Chẳng trách mấy ngày nay Tô Lạc Du đều không không đi học, thì ra là trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Quý Miên đối với Tô Lạc Du chỉ có thể đối đãi bằng sự đồng cảm đơn thuần, không muốn bao đồng xen nhiều vào chuyện này.
Tô Lạc Du với Phó Trầm Du không phải cùng một loại người.
Làm Boss phản diện, Phó Trầm Du nhận tất cả đau khổ cũng xuất phát từ tuổi thơ của nó thảm! Để làm nổi bật lên tính cách thiên sứ của nhân vật chính!
Nhưng làm nhân vật chính thụ, Tô Lạc Du nhận tất cả đau khổ cũng chỉ là để cậu ta quen một người nam nhân anh tuấn khác thôi, cậu ta bị thương, tự nhiên sẽ có một người đàn ông quyền lực xuất hiện giúp đỡ, vì cậu ta mà giải quyết khó khăn, căn bản không tới lượt Quý Miên đến thương hại.
Quý Miên yên lặng buồn nôn, không hổ là nhân vật chính vạn người mê của văn máu chó trong truyền thuyết, làm gì có chuyện chỉ có hai nhân vật nam là nam chính công và lão đại trùm phản diện hai người…
Cậu còn nhớ, theo đúng sự việc như thế này, người mang linh hồn của nam chính trong «Tình lạ dịu dàng » không thể nào thay thế trong lòng Tô Lạc Du, bạch nguyệt quang của tuổi thơ Tô Lạc Du: Lịch Duy Thức. Cũng là người khiến nhóm công phụ của Tô Lạc Du tức đến nghiến răng, vừa chua xót lại vừa ghen tị.
Nhưng mà mấy thứ này chả liên quan gì đến Quý Miên.
Sáng sớm hôm sau cậu đi học như bình thường, vào đến lớp, cậu nhìn thấy chỗ ngồi của Tô Lạc Du trống mấy ngày nay đã có người.
Học sinh tiểu học lớp 3 Tô Lạc Du nhìn quạnh quẽ đau khổ, hai mắt khóc đến đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô cùng, khiến người ta thấy đáng yêu.
Không hổ là người đàn ông uốn cong vô số người đàn ông khác, Quý Miên cảm thán một phen.
Sau khi đổi chỗ thì chỗ của cậu cách chỗ ngồi của Tô Lạc Du một lối đi nhỏ.
Quý Miên vừa ăn xong bữa sáng, lấy tờ giấy ra chuẩn bị lau tay, còn chưa lau đã nghe thấy Tô Lạc Du nhỏ giọng nói câu: “Cảm ơn.”
Quý Miên: …Hả?
Một giây sau giấy trong tay cậu đã không cánh mà bay. Giấy ăn mang theo mùi hương hoa quả nhàn nhạt bị Tô Lạc Du lấy mất, đối phương ném qua ánh mắt rất cảm kích.
Quý Miên: …Không phải tôi cho cậu đâu… Thôi đi, cho thì cũng đã cho rồi, còn có thể đòi lại hay gì.
Tô Lạc Du ngửi mùi thơm từ khăn tay, nhớ đến sự việc xảy ra trong gia đình, lại nghĩ tới vừa nãy trên đường vào lớp các học sinh khác nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác thường. Chỉ có Quý Miên vui lòng để ý đến cậu ta. Sau khi cầm lấy giấy ăn đã dùng để lau nước mắt, Tô Lạc Du gục xuống bàn bật khóc “Oà oà”
Quý Miên có lòng thông cảm, nhưng mà nghĩ đến bên cạnh Tô Lạc Du có đủ các thể loại đàn ông, ngay lập tức thu hồi sự cảm thông.
Cậu giật mình một cái cẩn thận lựa chọn phương án để bảo mệnh: Hay là mình cứ cách xa nhân vật chính một chút đi, tránh bị trận chiến Tu La tác động đến, đến lúc đó bản thân chết thế nào cũng không biết.
Kết quả cậu vừa bê sách quay người, vừa ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt u ám của Phó Trầm Du, trong lòng Quý Miên nhảy một cái.
…Trận chiến này đến nhanh quá rồi!
-o0o-
Tác giả có lời muốn nói:
Miên Miên: Tôi thực sự không có suy nghĩ không an phận đối với cậu ta! Lương tâm rõ ràng như trời đất! Mấy người mới là một đôi trời xinh!
Boss: Càng tức giận hơn.
————————-
Chú Thích:
(1) “Trận Chiến Tu La” hay “Tu La Tràng” – 修罗场: Là một cụm từ xuất phát từ Phật Giáo xuất phát từ Hindu. Trong truyền thuyết của Phật giáo có hai nơi là Thiên Đường và Địa Ngục. Địa Ngục có nhưng cô gái đẹp nhưng không có đồ ăn ngon còn Thiên đường có đồ ăn ngon nhưng không có những cô gái đẹp. Hai nơi thường ghen tị lẫn nhau và gây ra các trận chiến và những thế hệ sau gọi đó là những trận chiến Tu La. Theo như nghĩa của Trung Quốc thời hiện đại thì cụm từ này còn để miêu tả những mối quan hệ phức tạp tranh giành người yêu. Như nhiều chàng trai tranh chấp để có được một cô gái.
--------------