Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 46: Thời kì niên thiếu tươi đẹp

Từ Tài mà Quý Miên vô cùng ghét thì vì nguyên nhân không đủ điểm đã đi học ở trường trung học cơ sợ vừa tệ vừa loạn ở Quận Đông, trường cấp 2 đó không có mấy người có thể thi đậu vào Trung học phổ thông.

Lớp 6 ban 1 nằm ở tầng 3 chỗ khúc quanh, trong lớp có mấy người là bạn từ tiểu học đang đánh tiếng chào hỏi. Có nhiều bạn là mới quen biết, có người rất nhanh đã quen biết khắp nơi, cũng có người tích cách hướng nội, đến bây giờ còn không có dũng khí nói câu đầu tiên.

Sau khi Quý Miên tiến vào phòng học, hàng nữ sinh phía trước nhìn cậu không chớp mắt xì xào bàn tán.

“Bạn kia cũng thật đẹp trai, lớp chúng ta có hai anh đẹp trai, trời ạ.”

“Tôi còn tưởng lớp thực nghiệm toàn là mọt sách không cơ.”

“Cậu ấy sao lại còn xinh hơn con gái thế?”

Tai Quý Miên cũng tốt, bị khen đến mức đỏ cả tai, mất tự nhiên dời đi ánh mắt.

Thiếu niên thiếu nữ ở Trung học cơ sở đã bước vào tuổi dậy thì, sự chú ý đối với người khác giới cũng cao hơn lúc trước.

Nữ sinh dậy thì còn sớm hơn nam sinh, cơ thể bắt đầu trở nên lung linh, tinh tế, đường cong ưu mỹ, trong không khí tràn ngập mùi trái cây nhàn nhạt trên người các thiếu nữ, không biết dùng dưỡng da loại gì.

Quý Miên đi vào phòng học, liếc mắt thấy ngay được Phó Trầm Du trong góc.

Mặc dù cậu gục xuống bàn ngủ, nhưng Quý Miên đã cảm thấy cả một kỳ nghỉ hè không gặp, cậu cũng trưởng thành, cũng cao lớn. Tóc mái so với lúc tiểu học cũng dài hơn một ít, sắc môi đỏ thắm, khí chất nhạt nhẽo lạnh lùng, lẻ loi trơ trọi đang nằm sấp, cũng không một người nào dám tiến đến chỗ cậu hỏi han.

Quý Miên cẩn thận đi qua, ngồi ở bên cạnh cậu, tâm trạng khẩn trương đang ầm ầm nhảy.

Phó Trầm Du nghe thấy tiếng động thì quay đầu, Quý Miên cong mắt chuẩn bị nói ra lời đã chuẩn bị từ rất lâu để chào hỏi: “Phó Trầm Du, chúng mình lại là bạn cùng lớp.”

Phó Trầm Du trầm mặc nhìn chằm chằm vào Quý Miên, hơn hai tháng không thấy, Quý Miên cũng có chút xíu biến hóa.

Cậu bé 13, 14 tuổi ngày nào đã lớn, chỉ có trong cặp mặt kia vẫn có sáng chói sao trời, bền chặt thu hút ánh nhìn của cậu.

Quý Miên trần chừ một lúc, thầm nghĩ: muốn hỏi boss một chút, không biết hắn có muốn cùng mình làm bạn cùng bàn không?

“Quý Miên! Cậu cũng ở lớp thực nghiệm à!”

Còn chưa quyết định xong, bên tai cậu truyền đến tiếng gọi to, Hà Hi ngồi cùng bàn hồi tiểu học của Quý Miên cũng thi vào lớp thực nghiệm, nhìn thấy Quý Miên rất kích động.

“Tôi đi! Tôi còn đang nghĩ lúc học không có nhiều người quen đâu! Lần này thì hay rồi, chúng mình giống như hồi học tiểu học, ngồi chung bàn đi!”

Hà Hi vừa nói xong mới nhìn đến Phó Trầm Du, cậu ta với Phó Trầm Du mắt đối mắt, lập tức giật cả mình.

Trong lòng “ối dồi ôi” một tiếng. Phó Trầm Du làm gì mà dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cậu ta, mẹ cậu, giống như giật vợ cậu vậy!

Sau một lát, Tô Lạc Du cũng vào phòng học, so với tiểu học thì cậu ta bây giờ đã có dáng vẻ của bạch nguyệt quang tương lai.

Lạnh lùng, cao không thể chạm.

Quý Miên có chút dao động là trái tim lập tức phản bội, cậu nghĩ hay là đừng làm bạn cùng bàn với boss!

Bạch nguyệt quang chân chính đến rồi, cậu không nghĩ là cái thế thân kia lại đến nhanh như vậy, tốt là lựa chọn hay là thế thân qua ngồi cùng một bàn với người qua đường Hà Hi đi!

Dù sao anh em như chân với tay, “Vợ” như quần áo, tay chân có thể mất nhưng quần áo không thể bỏ.

Cậu và Phó Trầm Du là anh em, Tô Lạc Du người ta là “Vợ” trong lòng Phó Trầm Du!

Quý Miên yên lặng nhường chỗ cho Tô Lạc Du.

Cậu không có ngồi xa, chỉ chuyển đến ngồi phía trước Phó Trầm Du, trở thành bàn trên bàn dưới.

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu vẫn cảm thấy sắc mặt Phó Trầm Du có chút đen.

Không vui à?

Quý Miên không nghĩ ra vì sao boss lại đột nhiên không vui, dù sao tâm tư Phó Trầm Du luôn rất khó đoán.

Nhưng mà điểm mốc học sinh cấp 2 của Quý Miên đã chính thức kéo duy băng khai mạc.

-------------------