dịch Thừa trừ bỏ quần áo có chút nếp nhăn thì mọi thứ đều không chút cẩu thả, duy nhất thứ kia đã sớm sưng phồng khiến đũng quần nhô cao khiến người nhìn không thể rời mắt.

Anh sớm đã không nhịn được, nhìn Quý Hiểu Dư nằm ở phía trên thở phì phò, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng, cởϊ qυầи trong. Cây côn ŧᏂịŧ lớn kia lập tức bắn ra, cọ vào miệng huyệt vô cùng ướŧ áŧ của cô, sau đó “phụt” một tiếng thọc đi vào.

“Ân a.” Quý Hiểu Dư vừa trải qua cao trào, cơ thể vô cùng mẫn cảm. Sau nhiều ngày, cơ thể cuối cùng cũng bị Ngôn Dịch Thừa làm căng phồng lần thứ hai, trong lòng có loại hạnh phúc không nói nên lời. Nhưng bất lực vì côn ŧᏂịŧ của anh thật sự quá lớn, có chút ăn không tiêu, tiểu huyệt theo bản năng muốn đẩy anh ra, không nghĩ đến điều này đối với Ngôn Dịch Thừa mà nói lại càng sướиɠ.

Ngôn Dịch Thừa cắn răng, nhịn không được dùng sức nắm mông cô, nhẹ giọng nói: “Hút chặt như vậy.”

Cuối cùng anh không quản được những thứ khác, mông dùng sức, bắt đầu mãnh liệt thọc vào rút ra, tinh hoàn đập vào mông cô, phát ra thanh âm bạch bạch bạch.

Chân Quý Hiểu Dư bị hai tay anh mở rộng ra, lúc này nơi giao hợp giữa hai người hoàn toàn lộ ra trong không khí, Quý Hiểu Dư nắm chặt cạnh bàn: “Ân a a… Sẽ… Sẽ bị phát hiện, chậm, chậm một chút a a!”

Ngôn Dịch Thừa hơi cong lưng, ngón trỏ xoa bóp miệng huyệt của cô, khóe môi cong lên: “Kêu lớn tiếng chút, để người trong công ty đều biết em đang bị anh làm.”

Quý Hiểu Dư ô ô ô lắc đầu, hai luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể khiến cô nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ.

“Tiểu thư ký của chúng ta thật dâʍ đãиɠ.” Ngôn Dịch Thừa thấy cô sắp tới, tốc độ thọc vào rút ra ngày càng nhanh, nhiều lần đâm thẳng vào tử ©υиɠ, giây tiếp theo toàn bộ cơ thể Quý Hiểu Dư căng chặt, tiểu huyệt phun ra từng trận dâʍ ŧᏂủy̠, phun thẳng vào côn ŧᏂịŧ anh, anh tán thưởng “hừ” một tiếng, nheo hai mắt lại.

Tiểu yêu tinh đáng chết.

Nhưng Ngôn Dịch Thừa vẫn không có ý định bắn ra, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn thoáng qua Quý Hiểu Dư, hơi suy nghĩ đến thể lực của cô, giây tiếp theo trực tiếp xoay người cô lại, để cô đưa lưng về phía anh.

Toàn bộ quá trình anh đều không rút ra, Quý Hiểu Dư cảm nhận sâu sắc vật kia ở trong cơ thể cô xoay một vòng, thịt non bên trong đều bị anh cọ qua.

Cô cảm thấy, cô muốn điên rồi.