Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 36: Bệnh đau mắt đỏ

Quý Miên cúi đầu xuống, dùng tẩy nỗ lực ma sát với cái mặt bàn, làm như chưa có việc gì xảy ra. Trong lòng cậu không khỏi oán thán một hồi thầm nghĩ boss đúng là boss, đi đường không chút âm thanh đã đến đây từ lúc nào rồi?

Phó Trầm Du mặt lạnh ngồi xuống vị trí của mình, Quý Miên mài xong cái tẩy thì nhẹ dụi khóe mắt.

Chuông vào học vang lên, Tô Lạc Du lau khô nước mắt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn bảng đen.

Môn đầu tiên là môn Ngữ Văn của cô Thi, cô Thi vẫn là chủ nhiệm lớp ba ban một của bọn họ, trong tương lai còn theo họ dạy đến tận năm lớp 6 tiểu học.

Cô Thi nói: “Bây giờ các em mở vở bài tập ra, hôm nay chúng ta nghe giảng về “Đến ngã rẽ quay đầu”, bạn ngồi cùng bàn kiểm tra vở bài tập của nhau, chưa làm thì đứng dậy nghe giảng.”

Mấy ngày nay Tô Lạc Du đều nghỉ phép không đến trường, soạn bài tập ngữ văn là bài tập về nhà của ngày hôm qua, hiện giờ trong vở bài tập của cậu ta trống rỗng.

Là một học sinh luôn luôn ngoan ngoãn nay đỏ mặt, úp mở: “Phó Trầm Du, cậu viết chưa?”

Vở bài tập của Phó Trầm Du ngay ngắn chỉnh tề, chữ viết cũng rất đẹp mắt.

Tô Lạc Du mở miệng cầu xin: “Tớ có thể xem chung với cậu không?”

Phó Trầm Du nhàn nhạt liếc mắt nhìn nó, trong đầu hiện lên toàn cảnh Quý Miên đưa giấy cho nó trong lòng của cậu vừa phiền vừa tức, Tô Lạc Du mới mở miệng, cậu đã kéo vở bài tập của mình lại, hoàn toàn từ chối nó.

Mặt Tô Lạc Du càng đỏ hơn, không ngờ rằng Phó Trầm Du lại từ chối nhanh gọn lẹ như vậy.

Bọn họ cũng ngồi cùng bàn với nhau 3 năm rồi!

Nhưng Phó Trầm Du vẫn lạnh lùng băng giá như thế, ai cũng không để ý tới.

Tô Lạc Du tủi thân hai mắt đỏ ngầu nhớ ra Quý Miên, vẫn là Quý Miên tốt hơn.

Mùa thu vừa đến, ngoài cửa sổ phảng phất mùi hoa quế, từng mảng từng mảng lớn màu vàng kim nở rộ trên cây, Quý Miên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mắt không thoải mái thì vuốt vuốt, tiếp tục làm bài tập.

Trước khi tan lớp, cô Thi nhắc nhở các học sinh chú ý phòng bệnh đau mắt đỏ, nghe nói lớp hai có một đứa bé bị đau mắt đỏ, con mắt trông cực lỳ khủng bố.

Đối với học sinh tiểu học mà nói, nghỉ giữa giờ không phải chơi đùa thì là chen chúc ở cùng một nơi tám chuyện lung tung.

Bệnh đau mắt đỏ trở thành truyền thuyết ở trường tiểu học Bình Minh từ đó được thì thầm truyền ra. Đến lúc tan học thì bệnh đau mắt đỏ đã trở thành bệnh kinh khủng nhất trong tất cả mọi loại bệnh trên đời.

Hà Hi bị dọa đến giật mình, quay đầu bàn luận với Quý Miên: “Bọn họ nói bệnh đau mắt đỏ này á, chỉ cần nhìn người bệnh một chút thì ngay lập tứ sẽ bị truyền nhiễm! Thật đáng sợ quá…”

Quý Miên lầm bầm: “Làm gì mà khủng bố như thế.”

Cậu không chút để ý gì đến đám học sinh tiểu học chả hiểu biết gì này.

Hà Hi vuốt ngực sợ hãi: “Lớp hai chỉ ở ngay tầng dưới thôi, cậu nói xem lúc mình xuống tầng có khi nào không cẩn thận nhìn thấy người bị đau mắt đỏ không hả?”

Quý Miên đang viết bài luyện tập tính nhẩm, lại xoa nhẹ con mắt một chút, phấn hoa quế ngoài cửa sổ khiến mắt cậu dị ứng một chút.

“Chắc không đâu.” Quý Miên hắt hơi một cái: “Hắt xì!”

Lâm Mẫn Chi cho là Quý Miên bị cảm, chờ cậu chở về đến nhà thì cho uống rễ bản lam nhưng mãi mà không thấy đỡ hơn.

Hoa quế nở rộ khắp các đường lớn hẻm nhỏ của quận Đồng Thành, đi trên đường cũng có thể gặp những mảnh hoa rơi xuống nên bệnh “cảm cúm” của Quý Miên ngày càng nghiêm trọng.

Mãi cho đến giữa trưa một ngày, giờ ngủ trưa qua đi, Quý Miên dụi dụi con mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy. Trần Bình đang lần lượt đi thu bài tập, vừa nhận được của Quý Miên thì thấy con mắt của cậu rồi đột nhiên hét lên một tiếng: “A!”

-----------