Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 47: Phát dục

Nửa học kỳ đầu lớp 6 mới khai giảng không bao lâu thì đã có một tin đồn lớn truyền đến, có người yêu sớm!

Tại thời kỳ cấp 2 yêu sớm là một điều vừa cấm kỵ lại vừa bí ẩn, cơ thể các thiếu niên thiếu nữ dậy thì nảy nở, sinh ra lòng ái mộ lẫn nhau, đây là điều không thể tránh khỏi.

Chỉ là, trong trường hợp không có sự giáo dục của thầy cô vào gia đình thì vô cùng dễ phạm sai lầm.

Các giáo viên chủ nhiệm các lớp 6 họp ngay trong đêm, mở một trương trình học về sinh lý giới tính cho các thiếu niên vừa lên trung học cơ sở, sắp xếp vào buổi chiều tuần thứ 4, ở lớp học hình bậc thang.

Thông tin lớp giáo dục sinh lý được công bố làm rất nhiều người trong lớp đỏ mặt, có chút xao động, cũng có một ít ngượng ngùng.

Vừa qua khỏi giờ nghỉ trưa, Hà Hi không đè nén được xao động trong người, cậu lấm la lấm lét, nháy mắt ra hiệu với Quý Miên hạ giọng nói: “Quý Miên, cậu dậy thì chưa?”

Quý Miên khinh cậu: “Nhạt nhẽo.”

Hà Hi kích động, muốn theo cậu đi nhà vệ sinh so lớn với nhỏ, Quý Miên thực sự không muốn tham gia cái sự nhược trí kiểu này, liếc cậu, bắt đầu không để ý tới Hà Hi.

Hà Hi lại lấy ra một thứ, thần thần bí bí: “Cậu biết đây là gì không?”

Quý Miên trừng to mắt: … Không hề muốn biết!

Cậu nhìn cái đĩa nhỏ quen thuộc tí nữa thì bệnh nghề nghiệp tái phát, càn quét tệ nạn quét cả mi bắt đi đấy có tin không!

Hà Hi thấy Quý Miên thật sự không có hứng thú, đành phải mang theo cái đĩa nhỏ của cậu đi tìm mấy bạn học sinh nam khác.

Phía bên kia lớp ngay lập tức dấy lên một hồi tiếng gào như quỷ, Quý Miên thay bọn họ lúng túng đỏ mặt, che lỗ tai không muốn nghe những từ nghĩ ô uế này.

Lớp buổi chiều thứ 2 kết thúc, chủ nhiệm tổ chức cho học sinh lớp đi lớp học hình bậc thang.

Quý Miên lề mề một lúc, chờ Phó Trầm Du ở một chỗ nhưng Phó Trầm Du dường như còn giận cậu, không chờ Quý Miên đã đi.

Nhìn qua bóng lưng cứng rắn lạnh lẽo của Phó Trầm Du, trong lòng Quý Miên có chút tủi thân.

Tại sao mỗi lần cậu tức giận đều không nói cho cậu biết là cậu sai ở đâu.

“Tuổi dậy thì là quá trình từ trẻ em trở thành thanh niên…”

Phòng học xếp theo hình bậc thang, trong bài thuyết trình truyền đến âm thanh ấm áp của cô giáo.

Sau khi đến phòng học, Quý Miên tìm một vị trí không xa Phó Trầm Du ngồi xuống, chống hai cái cắm, lặng yên nhìn tài liệu giáo dục.

Cậu là một người có quá khứ từ kiếp trước nên hiểu rõ rất nhiều kiến thức, bởi vậy cũng không giống như những nhóm thiếu niên khác phát ra những tiếng than thở, những điệu cười xấu xa.

Phó Trầm Du vốn đang gục xuống bàn ngủ, trong lòng tức giận, giận con thỏ nhỏ ngu ngốc Quý Miên không có lấy một tí chính kiến nào.

Rõ ràng là đã ngồi cạnh cậu, cuối cùng vẫn sang ngồi cùng bàn với Hà Hi.

Lẽ nào điều con thỏ ngu ngốc này viết trên lưu bút đều là giả đúng không? Bạn tốt nhất, Phó trầm Du, tốt chỗ nào?

Cuối cùng cậu bị mấy âm thanh kỳ lạ của mấy học sinh nam làm cho không ngủ được, Phó Trầm Du đành phải thâm trầm ngẩng đầu lên, mà lúc này, trên bảng thuyết trình vừa vặn chiếu đến bộ phận cơ thể khác nhau giữa nam giới và nữ giới.

Rốt cục cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, cho dù là tính cách Phó Trầm Du có lạnh lẽo cứng rắn đến đâu, bỗng nhiên nhìn thấy sự giảng dạy ở quy mô này thì hai bên tai cũng đỏ lên.

Ninh Thiến là một người phụ nữ đương nhiên sẽ không chỉ dạy kiến thức tuổi dậy thì cho cậu. Mà Lâm Kiến Nhất thì không phải là bố ruột cậu, có thể là muốn nói cho cậu nhưng cũng ngại ngùng không thể nào nói lên.

Mặc dù bản thân cậu thông thạo internet, nhưng cũng chỉ xem ở mấy trang công nghệ nước ngoài, từ trước đến giờ không chủ động đi tìm hiểu mấy thứ như thế này.

Chính vì thế mà Phó Trầm Du lớn đến 13 tuổi, kiến thức liên quan đến phương diện “giới tính” thì có thể nói là một tờ giấy trắng.

Một đường tiếp theo nghe giảng về sinh lý, theo tiếng loa mặt Phó Trầm Du càng thêm đỏ, trong miệng cũng có chút khô.

Đặc biệt, Quý Miên lại ngồi cách cậu không xa, cậu có thể trông thấy vành tai tuyết trắng, gương mặt có chút bụ bẫm, còn có chiếc cổ nhỏ dài. Mảnh như một bàn tay có thể bóp lấy.

Buổi chiều tan học về nhà, Phó Trầm Du uống mạnh một bình nước vào bụng mà vẫn cảm thấy thấy miệng đắng lưỡi khô như cũ.

Trong đêm, Quý Miên đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của cậu, giống như ban ngày.

Da trắng như tuyết, cổ thon dài, mặt có hơi bụ bẫm, cười nhẹ nhìn qua cậu.

Trong mặt cậu ngoại trừ có sao trời, thì còn có thêm mấy phần Phó Trầm Du nhìn không hiểu phong tình.

Quý Miên ở trong mơ của cậu nói: “Phó Trầm Đu, cậu muốn nhìn không?”

Sau đó cậu bừng tỉnh trong hỗn loạn, bóng đêm thâm trầm, nổi bật lên gương mặt cậu trắng như tờ giấy, đầu ngón tay một mảng ẩm ướt.

----------------