Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ?

Chương 4: Hai tên xấu xa

Người phụ nữ được gọi là "tổ trưởng Dương" bỗng nhiên mở miệng:"Đúng rồi, gói cho tôi thêm một cái nữa. Hôm nay Lạc Du ở nhà một mình, tôi lại không nấu cơm tối".

Nữ công nhân cũng chuyển đề tài, nịnh hót nói:"Aiya, tôi bảo này, đẹp thì có tác dụng gì. Trên TV cũng nói kiểu người như vậy là bình hoa, nhìn đẹp chứ không xài được! Vẫn là con trai của tổ trưởng Dương thông minh, còn nhỏ mà đã tự ở nhà một mình, thành tích học tập cũng tốt, tổ trưởng Dương thật có phúc, chẳng những gả vào nhà tốt, mà còn sinh được một đứa con trai tốt!".

Quý Miên ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người của "tổ trưởng Dương", trong đầu nháy mắt hiện ra cốt truyện liên quan tới người phụ nữ này.

Dương Siêu Anh, mẹ của thụ chính trong truyện《Tình lạ dịu dàng》. Khi còn trẻ làm tổ trưởng trong một xưởng may mặc, quản lý một tổ nhỏ. Chồng là Trần Kiến, làm một giám đốc nhỏ trong xưởng lò hơi. Vào những năm 79, công việc của hai người này đều rất có thể diện, thu nhập cũng không tồi. Tuy cùng là người từ bên ngoài tới, nhưng lại rất được người dân địa phương chào đón.

Chỉ là, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Về sau, Trần Kiến nɠɵạı ŧìиɧ với một nữ công nhân trong xưởng lò hơi, bị chồng của đối phương chém phế hai tay. Mà Dương Siêu Anh cũng bởi vì xưởng may mặc đóng cửa mà trở thành dân lang thang thất nghiệp.

Quý Miên hờ hững nhìn đối phương dương dương đắc ý.

Dương Siêu Anh ngồi xổm xuống, ý muốn xoa đầu Quý Miên. Nhưng Quý Miên lại quay đầu, làm tay cô ta xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.

Lâm Mẫn Chi thấy thế thì trong lòng cũng hơi vui vui. Tuy rằng trí tuệ của con trai cô hơi thấp, nhưng nó biết xót mẹ, điều này khiến cô rất cảm động.

Về đến nhà, Lâm Mẫn Chi dỗ Quý Miên đi ngủ rồi đứng đếm tiền dưới ánh đèn đường.

Cô vì tiếc rẻ chút tiền điện mà không nỡ bật đèn trong nhà.

Cộng thêm thu nhập của ngày hôm nay là cô có khoảng 300 tệ. Tiền học mầm non của Quý Miên là 400 tệ, một mình cô làm công ở thành phố Đồng, không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất là Quý Vệ Quốc. Nhưng Quý Vệ Quốc lại chạy theo tình nhân, hiện đang sống trong nhà của ả.

Lâm Mẫn Chi lặng lẽ đếm tiền, đếm thêm vài lần rồi mới đặt những tờ tiền dúm dó đầy dầu mỡ vào trong hộp sắt. Quý Miên trở mình, đánh gãy suy nghĩ của cô:"Mẹ ơi.....".

Lâm Mẫn Chi mừng rỡ, lệ ướt tràn mi, ôm lấy cậu thật chặt:"Miên Miên, con biết gọi mẹ rồi sao?".

Quý Miên vùi vào bộ ngực săn chắc của người phụ nữ, chóp mũi cảm thấy chua xót.

Hóa ra đây chính là cái ôm của mẹ, mang theo hương vị đồ ăn đầy dầu mỡ, không phải là mùi hương dễ ngửi gì cho cam, nhưng lại là bến cảng kiên cố nhất trên thế giới, không gì phá nổi.

Lâm Mẫn Chi nhìn Quý Miên, lập tức tràn ngập dũng khí.

Lâm Mẫn Chi thầm nghĩ: Nếu Quý Vệ Quốc dám không đưa học phí, cô sẽ đâm đầu chết trước mặt hắn.

Cô là phụ nữ nông thôn, không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể liều mạng

Quý Miên nắm lấy lọn tóc khô xơ của Lâm Mẫn Chi. Cậu nhớ mang máng là Lâm Mẫn Chi có thói quen đếm tiền mà không bật đèn, dẫn tới năm 43 tuổi bị đυ.c thủy tinh thể. Sau khi biết tin "Quý Miên" tử vong thì khóc đến mức mù lòa.

Nếu cậu đã trở thành con trai của cô, Quý Miên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Ngày hôm sau, Lâm Mẫn Chi hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Quý Vệ Quốc. Sau đó ôm Quý Miên tới gõ cửa nhà ả tình nhân.

Đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của Quý Vệ Quốc là cô gái mà gã quen khi còn làm bảo vệ ở Disco, tên là Hồng Hà.

Gia đình ả có nhà, có xe, ả còn là con một. Điều kiện tốt hơn nhiều so với Lâm Mẫn Chi.

Hồng Hà ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Mẫn Chi thì nhíu mày:"Chị có thôi đi không? Vệ Quốc đã muốn kết hôn với tôi rồi, chị còn quấn lấy anh ấy làm gì?".

Lâm Mẫn Chi nhìn người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, thời thượng trước mặt, trong lòng hơi rụt rè, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt non nớt của Quý Miên, cô lập tức lấy hết can đảm nói:"Quý Vệ Quốc còn chưa ly hôn với tôi. Lần này tôi tới là vì con của anh ta, cô gọi anh ta ra đây cho tôi".

Quý Vệ Quốc nghe thấy tiếng ồn bèn đi tới, Lâm Mẫn Chi nhìn người đàn ông, trong lòng không khỏi chua xót. Đây là người đàn ông mà cô yêu suốt 17 năm trời, cô vì gã mà sinh con đẻ cái, trả giá cả nhan sắc lẫn thời thanh xuân tươi đẹp. Đến khi hoa tàn ít bướm lại rơi vào kết cục này.

Quý Vệ Quốc mất kiên nhẫn nói:"Cô tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, trừ chuyện ly hôn thì cô đừng có tới làm phiền tôi!".

Lâm Mẫn Chi bình tĩnh nói:"Anh có lo cho chuyện của con anh hay không?".

Quý Vệ Quốc nhìn Quý Miên, trong lòng bỗng thấy không đành lòng. Nhưng nghĩ tới đứa con trai này bị thiểu năng, một chút không đành lòng cũng biến mất trong nháy mắt.

“Miên Miên học mẫu giáo hết 400 tệ, anh đưa nhiều thêm 600 tệ tiền sinh hoạt phí, tổng cộng là 1000 tệ".

Quý Vệ Quốc nghe vậy thì tím tái mặt mày:"Cô thèm tiền đến điên rồi à? Không có chuyện đó đâu!".

Tuy rằng đã đoán trước được phản ứng của Quý Vệ Quốc, nhưng nghe đến đó, Lâm Mẫn Chi vẫn không nhịn được mà rơi lệ: "Nó là con trai của anh! Quý Vệ Quốc, tôi hy sinh cho anh nhiều như vậy, lẽ nào khi ly hôn anh không nỡ cho tôi một đồng nào hay sao?".

Hồng Hà thấy thế thì trợn mắt châm chọc:"Lâm Mẫn Chi, cô gả vào nhà họ Quý nhiều năm, chỉ sinh cho Quý Vệ Quốc hai thằng con trai. Một đứa là biếи ŧɦái đồng tính luyến ái, một đứa thì đần độn thiểu năng trí tuệ. Cô còn có mặt mũi nói đến hy sinh ấy hả? Cô khiến cho nhà họ Quý tuyệt hậu rồi thì có".

Sắc mặt Lâm Mẫn Chi lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Hồng Hà "xì" một tiếng: "Một thằng nhóc thiểu năng thì đi nhà trẻ làm gì, lãng phí tiền bạc".

-------------------